Chương 139: Điều cẩn thận của Đức công công

Trong hoàng cung, Đức công công quỳ gối hạ tay, không dám thở lớn bởi vì lão chưa thấy bộ dáng này của hoàng thượng b

Hoàng thượng vốn điềm tĩnh nhưng lạnh lùng mị hoặc, tính tình cũng hết sức ẩn nhẫn, làm việc hết sức kín đáo, bình tĩnh, mặt không đổi sắc mà thiển châm chước ẩm, bất cứ chuyện gì cũng không thể làm cho diện mạo lạnh băng kia có một tia rung động. Nhưng từ sau khi Văn nương nương nhảy vực thì hoàng thượng đã thay đổi tất cả. Người trở nên nôn nóng bất an, như một thiếu niên mười mấy tuổi lâm vào si mê lưu luyến. Nhưng từ lúc hoàng thượng trở về thì lại một lần nữa biến thành cái bộ dáng lạnh lùng của một hoàng tử ngày trước, ngay cả khi Văn nương nương vào cung cũng không thấy người tỏ ra biểu hiện gì.

Bởi thế lão tưởng rằng hình ảnh một hoàng thượng nôn nóng kia chỉ như khói mây hiện qua mà thôi. Không ngờ, giờ phút này đây hoàng thượng lại biến thành cái bộ dáng kia, thậm chí so với trước càng sâu càng nặng nề hơn.

Khi Văn nương nương biến mất không thấy tung tích, hoàng thượng lo lắng, sốt ruột, thất hồn lạc phách; bây giờ Văn nương nương chủ động chào biệt thì rốt cuộc hoàng thượng cũng không thể kiềm chế được tâm trạng bất an của mình, người triệu một lão thái giám tóc gần bạc hết đến, đem tất cả ngọn nguồn sự tình kể lại một lần và yêu cầu thương lượng đối sách.

Đức công công không biết nên khóc hay nên cười. Cười là vì hoàng thượng từ lúc gặp được Văn nương nương thì biểu hiện có nhân khí chứ không giống như trước kia, lạnh như băng không thể chạm vào. Khóc là vì, có ai gặp qua một người như hoàng thượng lại cẩn trọng theo đuổi một nữ nử tâm trạng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ?

Hơn nữa, thì ra hoàng thượng là một người thiếu kiên nhẫn tới vậy sao? Nói là muốn gạt mọi người để đoạn lấy trái tim Văn nương nương nhưng không ngờ mấy lần đều tự mình làm rối mình, rối kế hoạch. Hôm nay chẳng những Thủy Tâm công chúa biết mà Đức công công lão đây cũng đã biết rồi. Chỉ e Nguyệt Cơ và Thạch Lan cũng đã hoài nghi.

Đức công công dở khóc dở cười, thâm tâm cũng có điểm vui mừng. Thì ra một lão thái giám tóc bạc như lão cũng giống như Thôi đại nhân, tiềm thức đã có được sự tín nhiệm của hoàng thượng. Một tiểu hoàng tử lạnh lùng, không quan tâm tới nhân tình hình như đã bắt đầu biến hóa.

“Hoàng thượng...” - Đức công công cung kính ngẩng đầu. - “Hoàng thượng không nên quá sốt ruột, trước hết cứ bình tĩnh ngồi xuống từ từ thương nghị cho thỏa đáng

Lý Vân Thượng nôn nóng, bất an đi tới đi lui, vừa nghe thấy lời này của công công thì mới chịu ngồi xuống. Chỉ là giữa hai hàng lông mày rậm vẫn còn một cỗ kinh hoảng mơ hồ, xóa đi không được.

Đức công công lại lau mồ hôi, hoàng thượng như thế này trông chẳng giống một hoàng thượng chút nào. Nhìn bộ dáng hoàn toàn không có tính toán, chỉ như một nam tử lâm vào một tình yêu tha thiết, sâu nặng.

“Hoàng thượng, đã có Thôi đại nhân đi cùng, nhất định Văn nương nương sẽ được đưa về, điều ấy xin hoàng thượng hãy yên tâm.”

“Ừm!” - Lo âu trên trán Lý Vân Thượng không hề giảm, mấy ngón tay khe khẽ gõ lên mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng. - “Vậy sau này thì sao?”

“Nếu lúc trước Văn nương nương vào hoàng cung vẫn không biết được tâm tư hoàng thượng thì cũng coi như là một chuyện tốt.”

“Nói rõ ta nghe.”

“Chuyện này... Kỳ thật lão nô chỉ thấy, cứ duy trì kế hoạch ban đầu của hoàng thượng, tiếp tục bất động thanh sắc mà gạt, từng bước từng bước chiếm được tâm hồn thiếu nữ của Văn nương nương cho thỏa đáng...”

