- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
- Chương 7: Chồng cũ dai như đĩa
Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
Chương 7: Chồng cũ dai như đĩa
Quý lão gia tử trở lại biệt thự, dặn dì giúp việc chế biến hết cá hôm nay bắt được.
Nhiễm Tửu vừa vào phòng khách đã nghe ông ngoại an bài phòng cho Sở Du.
Dì giúp việc dọn dẹp gian phòng cho khách, phòng cho khách ở lầu 3, Nhiễm Tửu ở phòng sâu nhất lầu 2.
Tạm thời an toàn nhưng cậu không thể thả lỏng cảnh giác.
Trên bàn cơm, Sở Du ngồi bên cạnh Quý lão gia tử, tránh ngồi đối diện Sở Du, Nhiễm Tưửu chỉ còn cách ngồi thật xa ông ngoại.
Đồ ăn dọn lên, Quý lão gia tử lấy ra rượu quý cùng Sở Du nói chuyện ăn ý.
Quý Già Huân vẫn luôn muốn tiếp nhận sản nghiệp Quý gia, đối với vấn đề bàn luận trước mắt cảm thấy hứng thú nên cố ý nhắc đến một số hạng mục mình đang làm, muốn nghe ý kiến của Sở Du.
Sở Du kiên nhẫn nghe hắn nói xong, sau đó đưa ra quan điểm của mình.
Hắn nói năng văn nhã, giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong thái con cháu thế gia, hẳn là được bồi dưỡng từ nhỏ mà có.
Quý Già Huân càng sùng bái Sở Du, hai mắt sáng rực, như kiểu vừa gặp đã thân ân cần rót rượu cho đối phương.
Nhiễm Tửu đối với đề tài của bọn họ không có hứng thú, vốn dĩ nghe thấy thanh âm Quý Già Huân liền phiền, hiện tại lại thêm Sở Du, càng phiền.
Cậu cúi đầu chuyên tâm ăn chén cá hầm cải chua thì đề tài từ thương nghiệp chuyển dời đến trên người mình.
Quý lão gia tử giới thiệu nói: “Tiểu quỷ trong nhà này đừng thấy nó mỗi ngày mở miệng là có thể chọc chết người, nghịch ngợm gây sự không khác hỗn thế ma vương là mấy, trên thực tế rất thông minh.”
Sở Du cười mà không nói.
“Trong nhà muốn cho nó học kinh doanh, về sau để nó tiếp nhận sự nghiệp trong nhà, không nghĩ tới tâm tư của nó căn bản là không nằm ở mảng thương nghiệp.”
Quý lão gia tử tiếp tục nói: “Nó không có năng khiếu kinh doanh nhưng ở phương diện chơi bời nó chính là chuyên gia. Bida, golf, bắn tên, bowling, cưỡi ngựa…… Không cái nào không biết, trong nhà cũng không ai dạy, chỉ chơi vài lần liền học được, còn đặc biệt lợi hại, cũng không biết giống ai.”
Ánh mắt Sở Du dừng ở trên người Nhiễm Tửu, “Không nhận ra đó, thật khiến người khác bất ngờ.”
Nhiễm Tửu không nói gì, cúi đầu ăn cá hầm cải chua, đột nhiên, cẳng chân không biết bị thứ gì chạm vào một chút.
Khí hậu làng du lịch mát mẻ, hôm nay cậu mặc quần lửng ống rộng lộ ra một đoạn cẳng chân.
Cậu cảm nhận được một thứ lạnh lẽo chạm vào cổ chân mình, thực nhẹ, tiếp xúc rồi nhanh chóng rời đi.
Mới đầu cậu không để bụng, tưởng Quý Già Huân lại kiếm chuyện nên không để trong lòng, đột nhiên cẳng chân lại bị cọ một chút, cậu nhận thấy có điểm không thích hợp.
Lần này không chỉ là nhẹ nhàng đυ.ng vào, mà là dán lên cổ chân rồi chậm rãi trượt lên, sau đó vén lên ống quần.
Ngẩng đầu, cùng Sở Du đối diện một giây, Sở Du tươi cười làm người ta sởn tóc gáy.
