Chương 126: Sinh bệnh

Sau khi trợ lý Trần lái xe ra khỏi khu vực nguy hiểm, anh gọi ngay cho Tần Trữ, nhờ Tần Trữ cử người đến tiếp ứng.

Tần Trữ hỏi thăm đại khái thăm tình hình đầu bên kia, rồi nói với chất lạnh lùng nghiêm túc:

"Mở GPS, đi đường Tây Hoàn."

Trợ lý Trần: "Vâng."

Tần Trữ:

"Dị thì sao?"

Trợ lý Trần:

"Anh Dị bị chặn, anh ấy bảo tôi đưa mợ ra ngoài trước."

Tần Trữ đáp một tiếng "ừm":

"Cậu quay về đi, tôi dẫn người đi tiếp ứng Dị."

Trợ lý Trần nghe vậy có hơi kích động:

"Luật sư Tần, anh ở đây à?"

Tần Trữ thừa nhận:

"Tôi tình cờ nhận một vụ kiện ở đây."

Sau khi cúp máy, trợ lý Trần nén thở lái xe, anh lo lắng có thể xảy ra chuyện.

Sau khi xe chạy được một quãng, Khương Nghênh ngồi ở hàng ghế sau liếc nhìn kính chiếu hậu, nhếch môi nói:

"Trần Triết, có xe đuổi theo chúng ta."

Trợ lý Trần cau mày:

"Cái gì?"

Sắc mặt Khương Nghênh vẫn tái nhợt, nhưng cô ngồi thẳng dậy:

"Chiếc xe phía sau vẫn bám đuôi chúng ta chừng mực, bọn họ đã đi qua ba ngã ba đường, bọn họ chẳng hề bẻ cua."

Nghe Khương Nghênh phân tích, vẻ mặt của trợ lý Trần trở nên khó coi.

Khương Nghênh quan sát chiếc xe phía sau một lúc, cô lấy điện thoại di động ra để kiểm tra bản đồ, sau một lúc, cô nhìn lên:

"Chúng ta sẽ đi qua cầu Giang Kiều trong năm phút nữa, tôi nghĩ là họ sẽ đuổi kịp vào lúc đó."

Trợ lý Trần: "..."

Khương Nghênh:

"Họ muốn dựng hiện trường giả là xe gặp tai nạn giao thông rồi rơi xuống sông."

Trần trợ lý lo lắng:

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Luật sư Tần nói chúng ta đi theo đường Tây Hoàn, ở đó sẽ có người tiếp ứng chúng ta."

Khương Nghênh thở phào nhẹ nhõm:

"Đánh xe sang một bên, cậu xuống xe, tôi lái xe đi."

Trợ lý Trần từ chối thẳng thừng:

"Thưa mợ, Sếp Châu giao mợ cho tôi, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ an toàn cho mợ, tôi tuyệt đối không thể xuống xe một mình."

Khương Nghênh mím môi nói:

"Bọn họ đang nhắm vào tôi, họ sẽ không làm khó dễ cậu."

Trợ lý Trần ở cùng Châu Dị nhiều năm, bình thường trông có vẻ nhút nhát, nhưng lúc này lại rất có cốt khí, anh cố ý nói đùa:

"Mợ, nếu hôm nay tôi chết vì bảo vệ mợ, Sếp Châu nhất định sẽ giúp tôi gánh vác gia đình, nhưng nếu tôi lâm trận rồi bỏ chạy, cho dù hôm nay tôi không chết, Sếp Châu cũng sẽ khiến tôi sống không bằng chết."

Khương Nghênh: "..."

Thấy sắp đến Giang Kiều, Khương Nghênh và trợ lý Trần đều cùng căng thẳng.

Khi xe chạy đến giữa cầu, xe sau không hề đuổi sát mà vẫn giữ tốc độ không đổi.

Trợ lý Trần liếc kính chiếu hậu:

"Thưa mợ, họ không đuổi tới."

Khương Nghênh siết chặt bàn tay đang đặt trên đùi.

"Anh ta sẽ đuổi tới."

Trợ lý Trần:

"Liệu mợ có đa nghi không? Tôi thấy đối phương..."

