Chương 159: Chuyện năm xưa

Châu Dị nói xong bèn cúp điện thoại.

Một lúc sau, trợ lý Trần và hai vệ sĩ cùng Lý Thuận Đức xuất hiện trong phòng riêng.

Lý Thuận Đức sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là đang sợ hãi.

"Cậu... cậu hai."

Châu Dị dựa lưng vào ghế, cắn điếu thuốc chưa châm ở khóe miệng, cười khẩy:

"Mời ông khó khăn quá."

Trán Lý Thuận Đức lấm tấm mồ hôi:

"Cậu hai đánh giá tôi cao quá."

Châu Dị:

"Tôi chưa bao giờ khinh địch."

Lý Thuận Đức mím chặt môi, cố ép mình bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Châu Dị, nuốt nước bọt rồi nói:

"Cậu hai, tôi chỉ muốn hết lòng hiếu thảo với ông cụ. Còn về ân oán giữa cậu cả với cậu thì tôi không muốn can dự."

Châu Dị cười lạnh lùng rồi nói:

"Tôi không nhận ra ông lại là một người con có hiếu đó."

Lý Thuận Đức: "..."

Châu Dị rút điếu thuốc ra khỏi khóe miệng, tay vặn lấy điếu thuốc gãy làm đôi, sợi thuốc lá vụn rơi tứ tung, nói như thể vô tình:

"Ông muốn hiếu thảo với ông cụ đến bao lâu?"

Lý Thuận Đức đáp:

"Cho đến khi ông cụ trăm tuổi quy tiên, đến lúc đó tôi sẽ chủ động rời khỏi nhà họ Châu."

Châu Dị giọng bỡn cợt:

"Trăm tuổi quy tiên?"

Lý Thuận Đức nghe thấy tiếng cười của Châu Dị thì rợn gai ốc:

"Phải."

Châu Dị môi nở nụ cười, vẻ mặt thâm trầm nói:

"Chỉ sợ là tôi sẽ làm chú Lý thất vọng rồi. Có lẽ ông nội sẽ không sống đến trăm tuổi đâu."

Châu Dị gọi "chú Lý" rất lễ phép.

Trong cái lễ phép ấy có vài phần mỉa mai.

Lý Thuận Đức nghe vậy, vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt ông ta trong thoáng chốc.

Châu Dị nói thẳng thắn như vậy, cho dù Lý Thuận Đức có là kẻ ngốc cũng có thể hiểu được ý tứ.

Ông cụ không sống được đến trăm tuổi quy tiên.

Với một hàm ý khác thì Châu Dị tin chắc rằng ông cụ sẽ gặp tai nạn.

Lý Thuận Đức đã theo ông cụ Châu nhiều năm và đã xử lý nhiều chuyện bẩn thỉu.

Ông ta gần như đã học được rất nhiều điều về những phương pháp gϊếŧ người đó.

Tuy nhiên, người khác họ dù sao cũng là người ngoài, chỉ có thủ đoạn mà không có hậu thuẫn mạnh mẽ thì không bao giờ là đủ cả.

Đừng thấy bề ngoài ông cụ Châu hậu đãi với ông, nhưng thực ra sau hậu trường, ông cụ đề phòng ông ta hơn bất kỳ ai khác.

Suy cho cùng, tình cảm của Lý Thuận Đức đối với ông cụ Châu rất phức tạp, một mặt cảm kích lòng tốt của ông cụ, mặt khác lại cảm thấy khó chịu vì sự cố tình đàn áp của ông cụ.

Không khí trong phòng như đông cứng mấy giây, Lý Thuận Đức chủ động nói:

"Cậu hai, tôi bắt buộc phải lăn lộn trong vũng bùn này sao?"

Châu Dị không có trả lời ông ta, lười biếng hất cằm nhìn trợ lý Trần.

Trợ lý Trần hiểu ý, đi đến trước mặt Lý Thuận Đức, đưa cho ông ta một tập tài liệu dán kín.

Lý Thuận Đức cau mày nhận lấy, giống như tiếp nhận một củ khoai môn nóng hổi, mãi một lúc mới cẩn thận mở ra.

Món đồ trong túi hồ sơ cực kỳ quan trọng.

Lý Thuận Đức chỉ liếc nhìn, sau đó trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Châu Dị:

"Tất cả đều là thật?"

Châu Dị cười lạnh nói:

"Ông nghĩ thế nào?"

Lý Thuận Đức sắc mặt tối lại, tay đang cầm túi đựng hồ sơ siết chặt lại, tiếp tục lật ra những trang sau.

Trong túi hồ sơ là những thứ mà những tai mắt Châu Dị đã cài cắm vào Châu gia điều tra ra được.

Lộ Mạn và Châu Diên đã bí mật mua chuộc bác sĩ gia đình của nhà họ Châu vì họ lo lắng rằng ông cụ Châu sẽ giao lại Châu Thị cho Châu Dị.

