Chương 3: Trần như nhộng

Trên bàn ăn là bữa sáng thịnh soạn, bởi vì cô không mặc quần áo nên Quý Thần đã ôm cô ngồi xuống, cô xấu hổ đến toàn thân đỏ bừng, xoắn quýt nắm chặt tây trang của Quý Thần, ngẩng đầu với vẻ sợ hãi “Có thể cho tôi một bộ quần áo được không?” Quý Thần nghe xong, nghiền ngẫm một lúc rồi cong xong môi, “Cô không cần thứ đó.” Anh mới vừa dứt lời thì đã thấy vẻ mặt chực khóc của cô, có thể là do mới vừa gây sức ép với cô xong nên tâm tình cũng mềm đi, anh chợt sửa miệng, “Nếu cô ngoan một chút thì có thể cho cô.”

Anh dùng nĩa ghim một ít rau đưa đến trước mặt cô, cô lại ngậm miệng không ăn nhưng khi nhìn thấy sắc mặt u ám của Quý Thần, cô cuống quít nói, “Tôi không muốn ăn rau.” Thần sắc Quý Thần dần bình thường trở lại sau khi nghe cô nói xong, một tay anh nhẹ nhàng niết niết cằm cô, “Không muốn ăn cũng phải ăn, ngoan, kén ăn là không tốt.”

Sau khi nhét rau vào miệng cô, người đàn ông đưa tay ước lượng khuôn ngực trắng như tuyết của cô, cười tà nói, “Nếu không ăn thì chỗ này không lớn được.” Cô gái lập tức giật mình như con thỏ nhỏ, cuống quít cong người nhưng lại bị người đàn ông cưỡng chế đẩy ra, “Không cần che, rất đẹp, ngoan ngoãn ăn đi.”

Một bữa sáng khiến cô khó chịu không thôi, tiểu huyệt chảy ra chất lỏng thấm đầy quần tây của anh, nhìn biểu tình cười như không cười của người đàn ông này, cô lập tức hoảng sợ, “Rất xin lỗi, tôi… Tôi không cố ý.”

“Nước nhiều như vậy, cô nói xem nên lấy gì chặn lại đây?” Quý Thần miệng lưỡi dịu dàng lại khiến cô khϊếp sợ không ngừng, “Tôi… Tôi không biết.” “Không biết cũng không sao, từ từ rồi sẽ biết.”

Quý Thần đặt cô lên bàn ăn rồi lên lầu lấy vài món đồ. Khi quay lại thì cầm thêm vài thứ, nhìn thấy cô run rẩy nhưng không dám nhúc nhích, Quý Thần khẽ cười, đi đến giữa hai chân cô rồi đưa ngón tay thâm nhập vào hoa huyệt. Quý Thần thầm nghĩ trong lòng, tối hôm qua và sáng hôm nay làm quá nhiều, hẳn là bị thương rồi. Anh mở chai thuốc mỡ ra, ngón tay dính thuốc bôi lên tiểu huyệt sưng đỏ đến khi nó phủ đầy một tầng thuốc mỡ rồi mới ngưng. Người dưới thân lắc mông rầm rì nhưng cũng không làm được gì.

Anh mở ra một cái hộp khác trong tay, bên trong là một gậy mát xa to hơn dươиɠ ѵậŧ giả một chút, trên bề mặt có đính mấy viên nhỏ, nhìn thấy thứ đó cô hoảng sợ vô cùng, ánh mắt lập tức lộ ra vô vàn khẩn cầu và yếu ớt, cô hy vọng người đàn ông này có thể buông tha cô.

Nhưng người này lại hôn lên mắt cô, “Thứ này nhỏ hơn của tôi, của tôi cô còn ăn được thì thứ này cô cũng có thể ăn được.” Dứt lời anh đem gậy mát xa đã được phủ một lớp bôi trơn, đè đè âm đế sưng đỏ của cô một chút rồi đẩy gậy mát xa vào trong tiểu huyệt.

Đôi chân trắng muốt của cô lập tức căng thẳng, bắp đùi trở nên cứng đờ, gậy mát xa cũng khó đi vào. Lần này Quý Thần cũng không dụ cô thả lỏng, sau khi xác định đủ ướt thì đã cắm vào, cô gái run rẩy một chút rồi bắt đầu hu hu lui về sau muốn trốn nhưng sau đó lại không phát ra tiếng nữa.

Quý Thần đẩy gậy mát xa vào hoàn toàn rồi mới buông ra, thiếu nữ với da thịt trắng như tuyết nhưng lại trần như nhộng nằm trên bàn ăn tối màu, giữa hai chân còn cắm một cây gậy mát xa, tóc đen như thác, đôi mắt quyến rũ như tơ cùng với hơi thở gấp gáp, tất cả những thứ này tạo thành một khung cảnh đánh mạnh vào mắt người nhìn. Quý Thần nhắm mắt lại rồi cầm lấy điều khiển bật chế độ nhẹ, gậy mát xa trong tiểu huyệt bắt đầu rung rung. Cô cắn môi, nỗ lực không phát ra âm thanh rêи ɾỉ mềm mại, đôi tay nắm chặt lấy bàn, hơi nâng người lên để giảm bớt cảm giác không thoải mái.

Quý Thần chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp ý vui một chút rồi đưa tay cài lại ống tay áo của bộ đồ mới vừa thay, sau đó đứng dậy, “Bây giờ tôi không đυ.ng đến cô, nó sẽ nới lỏng tiểu huyệt cô, về sau cô sẽ thoải mái thêm một chút.” Nói xong anh lại đẩy gậy mát xa vào sâu bên trong, “Kẹp chặt nó, lúc về tôi sẽ kiểm tra. Nếu tôi không hài lòng thì người lãnh đủ là cô.” Dứt lời Quý Thần lập tức đi ra khỏi cửa.

Cửa vừa đóng lại, cô đã không nhịn được mà rêи ɾỉ một tiếng, những âm thanh đó lập tức vang khắp cả biệt thự.

Quý Thần đứng ở ngoài cửa nghe âm thanh cô từ lúc nó cao vυ"t rồi dần yếu ớt, sau đó anh mới chậm rãi rời đi.