Trợ lý Trần chưa kịp nói xong, chiếc MPV đang chạy với tốc độ không đổi đột nhiên tăng tốc.

Trợ lý Trần chưa kịp phòng bị đã bị đâm vào đuôi xe.

Trợ lý Trần chửi thề và giữ chặt vô lăng để giữ thăng bằng.

Khương Nghênh kéo dây an toàn bên cạnh và thắt chặt nó trên người, nhìn những chiếc xe đang lao tới bên ngoài cửa sổ xe và nói với giọng trầm tĩnh:

"Trần Triết, trước tiên cậu hãy lái xe chậm lại, để cho bên kia tưởng rằng chúng ta đang bị dồn vào đường cùng. Sau đó đột ngột tăng tốc. Nhớ kỹ, nhất định phải vững vàng..."

Trợ lý Trần nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Được."

Xe của đối phương lần lượt đâm từ bên này sang bên kia.

Đúng như Khương Nghênh dự đoán, bên kia chỉ muốn đẩy thẳng họ rơi xuống sông.

Khương Nghênh mím môi, không biết từ lúc nào đầu cô chợt trở nên choáng váng, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng bắt đầu tím tái.

Trong trạng thái hốt hoảng, dường như Khương Nghênh nhìn thấy Khương Tân Viễn và Tô Vân từ xa xa.

Cô thấy hai người cãi nhau, Tô Vân hỏi Khương Tân Viễn người phụ nữ bên ngoài là ai.

Khương Tân Viễn bực bội đẩy bà ra, ánh mắt lộ vẻ khinh thường chê bai.

Cảnh tượng tiếp sau đó là Tô Vân quỳ trên mặt đất cầu xin Khương Tân Viễn đừng rời đi, tự ti cầu xin Khương Tân Viễn ở lại vì Khương Nghênh.

Khương Tân Viễn cúi xuống nắm cổ áo của Tô Vân và hùng hồn nói:

"Tôi yêu cô ấy, và cô ấy cũng rất yêu tôi, thậm chí cô ấy còn vì tôi mà không màn vinh hoa phú quý, cô có thể thả buông tha cho tôi không, cô có thể thành toàn cho chúng tôi khôn?"

Tô Vân đã nổi điên, và Khương Tân Viễn trông càng đáng sợ hơn.

Rồi sau đó nữa, cảnh tượng chuyển sang ngày xảy ra vụ tai nạn xe.

Tô Vân ôm Khương Nghênh và hát nét mặt dịu dàng, Trương Tân Viễn lái xe và nhìn Tô Vân trìu mến, như thể anh ta không phải là người đã nói những lời vô cảm trước đó.

Cơ thể Khương Nghênh đang dựa vào ghế vô thức cúi xuống, toàn thân dường như đang co giật.

Trợ lý Trần quá tập trung vào việc tránh xe của đối phương mà không chú ý đến Khương Nghênh đang ngồi ở hàng ghế sau của xe.

Khi xe chạy xuống Giang Kiều, đối phương đã đuổi kịp, cho xe chắn trước đầu xe của bọn họ, trợ lý Trần tắt máy, đánh mạnh vô lăng, ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu.

"Mợ... "

Trợ lý Trần đang nói giữa chừng, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, anh quay người đưa tay muốn đỡ Khương Nghênh, nhưng cửa kính lái chợt bị một hung khí sắc bén đập vỡ, đối phương túm lấy cổ áo trợ lý Trần và kéo anh ta ra ngoài.

Trợ lý Trần hoàn toàn không kịp giãy giụa đã bị những người nỳ áp mặt anh xuống đất.

Ngay sau đó, có người tiến lên mở cửa sau xe, nhìn thấy Khương Nghênh ngã gục trên ghế, bèn cười khẩy:

"Thế này đã sợ đến vậy à?"

Kẻ mỉa mai vừa dứt lời, một chiếc xe jeep chạy thẳng về phía hắn, tiếng "đùng" vang lên, người hắn văng ngay ra ngoài.

Một giây sau, Châu Dị bước xuống xe, trông hung dữ và cương quyết.