- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
- Chương 5: Lâu ngày sinh tình
Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
Chương 5: Lâu ngày sinh tình
Về biệt thự, Nhiễm Tửu thu thập hành lý, một bên đem chuyện sắp đi xa nói với Ngôn Tử Tinh.
Ngôn Tử Tinh đang nhai rong biển tay chơi game, đối mặt đồng đội ngu như heo kéo mình chết chung, tức giận mắng một tiếng.
Nhiễm Tửu liếc màn hình di động, “Đầu hàng đi, định sẵn thua cuộc rồi.”
“Không có khả năng! Trong từ điển ông đây không có hai từ "nhận thua"!”
“Bây giờ sắp thua rồi, thành ra loại đó là từ điển giả.”
Ngôn Tử Tinh: “……”
Ngôn Tử Tinh nhìn cậu cầm một cái váy nhét vào trong ngăn tủ, “Mua váy? Không phải sáng nay còn nói không thích cảm giác gió lùa dưới háng sao?”
“Con mắt nào của cậu thấy đó là váy?” Nhiễm Tửu ngồi đầu giường, lấy ra di động đặt vé máy bay.
Ngôn Tử Tinh hỏi cậu khi nào đi, Nhiễm Tửu đem thời gian khởi hành nói cho đối phương.
“Hôm nay liền đi? Có nhanh quá không?”
Nhiễm Tửu làm bộ buồn rầu nói: “Không còn cách nào khác, ai kêu gia gia nhớ tớ quá mức.” Quay đầu hỏi Tử Tinh, “Muốn đi chung không?”
“Không muốn đi chung!”
Ngôn Tử Tinh đột nhiên ngồi dậy, chỉ vào cậu mắng: “Khi còn nhỏ cứ vào ngày mưa cậu kêu tớ đi bắt rắn, tớ không dám, cậu dùng một chân đá tớ xuống hố!”
Nhiễm Tửu: “Có chuyện này sao?”
Ngôn Tử Tinh kích động: “Có! Cái hầm kia có rất nhiều rắn, đến giờ trên mông vẫn còn hằn hai vết sẹo!”
Trong đầu đột nhiên có hình ảnh……
“Cho nên cậu hiện tại là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng?”
“Không.” Ngôn Tử Tinh nói: “Từ nhỏ bị rắn cắn, mười năm sau mới nhận ra bên cạnh có con rắn hai chân!”
Nhiễm Tửu cố nín cười, cũng không miễn cưỡng, “Được, vậy cậu ở lại xử lý công việc quán bar, khoảng một tuần sau tớ mới trở về.”
Ngôn Tử Tinh ngước mắt: “Đem quán bar giao cho tớ? Không sợ một tuần sau quán bar đổi thành họ Ngôn?”
Nhiễm Tửu khinh thường nhìn hắn, “Đoạt quyền, soán vị… cậu không có năng lực đó đâu.”
Ngôn Tử Tinh không phục: “Có phải đã quên, quán bar này ông đây góp vốn một nữa!”
“Nhưng tớ mới là cổ đông lớn nhất.”
Nhiễm Tửu cũng không tiếp tục tranh, cười tủm tỉm thò đầu lại gần đẩy bả vai đối phương, “Ông ngoại yêu thích nhất là câu cá, sưu tầm đồ cổ…”
Ngôn Tử Tinh nhanh chóng hiểu ý, không ngẩng đầu lên, trực tiếp làm lơ ánh mắt mị hoặc của đối phương, hỏi: “Mượn nhiều ít?”
Nhiễm Tửu phun ra ba chữ, “Hai trăm triệu.”
Vừa dứt lời, Ngôn Tử Tinh ỉu xìu ngả người xuống giường vội nhắm mắt không bận tâm trời trăng mây gió gì đó.
“……”
Ngước mắt thấy Nhiễm Tửu cười đến xán lạn dùng khuôn mặt phúc hậu và vô hại giơ tay thành quyền.
“Đại ca! Đánh cướp cùng vay tiền khác nhau!”
Nhiễm Tửu hướng đối phuương chớp chớp mắt, “Hết cách, vàng của tổ chức ta sẽ cướp hết.”
Ngôn Tử Tinh: “Cậu như thế nào cùng cái người ‘cướp sạch tinh’ giống nhau, tiền trong túi đều muốn cướp sạch.”
“Ai da, cái gì mà của tớ của cậu a, của cậu chính là của tớ.”
“Tặng quà cho ông ngoại, chưa từng nghe nói tặng ông đây chút quà?”
Nhiễm Tửu nghiêm túc suy nghĩ một lát mới nói, “Có phải cậu muốn một chiếc Lamborghini, bằng không……”
Đôi mắt Ngôn Tử Tinh phát ra ánh sáng, “Ý của cậu là……?”
Nhiễm Tửu đánh lên vai đối phương một cái, “Bằng không đưa phiếu giảm giá mua xe cho cậu?”
“Lăn!”
Nhiễm Tửu không để bụng, cười tủm tỉm đem một miếng dưa hấu đưa tới miệng đối phương, “Ngày tháng hưởng thụ là đây chứ đâu, điều hòa WiFi dưa hấu, mặt trời chiều ngã về tây, người kiếm tiền, ta phá của.”
