- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
- Chương 3
Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
Chương 3
Xe chạy đến biệt thự Quý gia.
Trong sân an tĩnh, hai người rảo bước trên đoạn đường lát đá. Đèn trong sân đột nhiên sáng lên, theo sau là tiếng cửa sổ mở ra.
Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh, “Đi đâu, bây giờ mới về nhà?”
Giọng điệu rất gợi đòn, người sáng suốt đều biết đây không phải dò hỏi, mà là uy hϊếp.
Nghe thấy giọng người này liền phiền!
Ngôn Tử Tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt thiếu đánh kia, đang chuẩn bị xông lên đánh một trận thì bị Nhiễm Tửu ngăn lại.
Nhiễm Tửu ngước mắt nhìn về phía lầu hai, Quý Già Huân cũng đang nhìn hai người dưới sân khóe miệng cong lên chẳng có ý tốt.
“Đừng hiểu lầm, anh đây đang quan tâm hai đứa.”
Nhiễm Tửu cũng hướng về phía hắn cười nhạt, “Thôi đi, anh đứng đó la hét, sẽ khiến ông ngoại nửa đêm tỉnh giấc đến lúc đó bị phạt, đừng có la lối khóc lóc.”
Vừa dứt lời, cậu không thèm "đấu võ mồm" đi thẳng vào biệt thự.
Quý Già Huân thích nhất là lâu lâu nhảy ra soát cảm giác tồn tại, điểm này Nhiễm Tửu cùng Ngôn Tử Tinh từ nhỏ đã biết.
Nhiễm Tửu cùng hắn đấu trí đấu dũng nhiều năm, hai ba câu là có thể kết thúc chiến tranh, đồng thời khiến đối phương tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Ngược lại Ngôn Tử Tinh không hay tiếp xúc, đối mặt với mấy lời âm dương quái khí luôn thiếu kiên nhẫn.
Biệt thự có rất nhiều phòng, cha mẹ Ngôn Tử Tinh sống ở nước ngoài, rất ít khi trở về, cho nên nhà họ Quý luôn chuẩn bị phòng cho Ngôn Tử Tinh ở lầu hai, nhiễm Tửu ở cách vách.
Gần đó là phòng Quý Già Huân, Ngôn Tử Tinh ít tới nhà họ Quý, mỗi lần về đều cùng Nhiễm Tửu chung một phòng.
Hai người vừa mới lên lầu, đúng lúc cửa phòng Quý Già Huân mở ra.
Hắn mặc đồ ngủ rộng thùng thình, trên cổ treo tai nghe, hai tay bắt chéo dựa vào ván cửa, biểu tình lười nhác nhìn hai người chậm rãi bước chân lên cầu thang.
Hắn tự nhận bản thân bày ra tư thế tuấn tú, chuẩn bị cùng Nhiễm Tửu đánh nhau, ai ngờ Nhiễm Tửu trực tiếp lướt qua hắn, mở cửa phòng, đi vào, đóng cửa, căn bản liền không nhìn hắn một cái.
Bị Nhiễm Tửu phớt lờ, từ nhỏ đến lớn nhiều vô số lần nhưng lần nào cũng khiến Quý Già Huân đỏ mặt tức giận.
Trong phòng, Ngôn Tử Tinh lăn lộn trên giường cười không ngừng, Nhiễm Tửu nhàn nhạt nói: “Buồn cười?”
“Ời!”
Ngôn Tử Tinh ngồi dậy, “Cậu không thấy cái bộ dạng khi nãy của nó giống như tượng đá đông cứng giây sau vỡ vụn.”
Nhiễm Tửu tìm một bộ đồ ngủ ném lên đầu đối phương, “Thấy nhiều sẽ thành thói quen.”
Nhiễm Tửu cao một mét bảy chín, sau khi về nước luôn bận rộn chuyện khai trương quán bar, chưa kịp mua sắm đồ dùng thường ngày nên trong tủ toàn quần áo ba năm trước, có chút ngắn.
Ngôn Tử Tinh nhìn vòng eo trắng nõn lộ ra, còn có một ít vệt đỏ, hỏi cậu: “Nếu Quỳ Già Huân biết cậu ở nước ngoài kết hôn với một người đàn ông vừa giàu có vừa đẹp trai, quan trọng là tinh lực dồi dào, có khi bị tức chết.”
Nhiễm rượu: “Cậu cảm thấy tên đó biết tớ ở nước ngoài kết hôn sẽ ngồi yên không gây chuyện ư?”
Ngôn Tử Tinh: “Nói thật chồng cũ của cậu cũng đâu đến nổi nào, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện tại có thành tựu, tuổi còn trẻ đã là nhân vật hô mưa gọi gió, sao không trực tiếp đem người tới giới thiệu với cậu, mợ? Nói không chừng còn vui mừng.”