Sở Du: “Hóa ra Nhiễm Tửu thích ăn cá hầm cải chua nhưng không thể chỉ ăn một loại, ăn thêm chút đồ thanh đạm mới tốt, bằng không buổi tối hôm nay sẽ rất khó chịu.”
Hắn không có ý tốt tươi cười chọc Nhiễm Tửu buông đũa xuống, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, “Ăn no.”
Quý lão gia tử biết cậu vẫn chưa no bèn hỏi lại, “Không muốn ăn thêm một chút?”
“Không ăn.”
Nhiễm Tửu không quay đầu lại đi tới mảnh vườn trong sân, đứng dưới tàn cây thấp nhất.
Trên cành đậu một con chim sẻ nhỏ quen biết Nhiễm Tửu vào một đêm mưa lớn bão táp
Ngày hôm đó là buổi tối, Nhiễm Tửu ngủ không được, mở cửa sổ thấy bên ngoài sấm sét ầm ầm, Thất Thất chính là lúc này từ trên cây rơi xuống.
Bên ngoài mưa to tầm tã, tiếng sấm cuồn cuộn, tiếng kêu ríu rít không biết từ góc xó xỉnh nào vọng tới, chui vào lỗ tai Nhiễm Tửu.
Nhiễm Tửu đem nó từ trong vườn mang vào nhà, nó rụng sạch lông, trụi lủi xấu muốn chết, sau nhờ Nhiễm Tửu dốc lòng chăm sóc, Thất Thất dần khỏe mạnh lớn lên.
Khi còn nhỏ Quý Già Huân thấy cậu cùng một con chim sẻ có thể chơi một buổi trưa, trưng ra biểu cảm trào phúng.
“Nó sớm muộn gì cũng bay đi, một khi nó bay đi, liền vĩnh viễn không trở về!”
Nhiễm Tửu đối với lời anh họ nói giả vờ mắt điếc tai ngơ, thẳng đến khi Thất Thất thật sự bay đi, hai ngày đều không trở về, cậu vọt vào trong phòng Quý Già Huân đánh anh họ một đòn.
Quý Nam cùng biết nguyên do đánh nhau, giáo dục cậu một phen, sau đó đem cậu nhốt ở trong phòng, cả ngày đều không cho cậu ăn.
Quý Già Huân rất đắc ý, dùng đôi mắt bị đánh sưng đứng trước cửa sổ phòng Nhiễm Tửu, “Mất chim rồi ~”
…
“Tôi tò mò, em làm cách nào hòa hợp một chỗ với chim sẻ.”
Những lời này đem Nhiễm Tửu từ trong trí nhớ lôi ra, vừa ngẩng đầu đã thấy Sở Du đang đứng cách cậu khoảng hai mét.
Cùng lúc đó nhìn thấy quản gia đang bận rộn ở ao cá.
Trong sân có người khác, tuy không tính cùng một chỗ nhưng khá gần, Nhiễm Tửu không tin Sở Du lại ở chỗ này đối với cậu động tay động chân.
Cậu ngồi xổm trên mặt đất, nâng chim sẻ Thất Thất trong tay, trả lời: “Khi nó còn chưa mọc đủ lông đã chơi với tôi.”
Sở Du: “Ai không có lông?”
Nhiễm Tửu do dự một lát, “Nó.”
"Thế còn tôi?""
""… Đã quên.""
Sở Du nhấc chân hướng về phía cậu, hắn cong lưng nhẹ nhàng chạm đỉnh đầu Thất Thất, thanh âm ôn nhu như nước, “Tình cảm thật tốt.”
Nhiễm Tửu không dám ngẩng đầu nhìn hắn, lại dám nói lời chọc tức hắn, “Đây là con trai tôi, tình cảm đương nhiên tốt.”
“Con trai?” Sở Du khẽ cười một tiếng, “Con trai em ở trong tay tôi, rất dính người.”
Hắn trước kia không nói chuyện như thế……
Mặt già Nhiễm Tửu đỏ lên định đứng dậy muốn rời đi thì bị Sở Du kéo trở về, “Bảo bối nhi đừng nháo, em chọc giận tôi, tôi sẽ "muốn" em tại đây.”
Nhiễm Tửu theo bản năng nhìn về phía ao cá, thấy quản gia không nhận thấy được khác thường bên này, lúc này mới thở ra một hơi.
