Chương 122: Thăng cấp thành bạn bè

Từ "lạnh"được thốt nên từ miệng Châu Dị đầy tính trêu ghẹo, tán tỉnh.

Khương Nghênh liếc mắt nhìn anh, không nhìn vẻ mặt anh mà nhìn vào yết hầu gợi cảm đang chuyển động lên xuống.

Châu Dị thấy cô không có phản ứng gì cũng không vội vã, vô cùng nhẫn nại, phà hơi nóng vào vành tai cô, giọng khàn khan trầm trầm gọi từng tiếng từng tiếng.

"Nghênh Nghênh."

"Vợ."

"Cục cưng."

Khương Nghênh hít một hơi mạnh.

"Châu Dị."

Châu Dị cười khẽ.

"Lẽ nào em không muốn chủ động ôm anh à?"

Khương Nghênh muốn đáp ngay "không muốn", nhưng từ ngữ nằm ngay cổ họng rồi nhưng nghẹn cứng trở lại.

Hai người sượng lại chừng ba mươi giây, Châu Dị thấy tuy Khương Nghênh không đưa tay ra nhưng cũng không né tránh giống như trước, bèn giả vờ thở dài.

"Khó như vậy sao?"

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị:

"Lúc nãy trên đường cao tốc, tầm nhìn xa chỉ chưa đến một mét, trợ lý Trần nói cần phải giảm tốc, nhưng anh lo em vội, nên cố ép cậu ấy lái nhanh, để kịp ra cao tốc trước khi phong tỏa đường."

Châu Dị nói rồi dừng lại một lúc, rồi nói tiếp:

"Trợ lý Trần theo anh nhiều năm như vậy, tuy nói là trợ lý chứ thực sự cũng không khác gì anh em. Lần đầu tiên anh nói cậu ấy như vậy, không biết là liệu cậu ấy có ghét anh không nữa."

Ngữ điệu Châu Dị bình thản, chậm rãi, dường như anh đang tìm cách để mỗi lời nói của mình chạm vào trái tim Khương Nghênh.

Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh vẫn không cử động, mà trợ lý Trần, người đang ngồi hàng ghế trước vốn đã ngủ thì lại nhếch môi.

Trợ lý Trần: Sếp nói coi tôi là bạn à? Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

Châu Dị nói xong thì không lên tiếng nữa, yên lặng chờ đợi phản ứng từ Khương Nghênh.

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, đưa tay thử đặt vào eo anh.

Châu Dị nhận ra một đôi bàn tay đang hờ hững đặt trên eo mình, đôi môi nở nụ cười.

"Ôm chặt chút."

Khương Nghênh không biết mình ôm Châu Dị với tâm trạng thế nào.

Trả ơn?

Hay là trả nợ ân tình?

Khương Nghênh trước giờ không thích quá thân thiết với ai, càng chưa bao giờ chủ động đi ôm một người.

Lần đầu tiên ôm nên động tác hơi gượng gạo và lạ lẫm.

Ngay vào lúc Khương Nghênh sắp ôm chặt Châu Dị, Châu Dị chợt kéo cổ tay cô ra sau, để cô ngã hẳn vào lòng mình.

Khương Nghênh chau mày, Châu Dị cúi đầu nói khẽ.

"Chậm quá, anh không chịu được."

Bàn tay Khương Nghênh đang đặt sau lưng Châu Dị cứng lại.

"Được rồi chứ?"

Châu Dị trêu ghẹo:

"Nghênh Nghênh, anh rất tò mò. Tại sao em trên giường khác với lúc bình thường quá vậy? Một cái ôm thôi mà, có đến mức căng thẳng vậy không?"

Khương Nghênh:

"Trên giường chúng ta chỉ là bạn giường chiếu. Còn giờ tôi ôm anh tức là tôi xem anh như bạn."

Khương Nghênh nói với giọng nghiêm túc, Châu Dị im lặng.

Vài giây sau, Châu Dị bấu vào eo Khương Nghênh rồi kéo cô đặt lên đùi mình. Đến khi Khương Nghênh ngồi hẳn lên đùi anh, bốn mắt nhìn nhau, Châu Dị cười đểu:

"Chỉ còn anh là bạn? Hử?"