Nhiễm Tửu: “Thôi bỏ đi, đũa lệch không thể thành đôi, đôi ta không có kết cục.”
Nhiễm Tửu quay đầu lại nhìn đối phương: “Nói thật, mặt mũi chồng cũ giống cha Quý tới ba phần, nếu như bị người khác hiểu lầm nói tớ quyến rũ cha Quý không thành nên tìm một người đàn ông khác có khuôn mặt tương tự, truyền ra ngoài không hay lắm.”
Ngôn Tử Tinh bắt lấy trọng điểm: “Hắn cùng cậu lớn lên rất giống?!”
Nghĩ tới chuyện đó, Ngôn Tử Tinh đang muốn mở miệng đã bị Nhiễm Tửu bác bỏ.
“Không có khả năng, hắn so với tớ lớn hơn năm tuổi.”
“Vậy thì tốt.” Ngôn Tử Tinh nói: “Nhưng chưa thử đã kết luận, lỡ như hắn chính là ‘thiếu gia thật ’ thì sao?”
Nhiễm Tửu: “Làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Hắn so với tớ lớn hơn năm tuổi nếu thật là lúc mới sinh đã bị tráo đổi người lớn sao không nhận ra chứ?”
Ngôn Tử Tinh: “Lỡ như ‘ thiếu gia thật ’ đi lạc, cậu mợ thương tâm muốn chết nên mới nhận con nuôi.”
Ngôn Tử Tinh phân tích phỏng đoán của mình, nói ra vài giả thiết, đều bị Nhiễm Tửu loại bỏ, không biết nói bao lâu, đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, Ngôn Tử Tinh ngồi dậy, cầm khăn lông đến trước cửa nhà tắm:
“Cậu cùng Quý Già Huân tranh đấu nhiều năm, nếu nó biết cậu là con nuôi, có khi nó còn điên cuồng nhắm tới?”
Vừa dứt lời, nắp toilet đóng lại tiếp theo bên trong vang lên tiếng nước, cũng không biết Nhiễm Tửu có nghe thấy những lời này hay không?
Nhiễm Tửu nghe thấy được, nhưng cậu không để bụng.
Suy xét phản ứng của Quý Già Huân sau khi biết sự thật, không bằng tự hỏi chính mình, phải đối mặt với 22 năm dưỡng dục của cha mẹ.
Dòng nước ấm áp trên đỉnh đầu xối xuống, làm cho cả người thanh tỉnh không ít.
Manh mối “Thiếu gia thật” bị chặt đứt, Sở Du xuất hiện giống như một viên bom hẹn giờ, cậu có dự cảm Sở Du sẽ ảnh hướng tới vận mệnh của mình.
Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, Nhiễm Tửu không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Cùng “thiếu gia thật” tráo đổi thân phận hơn hai mươi năm, cậu trộm đi vận mệnh của người ta, hưởng thụ nhiều năm vinh hoa phú quý, thật lòng không biết làm cách nào bồi thường?
Cha mẹ yêu thương cậu nhiều năm như thế, còn mấy phần cho hắn?
Nếu tìm được người kia còn tốt, tốt xấu gì đối với cha mẹ Quý có câu trả lời rõ ràng, nếu không tìm được……
Nhiễm Tửu không dám đi nghĩ.
Cậu không dám nghĩ, cha mẹ toàn tâm toàn ý dạy dỗ con trai nuôi, lại phát hiện đứa con này chạy ra bên ngoài kết hôn, câu dẫn con trai ruột?
Khi đó sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà hay tiếp tục giữ lại?
Trước khi ra khỏi phòng tắm, chuyện cuối Nhiễm Tửu nghĩ là Sở Du sẽ lấy thân phận nào xuất hiện bên cạnh mình.
Đã rạng sáng, thời gian gặp lại Sở Du còn mười tám tiếng đồng hồ.
Sự kiện trong quán bar đến giờ trong lòng Nhiễm Tửu còn sợ hãi, cậu biết Sở Du nói được làm được, hắn nói sẽ xuất hiện nhất định sẽ xuất hiện.
Thời gian trước cậu tìm thấy một nơi ẩn nấp an toàn.
Đó là nghĩa địa công cộng.
Vùng ngoại thành xa xôi, lại không có camera.
Dân cư thưa thớt, lại không camera, chẳng lẽ hắn thần thông đến mức phái quỷ tới bắt cậu?
Nếu bị bắt lại, cứ bày ra bộ dạng ăn vạ tiêu chuẩn, một khóc hai nháo, nói bản thân thăm mộ ông nội, trình diễn một đoạn tiết mục cháu trai hiếu thuận.