Sở Du còn chớp đôi mắt, mang theo ánh mắt chờ mong, cắn cắn răng nói: “Có bệnh?”
“Đúng vậy, là loại bệnh không thấy em liền nổi điên.”
Hắn nắm cằm Nhiễm Tửu, trầm thấp nói: “Làm sao bây giờ bảo bối nhi, tôi chưa hết bệnh, hiện tại lại phát bệnh.”
Sở Du nhìn sâu vào con ngươi Nhiễm Tửu, thu vào trong mắt toàn bộ đường nét khuôn mặt cậu, thời gian ba tháng không thể đem gương mặt này từ trong đầu loại bỏ.
Hắn nổi điên vì không nhìn thấy Nhiễm Tửu, muốn nghe thấy giọng nói của cậu, muốn cảm thụ độ ấm thân thể, khát vọng chiếm hữu lấn mất lý trí, khiến hắn phấn điên cuồng đi tìm người.
Hiện tại Nhiễm Tửu ở trước mặt hắn, là vật trong bàn tay, hắn lại cảm thấy chưa đủ, hắn muốn đem người mang đi, giấu đi, giấu ở một chỗ không có người.
Trên mặt hắn hiện lên một tia lệ khí, “Không cần chạy, tôi sẽ không động tay nhưng có thể đem em trói lại.”
Nhiễm Tửu cật lực rút cánh tay về, xoay người liền chạy, Sở Du nhấc chân theo kịp.
Mới vừa chạy vài bước đã thấy Quý Già Huân xuất hiện trong tầm mắt.
Quý Già Huân xuất hiện là trợ giúp lớn nhất của Nhiễm Tửu, đây là lần đầu tiên thấy Quý Già Huân thuận mắt như vậy.
Sở Du bị Quý Già Huân chặn đường nói chuyện, Nhiễm Tửu vội vàng chạy về đến phòng, khóa hết toàn bộ cửa kể cả cửa sổ.
Trái tim không ngừng nhảy lên, đại não chưa tỉnh táo, thân thể ũ rũ dựa vào ván cửa thở dốc.
Không biết giải thích sao cho đúng, Sở Du đối với cậu mà nói, giống như động vật ăn thịt cường đại khiến loài ăn cỏ như cậu nảy sinh sợ hãi, bất kể là từ sinh lý hay là tâm lý, đều là cảm giác bị người ta nghiền áp, không thể tránh thoát.
Cậu trước nay đều không nghĩ tới nam nhân này sẽ mang đến nguy hiểm, quá khứ ba năm, một ngàn lẽ một đêm, giống như cậu không biết gì về con người thật đối phương.
Mấy ngày nay vẫn luôn ở lăn lộn, đêm qua lại không nghỉ ngơi tốt, mệt mỏi nảy lên trong lòng.
Rửa mặt xong liền đi ngủ.
Nhiệt độ ban đêm không cao, rất mát mẻ nhưng cửa sổ đều bị đóng chặt, trong phòng hơi nóng
Nhiễm Tửu mơ thấy ác mộng, ngủ đến mơ mơ màng màng, tỉnh lại trở mình muốn bật điều hòa, loáng thoáng thấy một bóng dáng mơ hồ đứng cạnh cửa.
Trái tim Nhiễm Tửu run lên một chút, da đầu tức khắc nổ tung hoa.
“Anh…… Anh vào bằng cách nào?!”
Thấy cậu tỉnh lại, Sở Du lấy ra bật lửa, ánh lửa chiếu sáng trong phòng, hắn thấp giọng nói một câu: “surprise.”
Ngọn lửa hắt lên khuôn mặt lạnh băng của Sở Du, hắn châm lửa lên đầu thuốc lá.
Châm xong điếu thuốc, bật lửa cũng tắt, trong phòng lại trở về một mảng tối đen chỉ còn chút ánh sáng tàn thuốc đang cháy.
Hắn trốn ở trong bóng đêm đem sương khói nhổ ra, ánh sáng yếu ớt của tàn thuốc dần dần tới gần, thanh âm quen thuộc ở bên tai vang lên: “Đã đến giờ hẹn hò.”
“Bảo bối nhi nhớ tôi sao?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
- Chương 7: Chồng cũ dai như đĩa