- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
- Chương 6: Tuân thủ ước định
Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
Chương 6: Tuân thủ ước định
Khoảng cách "giao ước" với Sở Du còn cách năm giờ.
Nhiễm Tửu kéo hành lý đi ra sân bay, Quý Già Huân lù lù ở phía sau cách cậu hai mét.
Nhiễm Tửu không nghĩ đến Quý Già Huân cũng đi, đành chịu đựng ghê tởm cùng Quý Già Huân ngồi cùng một chỗ.
Quý Già Huân biết Nhiễm Tửu dồn sạch tiền bạc khai trương quán bar, quần áo trên người đều là đồ cũ ba năm trước, nếu lần này không phải đi thăm ông ngoại, Nhiễm Tửu nghèo kiết xác hẳn không mua quần áo.
Quý Già Huân làm bộ lơ đãng nói:
“Nhiễm Tửu, chú thím cho mày túi da tốt mày lại không biết quý trọng? Đừng trách anh họ lắm miệng, mày lớn lên tuấn tú lịch sự, thím lại có mắt thẫm mỹ chọn quần áo sao đến lượt mày lại thịch mặc mấy thứ bụi bặm như này?”
Nhiễm Tửu không ngẩng đầu lên, ngữ khí nhàn nhạt, “Mặc đồ bẩn sẵn tiện đào đất chôn anh luôn đó, cần không khi chết tôi quăng cho anh một bộ.”
Quý Già Huân không chịu thua, tiếp tục nghênh chiến, “Anh họ nghe nói mày thích mặc áo hở rốn? Mặc như thế là muốn đi gặp ai?”
Một câu “Đi gặp ba” thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, Nhiễm Tửu hít sâu một hơi, đem câu nói kia áp xuống.
Thấy Nhiễm Tửu không nói lời nào, Quý Già Huân lộ ra biểu cảm ăn mừng thắng lợi.
“Chính mình nói không cần tiền của chú thím, kết quả nhận tiền không chút do dự, Nhiễm Tửu, mặt mày thật dày.”
Nhiễm Tửu nhìn di động, cũng không ngẩng đầu lên, “Còn anh họ là loại miệng tiện? Trong miệng ngậm cứt đúng không, sao cứ phun mãi thế?”
Quý Già Huân không cam lòng yếu thế, “Nói thật, mày rất đáng ghét.”
“Có thể nói liền nói nhưng đừng để người khác cho rằng anh họ đi WC xong không súc miệng.”
Quý Già Huân nhận thấy chính mình chiếm không được phần thắng, nghiến răng nghiến lợi bỏ qua.
Một giờ sau, máy bay hạ cánh, hai người đi vào làng du lịch, quản gia nói cho bọn họ Quý lão gia đang ở hồ nước câu cá, dặn bọn họ tại đây chờ, sẽ cho người đi gọi lão gia về thì bị Nhiễm Tửu từ chối.
“Một khi ông ngoại câu cá là quên luôn cả thời gian, để tôi qua đó một chuyến thuận tiện giúp ông đem thùng dụng cụ câu về.”
Quý Già Huân cười lạnh một tiếng, “Ở nước ngoài ngây người mấy năm, không ngờ luyện được công phu miệng lưỡi.”
Nhiễm Tửu không quay đầu lại: “Cống thoát nước ở đây hỏng rồi toàn là mùi hôi thối, lời hôi thối...”
Đi mười phút liền thấy hồ nước, Quý lão gia đang ngồi trên bờ cầm cần câu cá.
Đến gần mới thấy, bên cạnh Quý lão gia còn có một người đàn ông trẻ tuổi.
Bầu trời tối đen, chút ánh sáng chỉ đủ nhìn thấy bóng dáng cao to của người kia còn khuôn mặt hoàn toàn không rõ nhưng đủ dọa Nhiễm Tửu một trận, mơ hồ cảm giác bóng dáng kia có chút quen thuộc.
Quý lão gia nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu về hướng bọn họ đồng thời người đàn ông lạ mặt cũng quay đầu, đem con ngươi dừng lên người Nhiễm Tửu.
Nhiễm Tửu bắt gặp khuôn mặt tuấn mỹ kia, trái tim đập nhanh liên hồi.
Không không không, sẽ không sẽ không, không có khả năng!
Nhiễm Tửu ở trong lòng rít gào, thân thể run rẩy, nhịn xuống xúc động chạy đến bên người Quý lão gia tử, “Gia gia.”