“Làm như thế nào?” - Không đợi cho Đức công công nói xong thì Lý Vân Thượng đã nhanh chóng hỏi.

Đức công công ngẩng đầu vọng kiến một lần nữa rồi âm thầm lau mồ hôi. Kế hoạch ban đầu của hoàng thượng không tệ nhưng đến hôm nay xem ra bản thân hoàng thượng đã lâm vào đại loạn rồi, không có lấy một chút tin tưởng vào cái kế hoạch của mình. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Đức công công sẽ không thể tin được rằng đây chính là nhị hoàng tử ẩn nhẫn nhiều năm, đoạt lấy quyền thế không một tiếng động.

Đức công công hoảng hốt nhớ lại hình ảnh một tiểu hoàng tử kinh hoảng, run run trước kia, trong lòng nảy lên một cỗ thương tiếc, lập tức lão không còn do dự, nói:

“Xin hỏi hoàng thượng, Văn nương nương có từng khen ngợi hoàng thượng?”

Bàn tay Lý Vân Thượng dừng lại, ngưng thần suy nghĩ một hồi, khuôn mặt xinh đẹp từ t đỏ ửng lên. Hai mắt hơi không tự nhiên nhìn Đức công công, chần chừ mãi mới hồi đáp:

“Nàng... hình như rất thích dung mạo của trẫm.”

Nói xong, Lý Vân Thượng lập tức nhìn thoáng xuống Đức công công, mấy máy miệng, quay mặt sang một bên, như nhớ tới cái gì đó nên mặt lại càng thêm đỏ ửng.

Đức công công thầm buồn cười. Trước kia, danh tiếng nhị điện hạ xinh đẹp khắp kinh thành được thừa nhận chỉ như mây gió phác qua, chưa hề nhìn thấy hoàng thượng động tâm. Thế mà hôm nay chỉ được Văn nương nương thuận miệng khen ngợi vài câu thì đã khiến hoàng thượng thấy ngượng ngùng, có thể thấy tình cảm của hoàng thượng đã sâu đậm lắm rồi.

“Nếu vậy xin hỏi hoàng thượng, Văn nương nương vốn thích người ân cần hay người lạnh lùng?”

Lý Vân Thượng lâm vào trầm tư, Phương Mặc được xem như hoa hoa công tử nhưng tính tình hoạt bát, ngay thẳng lại được lòng nàng. Thâm tâm bất giác đau xót, thanh âm cũng thấp đi chút:

“Nàng thích người ân cần.”

“Nếu có người che chở cho nàng thì nàng có thể động tâm hay không?”

Lý Vân Thượng lại ngây người suy nghĩ. Khi đó hắn lạnh lùng với nàng, vốn là Phương Mặc một mực đứng ra che chở cho nàng. Nghĩ tới đây, tim lại bị thít chặt, bất giác giọng nói có chút run rẩy:

“Chỉ cần là nữ tử thì dĩ nhiên là sẽ thích người nào che chở cho nàng.”

Lúc này Đức công công lại lộ ra một nụ cười tự tin:

“Đã như vậy thì hoàng thượng nên bình tĩnh để có thể đem ngựa tới công thành.”

Lý Vân Thượng nghe vậy rùng mình, không hề che giấu chờ mong mà hỏi dồn:

“Sao?”

“Lão nô nhiều năm hầu hạ trong cung, đối với tâm tư nữ tử thận ra rất thông hiểu. Hoàng thượng hãy tin tưởng lão n



Lúc đi ra khỏi ngự thư phòng, Đức công công còn sót lại vẻ không thể tin được. Đây chính là lần đầu tiên hoàng thượng thổ lộ tâm tư trước mặt lão. Tâm trạng vừa vui mừng vừa kích động. Hoàng thượng là một người có tính tình thâm tàng bất lộ, có thể đánh mất cái thái độ bình thường mà đi tìm lão để trợ giúp thì có thể thấy được lão trong suy nghĩ của hoàng thượng đã chiếm một phân lượng nhất định. Nói không chừng lúc sinh thời, lão còn có thể nhìn thấy được một hoàng thượng đáng yêu, nhu thuận như năm đó đây.

Cho dù là rất khó có khả năng nhưng có thể thông qua Văn nương nương mà vô tình được nhìn thấy hoàng thượng bị chôn trong khối nhân tình thì cũng tốt lắm. Nếu thái hậu nương nương biết chuyện này thì không biết sẽ vui mừng tới mức nào.

Một lão thái giám già gần đất xa trời như lão cũng có chút tác dụng rồi, xem như sống không uổng cuộc đời này rồi.