Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vưu Vật

Chương 124: Vồ hụt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khương Nghênh nói xong, cô nhìn Châu Dị, mở cửa và xuống xe.

Thấy vậy, trợ lý Trần lo lắng nếu không quen nơi này sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng xuống xe đi theo.

"Mợ, tôi đi với mợ."

Nghe vậy, Khương Nghênh dừng lại và nhìn trợ lý Trần:

"Không cần, người của Tần Trữ không phải ở trên đó sao? Cậu ở lại với Châu Dị, đợi khi anh ấy tỉnh lại thì cùng đến với anh ấy."

Trợ lý Trần lộ ra vẻ lúng túng.

"Nếu như có chuyện gì xảy ra, tôi cũng khó ăn nói với sếp Châu."

Trợ lý Trần và Khương Nghênh bình thường không tiếp xúc với nhau nhiều, ấn tượng duy nhất về cô là Khương Nghênh xinh đẹp và lãnh đạm.

Nghe trợ lý Trần nói vậy, Khương Nghênh cười khẽ:

"Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Khương Nghênh nói xong và bước thêm một bước.

Trợ lý Trần nhìn bóng lưng Khương Nghênh, nhíu mày.

Vừa rồi khi ở trong xe, Khương Nghênh nghe trợ lý Trần nói với Châu Dị rằng người đàn ông đó sống ở tầng ba.

Trong khu dân cư kiểu cũ, tam cấp của cầu thang hành lang đều làm bằng xi măng, tầng một và tầng hai chắc không có người ở, đã lâu không được quét dọn, bám một lớp bụi dày.

Khi Khương Nghênh lên đến tầng ba, trước khi cô nghĩ xem đó là nhà nào, cô đã nghe thấy tiếng cãi nhau từ một trong những căn hộ.

Khương Nghênh bước lên phía trước, vừa định đi tới cửa thì bảy tám người đàn ông trông giống như vệ sĩ lao ra từ bên trong, tên cầm đầu va mạnh vào Khương Nghênh rồi vội vàng rời đi.

Khương Nghênh bị va rất mạnh, và khi ngước mắt lên, cô nhận thấy người đàn ông đang đi xuống cầu thang có một nốt ruồi nhỏ màu đen dưới mắt.

Khương Nghênh đứng dậy xoa xoa cánh tay, và nhóm người thứ hai lao ra khỏi cửa, mỗi người đều bị thương vừa phải.

"Chết tiệt, làm sao tôi có thể giải thích điều này với luật sư Tần đây!"

"Ai mà ngờ người nhà họ Châu nhúng tay vào chứ!"

Hai người đàn ông đứng ở cửa có chút tức tối. Nghe vậy, Khương Nghênh quay đầu nhìn hai người bọn họ.

"Các anh là người của Tần Trữ?"

"Cô là... bà Châu?"

Khương Nghênh mím môi.

"Ừ."

"Chúng tôi là người của Tần Trữ. Xin lỗi cô, người mà Tần Trữ nhờ chúng tôi trông chừng đã bị bắt đi."

Khương Nghênh há hốc mồm.

"Do người nhà họ Châu bắt?"

Đối phương nói:

"Ừm, quản gia Châu gia đích thân tới đưa người."

Khương Nghênh: "..."

Quản gia nhà họ Châu đích thân xuất hiện.

Quản gia nhà họ Châu trong mắt người ngoài, chỉ là quản gia của Châu gia.

Nhưng Khương Nghênh đã ở trong nhà họ Châu nhiều năm như vậy, nên cô biết rất rõ địa vị của ông ta, địa vị của con nuôi của ông cụ Châu, có địa vị ngang ngửa với Chu Hoài An trong nhà họ Châu.

Nghe được câu trả lời của bên kia, Khương Nghênh vẫn im lặng.

Thấy Khương Nghênh không phát ra âm thanh, một người đàn ông đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng và nói:

"Mợ Châu, tôi nhiều chuyện một chút. Người đàn ông này có ơ hay có thù với nhà họ Châu mợ vậy? Các người lúc thì sai bắt người lúc thì sai cứu người..."

Người đàn ông dường như đang hỏi những câu hỏi bình thường, nhưng sự thật thực sự là lời mỉa mai.

Khương Nghênh không thể trả lời câu hỏi của người đàn ông, cô khẽ cau mày và im lặng.