Khấn trời khấn đất nhiều ngày cháu trai mới chịu đến, lão gia tử cao hứng quăng cần câu sang một bên nhìn đứa cháu trai.
Lực chú ý của Nhiễm Tửu dừng trên người Sở Du, sợ bản thân không chú ý sẽ bị hắn đẩy xuống hồ nước.
Cậu không biết bơi, cảnh giác lui về phía sau vài bước, tránh cho sự việc ngoài ý muốn phát sinh.
Cũng may Sở Du có chừng mực, không làm trò trước mặt Quý lão gia.
Cũng không biết bọn họ trò chuyện bao lâu, bả vai đột nhiên bị một lực mạnh chụp một cái, Nhiễm Tửu hoàn hồn.
Quý lão gia tử trách cậu không lễ phép.
“Thằng nhóc thúi, như thế nào nhìn thấy ông ngoại như nhìn thấy Diêm Vương, con nhìn thấy ông không vui?”
“Không…… Không có.”
Quý lão gia tử: “Ông ngoại đâu có đáng sợ, đâu đến mức dọa khuôn mặt nhỏ của con trắng bệch.”
Quý Già Huân không nhận ra điểm khác thường của Nhiễm Tửu, ánh mắt dừng trên người Sở Du, “Gia gia, vị này là……”
Quý lão gia tử "à" một tiếng, lúc này mới nhớ tới Sở Du.
“Giới thiệu một chút, đây là doanh nhân trẻ tuổi, tuổi trẻ nhưng có con mắt tinh tường, đầu tư hạng mục nào đều thu lợi gấp ba, các con phải cùng người ta giao lưu nhiều chút.”
Sở Du hơi hơi mỉm cười, lộ ra bộ dáng khiêm tốn, “Chủ tịch Quý quá khen, cháu chỉ có chút thành tựu, không bằng một phần năm đó của ông.”
Quý lão gia tử khen hắn khiêm tốn.
Quý Già Huân lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, đương nhiên nghe hiểu những lời của Quý lão gia nhanh chóng hướng Sở Du tự giới thiệu.
Quý lão gia tử vừa lòng Quý Già Huân đã trưởng thành, ngược lại đứa đứng bên lại thờ ơ, “Chái út!”
Nhiễm Tửu hoàn hồn.
Sở Du cười ôn nhu như nước, “Hóa ra Quý gia tiểu thiếu gia là kiểu tính tình thẹn thùng.”
Lời này vừa nói ra, Quý lão gia tử vội vàng sửa, “Không không không, cháu đừng bị bề ngoài ngoan ngoãn của nó mê hoặc. Quý gia chúng ta đời đời thành thục ổn trọng, chỉ có nó lớn lên giống hỗn thế ma vương.”
Sở Du khẽ cười một tiếng, đáy mắt lộ ra một tia cảm xúc không rõ.
“Thì ra là như này.”
Hắn nhanh chóng thu liễm cảm xúc, bất luận kẻ nào cũng không thấy được.
“Tôi tên Sở Du, không biết quý danh tiểu thiếu gia gọi như nào.”
Nói xong, hắn vươn lòng bàn tay về phía Nhiễm Tửu.
Nhiễm Tửu nhìn chằm chằm tay hắn thật lâu, đôi tay kia thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón trỏ có một vết sẹo rất dài, như là bị lưỡi dao sắc bén cứa qua, vết sẹo rất nhỏ, không nhìn kỹ căn bản sẽ không chú ý đến.
Lòng bàn tay hắn lạc lõng giữa không trung, phảng phất nói với Nhiễm Tửu, nếu không hồi đáp, hắn sẽ luôn duy trì động tác này.
Cuối cùng, Nhiễm Tửu chịu thua vươn tay, nói ra tên của mình.
“Nhiễm Tửu.”
“Nhiễm Tửu.” Sở Du nhẹ giọng gọi tên của cậu, âm thầm ra sức nắm chặt bàn tay kia, trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười, “Nghe rất êm tai.”
Quý lão gia tử nhiệt tình mời Sở Du đi tới nhà ăn cơm, Sở Du được một tấc lại muốn tiến một thước, ám chỉ bản thân chưa có nơi để ngủ.
Quý lão gia tử không biết hàm ý sâu xa trong câu nói của hắn trực tiếp đáp ứng, khiến Nhiễm Tửu đang chuẩn bị cự tuyệt, chưa kịp nói ra đã vội nuốt lại.
