Nhiễm Tửu chưa kịp trốn đã bị một đôi bàn tay to trực tiếp bóp chặt cổ, đem người từ trên giường nhấc lên, tiếp theo, trên môi truyền đến xúc giác lạnh lẽo.
Nụ hôn kéo dài mang theo tính chiếm hữu điên cuồng làm cậu hít thở không thông liều mạng đẩy Sở Du, lại bị Sở Du chế trụ hai tay khóa ở sau lưng.
Sở Du giống như một con chó sói đang đói, hận không thể đem cậu nuốt vào bụng.
Hắn hôn liên miên không dứt, từ cằm chuyển xuống hầu kết, dọc theo lưng trượt xuống.
“Không cần, Sở Du!” Nhiễm Tửu phẫn nộ, thanh âm mang theo hỗn loạn ẩn nhẫn.
Giọng nói của cậu thành công đánh thức Sở Du, Sở Du điên cuồng dần dần khôi phục lý trí, ngừng tay, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú hai tròng mắt quật cường của Nhiễm Tửu.
Trong mắt Sở Du, bộ dáng của cậu tỏa ra thật mê người, Sở Du nhất thời hoảng loạn.
Nhiễm Tửu nhân cơ hội tránh thoát, vung tay cho hắn một cái tát thật mạnh, ngay sau đó xoay người xuống giường, vội vàng mở cửa chạy trốn.
Bang một tiếng, đèn trong phòng bật lên.
Sở Du dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh chỗ bị đánh, thấy ở góc tường Nhiễm Tửu mở cửa không ra, biểu tình tựa như một con thú nhỏ sợ hãi.
Thanh âm có chút run rẩy, lại giả vờ trấn định, “Anh muốn làm gì?”
“Muốn làm gì?”
Sở Du đi đến trước mặt cậu, đem người đẩy mạnh lên tường rồi dùng thân thể mình đè lên.
Hắn mím môi, ánh mắt lãnh khốc “Tiểu biệt thắng tân hôn, em nói thử tôi muốn làm gì?”
Nhiễm Tửu hít hà một hơi, Sở Du trực tiếp chế trụ cằm cậu nhấc cả gương mặt lên bắt buộc đối diện với hắn.
“Nếu là hẹn hò, người trưởng thành sẽ làm một số chuyện.”
Thân thể Nhiễm Tửu run rẫy, “Chúng ta đã ly hôn.”
“ly hôn?”
Ánh mắt Sở Du biến đổi, trên mặt hắn thoáng hiện một tia dữ tợn, ngữ khí trở nên lạnh băng, từng câu từng chữ nhả ra.
“Tôi không đồng ý ly hôn.”
Nhiễm Tửu bắt lấy tay hắn, nỗ lực đem cổ tay bẻ ra, thử rất nhiều lần không có thành công đành từ bỏ.
“Giấy thỏa thuận ly hôn viết rõ toàn bộ gia sản ở nước ngoài đều thuộc về anh, anh còn không hài lòng sao? Nếu không hài lòng hiện tại có thể thương lượng nhưng nếu anh xằng bậy, tôi bảo đảm anh thứ gì cũng không chiếm được!”
Nhiễm Tửu cùng hắn thương lượng, hắn căn bản không nghe, lòng bàn tay không thành thật đặt ở trên eo Nhiễm Tửu.
Nhiễm Tửu mặc áo ngủ, trên người phảng phất có một con rắn đang trườn khiến da thịt mẫn cảm ngứa ngáy.
Vành tai cậu hơi hơi phiếm hồng, miệng không chút lưu tình, “Bỏ cái tay bẩn ra khỏi người tôi!”
Sở Du tươi cười mang theo một tia nghiền ngẫm, “Em muôi dưỡng con trai tôi, còn nói không có ý với tôi.”
Đầu ngón tay Sở Du vẽ vòng tròn trên eo Nhiễm Tửu, từ từ nói: “Hay là chúng ta sinh thêm một đứa? Sau đó đi chụp ảnh gia đình?”
“Còn ảnh gia đình? Tôi phục cả nhà anh!”