Khương Nghênh nhìn lại Châu Dị.

"Tôi nhớ chuyện dì ở nhà cổ lần trước, và cả chuyện lần này nữa."

Châu Dị cười.

"Vậy còn chuyện khác thì sao? Những điểm tốt khác của anh thì em quên rồi sao?"

Khương Nghênh:

"Sao cơ?"

Châu Dị:

"Có người bạn nào mà ngày nào cũng cưng chiều em giống anh không? Khúc Tích và Thường Bác liệu có cưng chiều em như vậy không?"

Châu Dị nói chuyện quá thẳng thừng, trái tim Khương Nghênh như nghẹn lại. Cô không tiếp lời theo bản năng.

Châu Dị trêu chọc.

"Thường Bác tốt với em không?"

Khương Nghênh đáp thật lòng:

"Rất tốt."

Châu Dị nghe vậy, đôi mắt hoa đào nhíu lại.

"Rất tốt?"

Khương Nghênh thẳng thắn nhìn anh.

"Thường Bác thực sự rất tốt với tôi."

Châu Dị:

"Tốt hơn cả cái tốt anh dành cho em?"

Khương Nghênh: "..."

Hai người đã nói đến đây thì không còn là những vấn đề mà Khương Nghênh muốn đáp lại nữa rồi, mà là những chuyện cô không thể nào đối đáp.

Thường Bác và Châu Dị là hai người có tính tình khác nhau hoàn toàn, nếu cứ phải so sánh thì làm sao so sánh được?

Trong lòng Khương Nghênh, Thường Bác cũng như Khúc Tích vậy, họ xuất hiện bên cạnh cô khi cô còn trể, lúc mà tình cảm đơn giản, ngây thơ nhất, không có bất kỳ mưu mô nào, không có bất kỳ mục đích gì.

Tuy ba người không phải là anh em, nhưng tình cảm thực sự không khác gì anh em.

Còn về Châu Dị...

Hai người bề ngoài thì cùng lớn lên dưới một mái nhà, nhưng ngoài quãng thời gian ban đầu thì không mấy qua lại.

Hai người tình cờ kết hôn, mỗi ngày anh đều xuất hiện trong cuộc sống của cô với phong thái mạnh mẽ, tán tỉnh cô, trêu chọc cô, giúp đỡ cô.

Khương Nghênh bao giờ nghĩ kỹ về sự tồn tại của anh, và cô cũng chưa bao giờ định vị cho anh.

Châu Dị dứt lời, thấy Khương Nghênh không lên tiếng, anh cho rằng cô mặc nhận. Bàn tay đang ở trên eo cô bắt đầu gõ nhẹ không theo nhịp điệu tiết tấu nào, cuối cùng anh đưa mắt nhìn cô.

"Em cũng cho Thường Bác ôm em thế này à?"

Khương Nghênh nghe vậy, nét mặt trở nên lạnh lùng.

Trước phản ứng của Khương Nghênh, Châu Dị thầm hoảng hốt nhưng trái tim lại vui vẻ thích thú, anh cố trấn tĩnh, khẽ nói.

"Anh đang đùa thôi mà, đừng nghiêm trọng."

Khương Nghênh đáp hờ hững:

"Tôi chẳng thích kiểu đùa này chút nào."

Châu Dị:

"Sẽ không có lần thứ hai đâu."

Khương Nghênh liếc anh.

"Vẫn còn sớm, anh nghỉ chút đi."

Châu Dị Biết tâm trạng Khương Nghênh lúc này, anh biết rõ cô không vui nữa, nhưng quá lý trí, nhớ rằng anh vất vả vì đi cùng cô quãng đường xa như vậy nên không tiện trở mặt.

Châu Dị dạo này da mặt càng lúc càng dày, anh không lên tiếng nữa, kéo tay Khương Nghênh đặt lên thắt lưng mình, ánh mắt buông thả, ý nhị sâu xa.

"Đã là bạn bè rồi, giúp anh đi."