Loại thuốc hạ huyết áp mà ông cụ Châu đang sử dụng nếu được dùng lâu ngày sẽ khiến thận bị tổn thương không thể phục hồi, kết quả cuối cùng là suy thận và tử vong.

Để không bị nghi ngờ, họ đã tìm được vật tế thần từ trước.

Người chịu tội là Lý Thuận Đức.

Từ khoảng nửa năm trước, họ đã thường xuyên nhân danh là kẻ thù của nhà họ Châu định kỳ chuyển vào tài khoản của Lý Thuận Đức một khoản tiền trong lặng lẽ, nhằm có thể bắt Lý Thuận Đức gánh tội khi chuyện xảy ra.

Thả con tép để bắt được con tôm, phải nói rằng Lộ Mạn thật sự có thể nín nhịn im lặng.

Kế hoạch kéo dài hai năm chỉ nhằm lỡ như sự việc bị tiết lộ.

Lý Thuận Đức càng xem đến cuối, vẻ mặt càng trở nên nhăn nhúm.

Xem đến cuối cùng, Lý Thuận Đức nghiến răng ngẩng đầu nói:

"Quả nhiên Châu gia là nơi ăn thịt người không thèm bỏ cả xương."

Châu Dị giễu cợt nói:

"Chú Lý ở Châu gia nhiều năm như vậy, tôi cứ nghĩ là chú hẳn đã biết rồi chứ."

Lý Thuận Đức:

"Tài khoản ngân hàng này không phải của tôi."

Châu Dị:

"Tài khoản ngân hàng là của chú, giấy trắng mực đen rất rõ ràng, nhưng chỉ là không phải tự chú đi mở thôi."

Lý Thuận Đức thở dốc:

"Cậu hai cần tôi làm gì?"

Châu Dị đứng lên, bước đến trước mặt Lý Thuận Đức, hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn ông ta:

"Tôi cần chú làm hai việc, khi ông cụ bệnh nặng nhưng vẫn còn còn tỉnh táo, hãy nói cho ông cụ biết kế hoạch của Lục Mạn và Châu Diên."

Lý Thuận Đức cân nhắc thiệt hơn:

"Chuyện thứ hai thì sao?"

Châu Dị hạ giọng nói:

"Chú Lý, chú thân với ba của Khương Nghênh chứ?"

Lý Thuận Đức nghe vậy thì khựng lại, chớp mắt vài cái:

"Tôi không thân."

Châu Dị nghe vậy, đưa tay vỗ vỗ vào vai Lý Thuận Đức:

"Chú Lý, ông suy nghĩ kỹ lại đi."

Châu Dị nhìn như chỉ vỗ nhẹ, nhưng thực ra lại vỗ rất mạnh, Lý Thuận Đức cứng người, cố chịu đau không dám nói gì:

"Cậu hai, việc thứ nhất thì tôi giúp cậu, còn việc thứ hai..."

Lý Thuận Đức còn chưa nói xong, Châu Dị cười khẩy cắt ngang:

"Chuyện thứ nhất thì rất nhiều người trong Châu gia có thể làm được."

Lý Thuận Đức nghẹn lời, ông ta hiểu ý đồ của Châu Dị.

Sở dĩ Châu Dị cho ông ta cơ hội tự bảo vệ mình, hoàn toàn là vì anh muốn tìm hiểu về Khương Tân Viễn từ ông ta.

Xương vai Lý Thuận Đức khá đau vì Châu Dị đánh, ông ta nghiến răng nghiến lợi mấy phút, hít sâu một hơi nói:

"Khương Tân Viễn lúc còn sống là quản gia của Châu gia."

Châu Dị lập tức đổi sắc mặt:

"Sao chứ?"

Lý Thuận Đức quay đầu nhìn Châu Dị vẫn đang đặt tay lên vai mình, cười nói:

"Cậu hai, tôi lớn tuổi rồi, nên mong cậu giơ cao đánh khẽ."

Châu Dị mặt nghiêm túc, rút tay lại:

"Nói tiếp đi."

Lý Thuận Đức cảm giác được dường như bả vai bị trật khớp, đau thấu tim, nhưng không dám lơ là:

"Khương Tân Viễn làm quản gia nhà họ Châu gần mười năm. Nghe nói ông ấy đã làm việc với ông cụ Châu từ khi ông ấy hai mươi tuổi."

Châu Dị:

"Tại sao Khương Tân Viễn lại chết?"

Lý Thuận Đức lắc đầu:

"Thành thật mà nói, tôi cũng không biết. Tôi chỉ mơ hồ nghe được mấy câu nói của mấy người già bị trục xuất khỏi Châu gia, là hình như Khương Tân Viễn đã trộm đồ của nhà họ Châu."

Châu Dị nhíu chặt đôi chân mày:

"Trộm đồ gì của nhà họ Châu mà đến mức ông cụ Châu nảy sinh ý định gϊếŧ hại ông ta?"

Lý Thuận Đức:

"Có lẽ không phải là đồ vật."

Châu Dị liếc nhìn Lý Thuận Đức:

"Sao?"