Phải đến năm phút năn nỉ ỉ ôi, Ngôn Tử Tinh chịu không nổi con người lưng dài vai rộng làm nũng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Nhiễm Tửu cười cười nói ông chủ hào phóng, đang chuẩn bị duỗi tay nhận tiền, Ngôn Tử Tinh lại đột nhiên thu tay, ngạo mạn nhìn cậu.
“Vay tiền dễ thôi, trước hết đem ảnh chụp của chồng cũ ra đây xem thử.”
Nhiễm Tửu kinh ngạc, “Không phải từng xem qua sao.”
Ngôn Tử Tinh: “Như thế nào? Còn luyến tiếc không cho xem?”
Đối với cái loại thấy tiền liền sáng mắt như Nhiễm Tửu liền không có gì luyến tiếc vội vàng lấy ra di động, mở album có lưu hình Sở Du, “Xem đi xem đi.”
“Chờ về sau tớ có bạn trai, nhất định sẽ bắt người ta mặc đồ hầu gái.”
Có soái ca trước mắt, Ngôn Tử Tinh vứt máy chơi game sang một bên, nhận lấy di động, sau đó phóng đại ảnh chụp cơ bụng, sau đó phát ra một tiếng cảm khái.
“Trời ạ! Này là cực phẩm soái ca đó, phong thái giơ tay nhấc chân này càng tô điểm chốn ăn chơi sàn nhảy Disco.”
Nhiễm Tửu cười nhạo một tiếng, “Chỗ nào tô điểm, đây rõ ràng chính là không biết kiểm điểm.”
Ngôn Tử Tinh bắt lấy trọng điểm: “Hắn nhìn qua trông rất cao, thời điểm hai người hôn môi có phải hắn sẽ khom lưng?”
Nhiễm Tửu: “???”
“Tại sao khom lưng?”
Ngôn Tử Tinh: “Cậu lùn nha.”
“Có bệnh? Ông đây một mét bảy chín không phải một mét năm chín, hắn so với ta chỉ cao hơn mười centimet. Tớ ngẩng đầu hắn cúi đầu là xong.”
Nói xong cậu đoạt lấy di động, đồng thời đoạt lấy thẻ đen của Ngôn Tử Tinh.
Nửa tiếng sau máy bay mới cất cánh, Nhiễm Tửu tính toán đi sân bay chờ, Ngôn Tử Tinh lại lôi kéo không cho cậu đi.
“Như thế nào?! Lấy tiền xong muốn đi?”
Nhiễm Tửu: “Thế cậu còn muốn như thế nào nữa?”
Ngôn Tử Tinh cười như không cười nhìn cậu, muốn thấy mặt mũi cậu mất hết.
“Nói nghe một chút sự tình ở quán bar đi.”
Nhiễm Tửu “Có cái gì để nói, nên nói đã nói hết, hồi quán bar khai trương không phải đã nói rõ hết rồi ư? Còn muốn biết chi tiết gì nữa?”
Ngôn Tử Tinh cười một tiếng, “Muốn biết những chuyện không thể nói ra với người ngoài...”
Nhiễm Tửu: “Chúng ta là bằng hữu chuyện gì cũng nói với nhau nhưng trừ chuyện tế nhị ra.”
“Tớ muốn biết chi tiết mối quan hệ của vợ chồng hai người.”
Nhiễm Tửu: “Hắn thích mặc váy hầu gái, chẳng lẽ cậu hứng thú?”
Ngôn Tử Tinh thẹn quá thành giận: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn người ta có được không? Hắn tốt xấu gì cũng là chồng cũ của bằng hữu, tớ sao có thể đối hắn cảm thấy hứng thú?! Tớ đâu phải loại vô sỉ?”
Ngôn Tử Tinh trầm tư một lát, sửa sang lại miệng lưỡi, nhấc mông thò lại gần, nghiêm túc phân tích.
“Cậu xem, chồng cũ từ nước ngoài đuổi tới trong nước, vượt hơn phân nửa Thái Bình Dương, có thể thấy được hắn đối với cậu tình cảm chưa dứt.”
Nhiễm Tửu nhịn cười, “Sau đó thì sao?”
“Hắn đối với cậu tình sâu nghĩa nặng! Từ bỏ công ty nước ngoài, chạy đến nơi này tìm cậu, củi khô gặp lửa bốc bùm bùm, chẳng lẽ cậu không muốn nối lại tình xưa?”
“Nối lại tình xưa cái rắm! Chúng ta đã ly hôn.”
“ly hôn có thể kết hôn lại a! Hai người kết hôn là ngoài ý muốn, ngày thường sống chung một nhà có lúc chạm mặt nhau, hắn từ khi nào bắt đầu sinh tình, cậu không nhận ra sao?”
Nhiễm Tửu nghiêm túc tự hỏi, thành thật mà lắc đầu.
Ngôn Tử Tinh có ảo giác của người làm cha nuôi con phải đến nơi đến chốn, “Vậy cậu cảm thấy, hắn thích cậu ở điểm nào?”
Nhiễm Tửu trầm tư một lát, nói ra đáp án tương đối hợp lý.
“Đại khái là lâu ngày…… Sinh tình?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
- Chương 5: Lâu ngày sinh tình