Thấy Khương Nghênh không nói gì, người đàn ông mỉm cười, đang định nói gì đó thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạnh lùng từ dưới lầu vang lên:

"Đây là cách mà Tần Trữ quản lý cấp dưới sao?"

Người đàn ông giật mình và sững người.

Khương Nghênh nghe tiếng nhìn sang, ánh mắt Châu Dị sắc bén, cổ áo hơi mở ra.

Nhìn thấy Châu Dị, người đàn ông cúi đầu nhìn về phía mặt đất. "Sếp Châu."

Châu Dị bước lên lầu, đưa chiếc áo khoác trên cánh tay cho Khương Nghênh, quay đầu nhìn người đàn ông vừa chế nhạo Khương Nghênh.

"Đồ kém cỏi! Tôi cũng không biết Tần Trữ tiêu nhiều tiền như vậy nuôi các người để làm gì? Ngay cả một ông già bị thọt chân sắp xuống lỗ cũng không trông được."

Người đàn ông cúi đầu im lặng, người đàn ông lớn tuổi đứng bên cạnh có vẻ ngượng ngùng, nhưng cũng không thể không cười huề và nói:

"Sếp Châu đừng nóng giận, cậu ấy là người mới tới."

Châu Dị cười khẩy:

"Người mới thì có thể nói xấu vợ tôi sao?"

Người đàn ông nhíu mày, quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng:

"Mau xin lỗi mợ Châu đi!"

"Tại sao tôi phải xin lỗi? Anh em chúng ta đều bị thương, nếu không phải tại cô ta..."

Giữa lúc người đàn ông đang nói còn muốn phản bác, Châu Dị đột nhiên vươn tay túm tóc người đàn ông, ấn sát vào tường. "Cô ta cái gì? Anh nói tiếp đi."

Người đàn ông: "..."

Châu Dị đầy thù địch:

"Nói tiếp đi, sao không nói?"

Người đàn ông: "..."

Châu Dị vừa dứt lời, bầu không khí trong hành lang lập tức đông cứng lại.

Khương Nghênh cau mày, bước lên phía trước và nói nhỏ: "Châu Dị, chúng ta đi."

Châu Dị hai mắt tối sầm, không buông tay đang ôm đầu người đàn ông.

"Hãy xin lỗi vợ tôi."

Người đàn ông sợ tới mức nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nói:

"Mợ Châu, tôi... xin lỗi."

Sau khi người đàn ông nói xong, Khương Nghênh hít một hơi thật sâu.

"Châu Dị, nếu quay lại Bạch Thành bây giờ, có khi còn đuổi kịp anh ta."

Khương Nghênh nói xong, ánh mắt dồn vào người Chu Dịch bình thản như mặt hồ tĩnh lặng.

Nghe vậy, Châu Dị rút tay lại, đáp một tiếng "Ừm", quay người cầm lấy chiếc áo vest trong tay Khương Nghênh, lắc lắc rồi mặc vào cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt thù địch nơi Châu Dị phút chốc biến thành ý cười: "Em nhìn anh làm gì? Em sợ?"

Khương Nghênh không sợ hãi.

"Tôi hơi đói."

Châu Dị nhoẻn miệng cười:

"Làm nũng sao?"

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị khoác vai Khương Nghênh xuống cầu thang, trợ lý Trần đi theo sau.

Hai người đàn ông nhìn thấy Châu Dị rời đi, lòng thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông trẻ tuổi hơn nghiến răng nghiến lợi:

"Không phải mọi người đều nói Sếp Châu của Châu Thị Media rất ăn chơi sao?"

Người lớn tuổi trừng anh ta:

"Có người đàn ông nào mà không chơi bời bên ngoài, còn người ở nhà mới là bảo bối không?"

Sau khi lên xe, Khương Nghênh mím môi im lặng, cảm giác như có một tảng đá đè lên ngực.

Châu Dị vươn tay nắm lấy bàn tay cô đùa giỡn:

"Em yên tâm đi, trừ phi nhà họ Châu trực tiếp gϊếŧ ông già đó, nếu không, chỉ cần ông ta còn sống, cho dù đào ba tấc đất anh cũng tìm ra được."

Khương Nghênh quay đầu nhìn về phía Châu Dị:

"Bọn họ nói người bắt ông già là Lý Thuận Đức. Anh nghĩ xem, Lý Thuận Đức nghe lời ai nhất ở Châu gia?"
« Chương TrướcChương Tiếp »