Chương 12: Ngược luyến tình thâm

Sau khi phát tiết xong, tâm trạng Quý Thần thoải mái hơn nhiều, anh đặt cô lên giường, nhìn thời gian rồi đi đến công ty.

Buổi tối khi về nhà, Quý Thần mua cho cô một ít điểm tâm ngọt, nghĩ đến cô sẽ vui vẻ vì mấy món này, khóe môi anh hơi câu lên.

Vừa đỗ xe xong, lúc chuẩn bị xuống xe di động của anh chợt rung lên, là một tin nhắn đến từ số lạ. Anh tiện tay ấn mở, sau khi đọc xong cơ thể anh chậm rãi cứng đờ. Trong tin nhắn viết, “Cậu đã quên hết chuyện 6 năm trước rồi sao?”

Tay Quý Thần chậm rãi nắm chặt lại, anh cười tự giễu một chút, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, anh vứt điểm tâm ngọt đang cầm trong tay đi rồi khởi động xe chạy đến quán bar.

Một ly rồi lại một ly rượu chảy xuống bụng anh, Quý Thần có hơi say. Đúng vậy, anh đang làm gì thế này, rõ ràng là nên tra tấn cô, nên hận cô nhưng vì sao lại anh lại không nhịn được mà đối xử tốt với cô, mềm lòng thêm lần nữa. Nhận lấy giáo huấn đau khổ lúc 6 năm trước vẫn chưa đủ sao, vẫn muốn giẫm lên vết xe đổ lần nữa à, Quý Thần lạnh lùng cười tự giễu. Anh dùng sức nhắm mắt rồi ngoan độc hạ quyết định, anh phải tàn nhẫn hơn nữa nếu không anh sẽ chẳng thể nào thoát ra khỏi lốc xoáy này.

Quý Thần lái xe về nhà, đi vào phòng với khuôn mặt không cảm xúc, Tiểu Cửu nhìn thấy anh lạnh lùng đi vào, cô hơi run rẩy một chút. Quý Thần một câu cũng không nói, anh nắm chặt cổ tay cô rồi kéo cô đi đến trước giá sách ở phòng ngủ, anh nhẹ nhàng xoay chuyển cơ quan sử dụng dấu vân tay, giá sách lớn chậm rãi mở ra, bên trong là một mật đạo. Tim Tiểu Cửu thấp thỏm một chút, Quý Thần kéo cô đi thẳng vào bên trong. Sau khi bọn họ vào, giá sách chầm chậm đóng lại, đèn ở trong dần sáng lên, Tiểu Cửu không theo kịp bước đi của anh, lảo đảo đi theo sau.

Cuối con đường là một gian mật thất, Quý Thần buông cô ra, giọng nói không hề có độ ấm, “Cởi ra.”

Tiểu Cửu khó tin mà nhìn anh, rõ ràng buổi chiều hai người vẫn còn vui vẻ lắm mà, sao lại trở thành như thế này rồi? Cô gian nan mở miệng, “Quý Thần…”

“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai, cởi ra.” Quý Thần dời mắt không muốn nhìn vào cặp mắt khiến anh mềm lòng kia, anh lấy một sợi dây thừng từ trong hộp âm tường ra, sau đó treo một đầu lên móc.

Anh quay đầu thì thấy Tiểu Cửu không phản ứng mà vẫn đứng đó, anh bước qua, kéo áo ngủ của cô ra, cúc áo lộp bộp rơi xuống sàn nhà. Anh vẫn không dừng tay, trực tiếp cởϊ qυầи cô xuống, Tiểu Cửu hơi há miệng, ngơ ngác nhìn Quý Thần đang phát điên.

Quý Thần lại lấy ra thêm một đoạn dây thừng khác từ trong hộp âm tường, anh bắt chéo hai tay cô ra sau lưng rồi trói chặt lại. Hai bầu ngực tuyết trắng dựng thẳng, Tiểu Cửu khó khăn quay người nhìn anh rồi mở miệng hỏi, “Vì sao?” Cơn tức giận của Quý Thần lập tức dâng lên, anh hung hăng nắm cằm cô, “Cô hỏi tôi vì sao ư? Ha, tôi còn muốn hỏi cô đấy.”

Tiểu Cửu nhìn thấy trong mắt Quý Thần tràn đầy thù hận, cô lập tức hiểu rõ, đau khổ mà nhắm mắt lại, nuốt xuống lời giải thích đã ấp ủ suốt mấy ngày qua, giọt nước mắt khẽ thoáng qua khóe mắt cô. Vì sao anh không tin tưởng cô, cô cũng chỉ là người bị hại mà thôi, suốt 6 năm đó cô chưa từng ngừng nghĩ về anh, còn anh chờ lâu như vậy cũng chỉ để trả thù cô thôi sao. Tiểu Cửu như bị sự đau khổ này nuốt trọn, sau khi mở mắt lần nữa, trong mắt cô chỉ còn một mảng bình tĩnh, nếu anh muốn tra tấn cô vậy thì tra tấn đi. Cô sẽ chờ đến khi tình yêu này bị tra tấn đến mức không còn gì nữa thì đến lúc đó cô sẽ nói cho anh biết sự thật, để anh có thể cảm nhận được nỗi đau của cô.

Quý Thần cảm nhận được sự đau thương mà cô toát ra, anh không nhịn được muốn dỗ dành cô nhưng lý trí lại hung hăng ngăn cản anh, anh luôn nhiều lần mất khống chế vì cô, không thể để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa. Quý Thần luồn dây thừng qua giữa hai chân cô, rồi móc vòng lại đan thành một đường chéo, anh nhìn toàn thân cô chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭóŧ rồi nói, “Lại đây.”

Tiểu Cửu nhìn dây thừng dài, cách một khoảng lại có một nút thắt lớn, lòng cô khủng hoảng không thôi, cô không ngừng nói với mình, không có việc gì, anh đã tra tấn cô nhiều ngày rồi nhưng cô đều đã ẩn nhẫn vượt qua hết, không phải sợ.

Quý Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, “Tôi cho cô ba phút để đi đến đây.”

Dây thừng khiến cho qυầи ɭóŧ cạ sát vào tiểu huyệt, Quý Thần cột dây thừng lên rất cao, Tiểu Cửu cố gắng nhón chân để tránh khỏi sự tra tấn của nó. Quý Thần cười lạnh, anh đẩy dây thừng lên cao hơn, dây thừng liền cạ sâu vào tiểu huyệt cô. Cánh tay bị cột ở phía sau nên cô không có cách nào để giãy dụa, Tiểu Cửu run rẩy đi về phía trước, hai bầu ngực mềm mại không ngừng phập phồng, phá lệ trở nên lóa mắt trong mật thất tối tăm.