“Trong nhà rất nhiều phòng, nếu cháu nguyện ý, sau này rảnh rỗi cứ đến đây chơi với ông.”
Nhiễm Tửu ngăn cản, “Ông ngoại, người ta bận rộn, sao có thể mỗi ngày tới đây chơi.”
“Không sao.” Sở Du nói: “Hạng mục nước ngoài đều hoàn thành, thời gian sắp tới cháu đều rảnh rỗi. Hơn nữa ở trong nước cháu còn một chuyện quan trọng phải xử lý, sẽ ở lại…… thật lâu.”
Những lời này giống như nói với Quý lão gia chỉ có Nhiễm Tửu biết những lời này là đang ám chỉ mình. Trò chơi mèo vờn chuột, lại phải chơi tiếp rồi…
Quý Già Huân chủ động giúp Quý lão gia thu dọn đồ câu cá, Nhiễm Tửu cũng tiến lên hỗ trợ, lại bị Quý lão gia tử ghét bỏ.
“Không cần cháu hỗ trợ, ở đây có anh họ là đủ, mau mau đi giúp tiểu Du.”
Nhiễm Tửu ngồi dậy quay đầu nhìn về hướng Sở Du, định bụng từ chối đã nghe Quý lão gia thúc giục, “Còn thất thần ở đó? Sắp trễ giờ cơm chiều rồi.”
Nhiễm Tửu đi đến trước mặt Sở Du, Sở Du rũ mắt nhìn cậu, khóe miệng hơi hơi cong lên, “Vất vả rồi, Quý thiếu gia.”
Nhiễm Tửu không giúp hắn, ngồi xổm xuống tự mình dọn đồ câu cá rơi dưới nước, một bên chú ý khoảng cách hai người.
Khoảng cách hơi xa làm cậu thả lỏng cảnh giác.
Đáy lòng dần nhẹ nhõm đột nhiên Sở Du tiến một bước về phía cậu, khoảng cách nháy mắt kéo gần, gần đến mức duỗi tay ra là có thể đem cậu đẩy xuống hồ nước.
Trong lòng Nhiễm Tửu căng thẳng vội bật thẳng người dậy, cảnh giác nhìn đối phương.
Sở Du cũng không có làm cái gì, móc di động ra, “Quý thiếu gia thêm WeChat đi, về sau tiện liên lạc.”
Thấy hắn không có ý khác, Nhiễm Tửu cũng không nói thêm gì, lưu lại một câu “Không có WeChat” rồi tiếp tục khom lưng thu thập đồ vật.
Sở Du cong lưng, ngồi xổm bên cạnh, khóe miệng mang theo ý cười, đôi mắt lạnh lăng nhìn cậu chằm chằm, hạ thấp âm thanh xuống đủ để hai người nghe thấy: “Bằng không hôn một cái đi? Tôi thấy em có miệng.”
Nhiễm Tửu theo bản năng lui về phía sau một bước, lại bị hắn kéo tay lại chế trụ tại chỗ.
Sở Du ghé miệng nhỏ giọng bên tai cậu, “Bảo bối nhi, đang suy nghĩ cái gì?”
“Có phải em suy nghĩ lỡ như tôi nổi lên thú tính hôn em tại đây hay suy nghĩ tôi dùng cách gì xuất hiện ở chỗ này?”
Giọng hắn âm trầm chậm rãi đánh thức Nhiễm Tửu ra khỏi đống suy nghĩ hổn loạn:
“Nhìn qua thật dễ bắt nạt, yên tâm đi bảo bối nhi, bộ dáng uất nghẹn của em chỉ có tôi mới có quyền thưởng thức.”
Nhiễm Tửu cắn răng nói: “Tôi khuyên anh đừng có xằng bậy.”
Sở Du không chút để ý đến lời cậu, tiếp tục nói: “Bảo bối nhi, bộ dạng uy hϊếp của em thật đáng sợ, dọa tôi phát run.”
Hắn bắt lấy cánh tay Nhiễm Tửu, kéo cả người cậu về phía trước, bắt cậu đối diện với mặt hắn.
Đôi mắt Sở Du hơi rũ, nhìn chằm chằm bờ môi Nhiễm Tửu, “Bảo bối nhi đêm nay tính bồi thường tôi như nào?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
- Chương 6: Tuân thủ ước định