Đôi mắt Sở Du thâm thúy, thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, “Không nói được lời dễ nghe, có thể dùng miệng làm chuyện khác.”
“Đừng đυ.ng ông đây!”
Nhiễm Tửu trực tiếp chế trụ cổ tay của hắn, nhấc chân hướng trên bụng Sở Du đạp một cái.
Cậu lần này dùng hết toàn bộ sức lực trực tiếp đem Sở Du không có phòng bị đá ra xa mấy mét.
Hắn xoay cổ một chút, hoạt động xương cốt, “Tiểu gia không phát uy, em có phải hay không đã quên tôi ở Las Vegas đã lên đai đen?”
Lời này nói rất có khí thế nhưng chỉ khí thế bằng miệng, kỳ thật không đáng tiên.
Trước khi đánh nhau Nhiễm Tửu sẽ chuẩn bị thật tốt ví dụ như thăm dò thực lực của đối phương rồi mới quyết định động thủ hay không.
Hắn chưa từng đánh nhau với Sở Du, không biết thực lực hắn đến đâu.
Vừa rồi hành vi của Sở Du thành công chọc giận cậu, chưa suy nghĩ kỹ đã một chân đạp qua.
Cảnh tưởng hiện tại liền tính đánh không lại cũng muốn kéo người chết cùng.
Đánh nhau không thể thua chính là khí thế, Nhiễm Tửu từ trên cao nhìn xuống, “Tôi nói lần cuối, mở cửa ra, cút đi, về sau vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt tôi.”
Sở Du cười, cười đến tùy ý, cười thành tiếng lớn.
Con ngươi màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Nhiễm Tửu, đáy mắt không giấu nổi điên cuồng cùng tính chiếm hữu, phảng phất giây tiếp theo liền hóa thân thành một con sói, đem người cắn nuốt.
Nhiễm Tửu bị ánh mắt hắn dọa sợ tới mức lui về phía sau một bước, cũng chính lúc này cảm thấy Sở Du tươi cười càng thêm tà mị.
“Thật là có bệnh!”
Nhiễm Tửu hướng về phía đầu của hắn đá qua, không ngờ giữa không trung bị hắn bắt lấy.
Hắn hung hăng túm chặt, Nhiễm Tửu mất đi trọng tâm, thẳng tắp ngã xuống, đầu phịch một tiếng nện ở trên mặt đất.
Cái gáy đập trúng thiếu chút nữa ngất đi, đại não ngừng hoạt động mười giây sau đó cậu đau đến mức kêu thành tiếng.
Sở Du bắt lấy mắt cá chân cậu đem người kéo lại gần, đem người đè ở dưới thân.
Nhiễm Tửu lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình đang bày ra tư thế nghênh đón nằm trên mặt đất, đôi tay dùng sức giãy giụa, muốn tìm thử chung quanh có đồ vật nào dùng làm vũ khí hay không.
Sở Du bóp chặt cổ cậu đem người từ trên mặt đất nhấc lên, thô bạo hôn lên môi cậu.
Ngang ngược cạy ra cánh môi, đồng thời vòng lấy thắt eo cậu đem mông nâng lên đặt lên eo mình.
Sở Du buông người ra, ngón tay nhẹ nhàng chọt mặt cậu, “Bảo bối nhi, miệng của em đẹp như vậy, tôi thích nhất xem em ăn.”
Nhiễm Tửu bị hắn hôn đến độ muốn hít thở không thông, một tay che môi, một tay đặt trên vai hắn, cường ngạnh nói: “Tôi không ăn!”
Nếu đồ ăn quá nhiều, đem cổ họng nghẹn, liền đánh mất khả năng nhai nuốt, chỉ có thể đem đồ vật trong miệng nhổ ra hoặc là nuốt xuống.
Cổ Nhiễm Tửu rất nhỏ, yết hầu theo đó cũng nhỏ, rất khó nuốt xuống một họng đồ ăn đầy.
