Chương 17: Bỏ trốn

"Em nói Quý Thần chính là Quý Tử Thần?" Dịch Trạch nhíu mày nhìn cô gái trước mặt.

"Đúng vậy. A Trạch, em không còn cách nào cả, có hơi phiền nhưng em muốn nhờ anh điều tra giúp em xem thử năm đó em đi rồi đã có chuyện gì xảy ra."

"Được." Dịch Trạch thở dài, sau đó lại nhíu mày, "Khoảng thời gian này em ở chỗ anh đi, em ở nơi khác sẽ dễ bị cậu ta phát hiện."

Tiểu Cửu mím môi, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt trở về, cuối cùng cô mở miệng, "Cảm ơn anh, A Trạch."

Dịch Trạch đứng dậy sờ sờ đầu cô, "Cô bé ngốc, khách sáo với anh làm gì."

Dịch Trạch sắp xếp một gian phòng sát vách cho cô, Tiểu Cửu vẫn ngồi ở chỗ cũ mím môi, cô chỉ nói rằng Quý Thần nhốt cô ở nhà chứ không nói Quý Thần đã làm gì với cô. Cô còn phải nghĩ cách gỡ cái thứ hành hạ người ở dưới thân ra, Tiểu Cửu cười khổ một tiếng, rụt người lại. Sau khi cha qua đời, thủ đoạn của mẹ kế và sự dằn vặt của Quý Thần khiến cô mới về nước vài ngày ngắn ngủi mà đã già đi cả chục tuổi, đầu tiên cô phải sắp xếp lại hết những chuyện này đã. Cô tuyệt không cho phép Diệp gia rơi vào tay hai mẹ con kia như vậy được.

Sau khi Quý Thần nhận được điện thoại của dì Tô, anh nhanh chóng xử lý công việc rồi quay về nhà. Dì Tô bất an ngây ngốc ở nhà, thấy Quý Thần về liền vội vã bước tới, "Quý tiên sinh, tiểu thư đã lén bỏ đi trong lúc tôi đi mua thức ăn, tôi nghĩ cô ấy đi mua ít đồ, nhưng cả một ngày rồi cô ấy còn chưa về, tôi sợ cô ấy có chuyện nên gọi cho ngài."

Gương mặt Quý Thần trở nên âm trầm, cô ấy chạy? Cô ta cũng dám chạy, anh cười lạnh một tiếng, anh đã xem thường cô rồi. Quý Thần lấy điện thoại di động ra, anh gọi cho thư ký Trần, "Điều tra xem Diệp Khả Đồng đang ở đâu."

Sau khi nói xong, anh suy nghĩ một chút, bây giờ cô ta không có nơi nào để nương thân, chỉ còn Dịch Trạch là có thể giữ cô ấy ở lại thôi, anh lại nói thêm một câu, "Tra bên chỗ Dịch Trạch đi." sau đó cúp điện thoại.

Tiểu Cửu cố gắng thử mở khóa trinh tiết ra khỏi cơ thể nhưng cô thử nhiều cách vẫn không lấy ra được. Bất đắc dĩ, cô đành đến bệnh viện. Sau khi nhắn tin cho Dịch Trạch bảo rằng cơ thể mình hơi khó chịu nên muốn đến bệnh viện mua thuốc, cô đứng dậy ra cửa. Tiểu Cửu không hề biết rằng mình đã bị người âm thầm theo dõi.

"Quý tổng, người của chúng ta canh ở nhà và công ty Dịch Trạch phát hiện Diệp tiểu thư rời khỏi nhà Dịch Trạch, không biết ngài muốn đưa cô ấy đi đâu." Quý Thần nghe điện thoại xong yên lặng một hồi lâu, đáy mắt anh tối lại, như là sự bình tĩnh trước cơn bão, sau đó anh mở miệng, "Đưa đến Ám Dạ."

Sau khi Tiểu Cửu lên taxi thì phát hiện đây không phải là đường đến bệnh viện, lập tức mở miệng, "Bác tài ơi, hình như bác đi sai đường rồi đó."

"Đây quả thực không phải đường đến bệnh viện đâu, Diệp tiểu thư." Người đàn ông ngồi ở ghế lái lãnh đạm mở miệng. Tiểu Cửu còn chưa kịp nói gì, người đàn ông lại nói tiếp, "Diệp tiểu thư đừng sợ, bọn tôi không hại cô, bọn tôi chỉ nghe theo lệnh ngài Quý thôi."

Cô gái ngồi sau kinh sợ ngẩng đầu, sau đó cô nhắm mắt trong tuyệt vọng, tiêu rồi.

Người đàn ông nọ đưa Tiểu Cửu đến Ám Dạ rồi rời đi. Tiểu Cửu nhìn nơi tựa như một cơn ác mộng kia, trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo. Người đàn ông ngồi trên ghế salon không hề quay đầu lại, vậy mà anh lại khiến Tiểu Cửu cảm thấy nhiệt độ xung quanh thấp hơn vài độ, cô không dám động đậy, ngay cả thở cũng thật nhẹ nhàng. Cuối cùng, người đàn ông ngồi trên sofa cũng bình tĩnh mở miệng, "Qua đây."

Tiểu Cửu di chuyển chậm như ốc sên, người đàn ông không hề thúc giục, anh vẫn ngồi bất động ở đó, đến khi Tiểu Cửu đến trước mặt anh. Cô cúi đầu, vô tình đối diện với ánh mắt của người đàn ông, cả người cô run lên. Ánh mắt của người trước mặt vô cùng kinh khủng, giống như muốn nuốt cả cô vào trong bụng anh vậy. Cô sợ đến mức lùi về sau trong vô thức nhưng hành động này lại như châm ngòi nổ cho lửa giận của anh.