Người sống không tốt vậy để ông ngoại xử lý giúp cậu!
Người chết vì đại.
Loại lý do này, Diêm Vương mà thấy hắn lôi kéo sẽ nghĩ đến một màn anh em nhận nhau, kết bại tại nghĩa địa, kêu một tiếng cảm động.
Để vai trần đi ra phòng tắm, tròng lên áo ngủ, tóc đen còn ướt nhỏ giọt, đương nhiên không nghĩ tới thân thể trần trụi của mình đều bị người ta quay lén.
Ở một nơi khác, gã đàn ông ngồi trước máy tính, khóe miệng gương lên một độ cong nhỏ, nhìn Nhiễm Tửu qua màn hình, phảng phất như xem người ta là vật trong tay, một khắc cũng không rời mắt.
Nhiễm Tửu mở đèn pin di động đi vào phòng bếp uống một ly nước lọc, mới xoay người lại đã thấy Quý Già Huân đứng phía sau, giống như u hồn bám theo người sống.
Nhiễm Tửu sớm đoán được hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ không chút kinh ngạc.
Quý Già Huân tháo xuống tai nghe trên tai xuống, hai tay bắt chéo trước ngực, bộ dáng cao cao tại thượng nhìn cậu, “Quý Nhiễm Tửu, thật sự tò mò, cậu mỗi ngày đang làm cái gì?”
Nhiễm Tửu bình tĩnh uống một ngụm nước, phun ra ba chữ, “Quản cái rắm.”
Quý Già Huân: “Thân là anh trai, quan tâm em trai của mình một chút cũng không được sao?”
Nhiễm Tửu liếc mắt đến phòng cha mẹ, thấy không có động tĩnh gì mới lười nhác dựa vào bàn, “Nếu nhớ không lầm, mẹ tôi chỉ sinh một đứa.”
“Anh họ cũng là anh.”
Quý Già Huân học theo bộ dáng Nhiễm Tửu, rót một ly nước, “Cùng anh họ nói một chút đi, có phải ở bên ngoài gây hoạ? Để anh họ đoán, dây dưa tình cảm với người ta xong chạy trốn về nước?”
“Anh họ, phân có thể ăn bậy nhưng mở miêng không thể nói bậy.”
Quý Già Huân đen mặt, “Mày có ý gì?”
Nhiễm Tửu: “Nếu tò mò thì tự mình tra, đừng có đến đoán mò làm phiền tôi, để tôi tức giận sẽ băm anh thành trăm mảnh. Người của anh lo không xong, còn ở đây dở hơi lo cho tôi”
Quý Già Huân khẽ nhíu mày, nghĩ đến buổi tối ở tiệm bida trong lòng tức khắc hiểu rõ, “Đó là người của tao?!”
Nhiễm Tửu đứng thẳng hơi hơi mỉm cười.
Quý Già Huân bị cậu khıêυ khí©h, sắc mặt tức giận đến phát run, “Quý Nhiễm Tửu!!”
Nhiễm Tửu nhún nhún vai, “Tôi thích nhất là đập chậu cướp hoa.”
Cậu đi một bước, đáy mắt mỉm cười nhìn chằm chằm Quý Già Huân.
Quý Già Huân cắn răng chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó thì quản gia đi vào phòng bếp, đánh gãy đoạn đối thoại.
“Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, hai người không đi ngủ sao?”
Quý Già Huân không để ý tới nhắc nhở của quản gia, trào phúng nói: “Mày bị chú đưa đến nước ngoài học tập, cuối cùng vẫn là một bãi bùn lầy, mày chính là loại bình hoa vô dụng!?”
Nhiễm Tửu đem cái ly đặt lên bàn, nhàn nhạt nói: “Tôi là bình hoa vậy anh họ là cái gì? Bồn rửa chân? Hay là nắp nồi?”
Quý Già Huân cười lạnh một tiếng, “Nhiều năm như vậy mày cũng chỉ giỏi dùng loại thủ đoạn dơ bẩn, mày có tài đức gì để chú thím yêu thích?!”
Hắn nói chuyện thanh âm càng lúc càng lớn, Nhiễm Tửu sợ đánh thức cha mẹ nên không đáp, khi bước lên cầu thang nghe thấy Quý Già Huân cùng quản gia nói chuyện.
“Nó có ý gì?
“Đại thiếu gia, tôi cảm thấy tiểu thiếu gia không có ý tứ này……”
“Chú thím là cha mẹ nó, còn tôi lúc lên tám cha mẹ đã chết, tôi không có cha mẹ chống lưng, cho nên nó nghĩ tôi giống chó nhà có tang ăn nhờ ở đậu ở đây phải an phận thủ thường?!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
- Chương 3