Cổ họng như bị xé rách, Nhiễm Tửu sặc ra nước mắt, còn chưa kịp nuốt xuống toàn bộ đồ ăn trong miệng đều phun ra.
Sở Du nâng cằm cậu lên lên, ngón tay thon dài như có như không xẹt qua hầu kết, ra vẻ đáng tiếc nói: “Mới ăn một chút.”
Nhiễm Tửu gian nan nuốt xuống nước miếng, “Ăn không vô.”
“Ngoan, ăn thêm một chút, đừng chọc tôi giận.”
Hắn nắm cằm Nhiễm Tửu, cường ngạnh bẻ ra bờ môi của cậu, đem đồ ăn đút vào.
Sở Du nói không sai, Nhiễm Tửu có thể ăn thêm, toàn bộ thức ăn đều nuốt xuống, nước canh nóng hổi từ thực quản chảy vào dạ dày một chút đều không rơi ra bên ngoài.
Nhiễm Tửu cảm thấy dạ dày bị căng lớn, có chút đau, cậu dùng tay che đỉnh bụng nhô lên, mệt mỏi ngả xuống đất.
Một tay Sở Du đem cậu kéo lên, ôm lấy thắt eo nâng người dậy, hôn lên bờ môi của cậu, nhẹ giọng nói: “Bảo bối nhi, em có biết bộ dạng hiện tại của mình không còn sức chống cự.""
Nhiễm Tửu ra sức đẩy hắn nhưng sức lực toàn thân phảng phất bị rút cạn, không có sức lực.
“Cút!”
“Bảo bối nhi, chúng ta đã kết hôn, phải ngủ cùng giường, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản.”
Nhiễm Tửu ngước mắt, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, giống như một con thỏ con giãy giụa vô số lần vẫn bị áp chế.
Cậu cắn răng nói: “Chúng ta đã ly hôn!”
Sở Du hơi hơi mỉm cười: “Bảo bối nhi, may mắn không có người trong phòng, nếu ở bên ngoài em đối tôi nói những lời này, tôi sẽ ra tay chứng minh chúng ta hợp pháp!”
“Sở Du!” Nhiễm Tửu thấp giọng quát: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?!”
“Muốn làm gì?” Sở Du tươi cười sớm đã mất đi hơi thở ấm áp, bây giờ lệ khí nhuốm đầy đáy mắt hắn.
Hắn gương lên khóe miệng, rét lạnh như băng sương, “Về sau sẽ biết.”
Duỗi tay sờ gương mặt phiếm hồng của Nhiễm Tửu, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai cậu, “Ngày mai em dẫn tôi đi dạo, tôi muốn nhìn một chút nơi em lớn lên.”
Nói xong hắn sửa sang lại vạt áo cho Nhiễm Tửu, cẩn thân lau sạch khóe miệng cậu, ôm người lên giường ngủ, săn sóc giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.
Nhiễm Tửu cảm thấy nam nhân này giống như rắn độc, một con rắn độc nguy hiểm, tâm tình khó đoán, ai cũng không biết ngay sau đó hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Sở Du đem cậu ôm vào trong ngực nói cho cậu nghe ba tháng nay hắn nhớ cậu như thế nào.
Thân thể Nhiễm Tửu mỏi mệt, không còn sức lực vùng vẫy cậu chậm rãi nhắm mắt lại.
Sở Du nhẹ nhàng vỗ vai cậu, phảng phất như đang ru ngủ, “Em khi còn nhỏ hẳn được nuông chiều mà lớn lên?”
Nhiễm Tửu ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe thấy lời này, theo bản năng gật đầu.
Sở Du nhìn chằm chằm ảnh gia đình trên tủ đầu giường.
Ảnh chụp Quý Nam ôm tiểu Nhiễm Tửu, Giản Hề kéo cánh tay cậu, một nhà ba người cười vui vẻ, hạnh phúc tràn ra khung ảnh.
Sở Du tự mình lẩm bẩm: “Làng du lịch…… đã nhiều năm tôi không đến.”
Cúi đầu, hắn ôn nhu hôn lên trán Nhiễm Tửu đang ngủ say .