Chương 2

Lâm Tuyết không đánh động bọn họ, chỉ im lặng cầm giáo án bước ra cửa. Cô nghe được Lâm Mạt thở hổn hển, còn không biết xấu hổ mà hỏi: “Anh thấy làʍ t̠ìиɦ với em sướиɠ hơn hay với Lâm Tuyết sướиɠ hơn?”

Lâm Tuyết dừng bước, chỉ nghe thấy Vương Vũ cười nhạt một tiếng, ngữ điệu đùa giỡn: “Đương nhiên là với em. Cục cưng của anh có huyệt vừa hồng lại mềm, cᏂị©Ꮒ sướиɠ đến tê chym. Còn Lâm Tuyết anh đã sớm cᏂị©Ꮒ chán, em vẫn càng thú vị hơn.”

Lâm Tuyết cắn răng gian nan bước ra ngoài. Trên đường đi, tâm trạng cô cực kỳ tệ hại. Cô tự nhận bản thân đối xử với Vương Vũ rất tốt. Mặc dù nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của cô hơi cao, một mình Vương Vũ khỏe mạnh không thỏa mãn được hết, nhưng cô chưa từng nɠɵạı ŧìиɧ. Mỗi lần Vương Vũ nói mệt cô chỉ có tự mình an ủi.

Hóa ra Vương Vũ không phải mệt mỏi, mà là đã chơi chán cô. Chỉ cần đổi thành một phụ nữ khác, anh ta lại sinh long hoạt hổ ở trên giường.

Thì ra đàn ông toàn là đám hư hỏng, là thứ động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới. Cô cần gì phải giữ gìn trinh tiết của mình, giải phóng thiên tính làm một người phụ nữ hư hỏng, chỉ đùa giỡn không nói đến tình cảm không phải càng tốt hơn sao, càng không phải sợ bị đàn ông tồi làm tổn thương.

Lâm Tuyết trở về trường nộp giáo án, sau đó lấy gương ra đánh giá bản thân. Cô vẫn đang trong độ thanh xuân xinh đẹp, tại sao không hưởng thụ khoảng thời gian tươi đẹp này. Vương Vũ nói anh ta đã chơi chán cô, còn cô nên dùng chán dươиɠ ѵậŧ của anh ta mới đúng. Ở nơi sâu nhất trong nội tâm cô tự hỏi sao không nếm thử hương vị của đàn ông trẻ tuổi điển trai chứ.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Lâm Tuyết chủ động mời em trai ruột của Vương Vũ là Vương Phong đến nhà chơi. Vương Phong nhỏ hơn Vương Vũ hai tuổi, bề ngoài vô cùng thanh tú, trắng trẻo sạch sẽ. Miệng cũng rất ngọt, vào đến cửa đã tươi cười chào: “Anh, chị dâu, em đến đây ăn chực cơm.”

Lâm Tuyết đánh giá Vương Phong một lượt, thầm cảm thấy hài lòng. Tuy dáng người thanh tú nhưng nơi cần lớn vẫn rất lớn.

Lâm Tuyết cười nói: “Vương Vũ, em Phong ăn cơm ngoài không được ăn đồ gì ngon. Hôm nay em sẽ xuống bếp làm cho mọi người một bữa thật ngon miệng.”

Vương Vũ cười ha hả nói: “Vợ thật chu đáo, còn quan tâm đến thằng nhóc này. Em trai, em xem chị dâu tốt với em chưa kia, đến anh còn thấy ghen.”

Lâm Tuyết vừa nói vừa bước vào nhà bếp, lát sau lại đi ra nói: “Vương Vũ, nhà mình hết tương rồi, anh đi mua một chai nhé, tiện thể mua thêm ít trứng gà với hoa quả.”

Vương Phong vội đứng lên cười khẽ, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Chị dâu, để em đi mua cho.”

Lâm Tuyết vội nói: “Không cần, hôm nay em đến đây chơi, đâu nỡ để em chi tiền. Vương Vũ, anh đang ngây ra gì vậy, sao không đi nhanh lên.”

Vương Vũ chỉ đành đứng lên, bĩu môi nói: “Được, anh đi mua. Ở nhà này anh có mệnh làm trâu ngựa mà.”