Ký ức Nhiễm Tửu dừng lại ở đoạn Sở Du nấu cơm rất ngon, kỹ thuật nấu nướng rất tốt so với người đàn ông phát điên trước mắt quả thật như hai người khác nhau.
Ai sẽ tin đây là người ngoan ngoãn phục tùng lúc trước?
Sở Du mở một công ty niêm yết quy mô lớn ở nước ngoài, mỗi ngày đều rất bận, Nhiễm Tửu là sinh viên, mỗi ngày chơi bời lêu lổng, trừ thời gian đi học, toàn bộ thời gian đều ở ăn nhậu chơi bời.
Ký túc xá không tồi nhưng đối với Nhiễm Tửu sống xa hoa có chút không quen.
Thân là tiểu thiếu gia được Quý gia thương yêu nhất, trước giờ chưa từng chịu khổ cực trong tay lại có tiền, đồ dùng phải là thứ tốt nhất, vì thế cậu ở bên ngoài mua một căn biệt thự.
Sau khi cùng Sở Du kết hôn, trên danh nghiĩa là chồng chồng nhưng Nhiễm Tửu không quen cùng người lạ ở chung phòng.
Mới đầu cậu lập ra nguyên tắc không để hắn ngủ chung giường
Kết quả, tới mấy tiếng mới xong việc, cậu mệt đến nằm liệt giường nên không còn nhớ bản thân đã lập quy tắc, dần dần quen với việc Sở Du ôm mình ngủ.
Mỗi ngày Sở Du đều tăng ca, đôi khi phải đi công tác, rất ít khi xuất hiện ở biệt thự.
Nhiễm Tửu lại là cái loại chơi quên lối về, mỗi ngày đều chơi qua đêm bên ngoài nên thuường xuyên tìm đại khách sạn gần quán bar ở một đêm, ngày hôm sau mới về.
Có lần cậu bar nhảy Disco, rạng sáng bốn giờ mới trở về, phát hiện đèn phòng khách sáng lên, lúc này cậu mới biết được mỗi đêm Sở Du đều sẽ ngồi trong phòng khách bật đèn chờ cậu về nhà.
Đó là lần đầu tiên Sở Du chờ được Nhiễm Tửu.
Sở Du không giỏi ăn nói, cho rằng Nhiễm Tửu biết hắn chờ cậu về nhà, sau này sẽ về sớm một chút, không nghĩ tới Nhiễm Tửu vẫn giữ tính nết như cũ.
Cậu vẫn như trước một khi bước ra cửa là không trở về nhà, thay đổi duy nhất là gửi tin nhắn bảo hắn không cần chờ.
Cậu không thay đổi, Sở Du cũng không thay đổi, như cũ chờ cả buổi tối.
Nhiễm Tửu không biết mỗi tối đều có người chờ cậu về nhà, cũng không hiểu Sở Du đang làm gì.
Chỉ có Sở Du biết.
Không biết qua bao lâu, Nhiễm Tửu mới thoát khỏi cơn choáng váng tỉnh táo lại phát hiện Sở Du đã rời khỏi phòng.
Nếu không phải trên mặt đất kia lưu lại trang phục hầu gái, Nhiễm Tửu sẽ cho rằng mọi thứ phát sinh vừa nãy, đều chỉ là một giấc mộng.
Nhiễm Tửu từ trong phòng ra đại sảnh phát hiện quán bar đã đóng cửa.
Ba tháng trước, cậu mới về nước, cùng Ngôn Tử Tinh mở quán bar, sau hơn hai tháng trang hoàng, cộng thêm quản cáo rầm rộ, đến lúc khai trương phát phiếu ưu đãi chiết khấu khiến lượng khách hàng mấy ngày nay tương đối nhiều.
Trước quầy bar, Ngôn Tử Tinh đang ở nghiêm túc lau dọn mặt bàn, chờ hắn cầm một cái ly nghiêm túc lau xong, Nhiễm Tửu đã ngồi đối diện.
Ngôn Tử Tinh trưng vẻ mặt khϊếp sợ, “Mới chơi có ba tiếng đồng hồ? Tửu Tửu, tên đó dùng không được hả?”
Nhiễm Tửu nghĩ đến đoạn thời gian cùng Sở Du ở nước ngoài, chống đầu thở dài một hơi, “Ba tiếng đồng hồ là tớ, không phải hắn.”
Ngôn Tử Tinh cười như không cười nhìn cậu, “Tớ nói nhất định sẽ tìm cho cậu một người tinh lực dồi dào, ai ngờ tìm được thật rồi, hihi.”
Nhiễm Tửu trợn trắng mắt, “Tìm người chứ đâu phải tìm kẻ biếи ŧɦái?”
Ngôn Tử Tinh tri kỷ đẩy đến trước mặt cậu một ly nước ấm, “Mau, mau nói chút cảm thụ, ba tháng nín nhịn có phải phát tiết thoải mái lắm đúng không?”
“Phát tiết cái rắm!”
Ngôn Tử Tinh nhướng mày, “Tớ không tin, tớ muốn xem toàn quá trình dập tắt lửa.”
“Lăn!”
“Đừng mà, mau kể tỉ mỉ ba tiếng qua trải qua cái gì? Thô không? Xem sắc mặt cậu liền biết nhất định có! Cậu chứa hết thứ đó không? Chậc chậc chậc, xem bộ dáng mỏi mệt này liền biết, bây giờ chân khép không nổi……”
Ngôn Tử Tinh cùng Nhiễm Tửu là anh em bà con, bọn họ lại cùng một loại tính hướng, dần dần trở thành bạn bè tốt không có gì giấu nhau.
Hai người từ nhỏ được chiều chuộng mà lớn lên, chỉ sợ thiên hạ không loạn, một đứa dám gϊếŧ người, đứa còn lại dám mài đao, một đứa thuận theo ý trời, một đứa hệ bá đạo……
Giữa hai người không có bí mật, ngay cả chuyện Nhiễm Tửu ở nước ngoài kết hôn, Ngôn Tử Tinh cũng biết, cũng thấy qua ảnh chụp Sở Du.
Đó là khi Nhiễm Tửu mở tiệc sinh nhật, ở bên ngoài nhảy Disco gặp được Sở Du, trong lúc vô tình chụp được.
Sau khi Ngôn Tử Tinh biết được "trai bao" hôm nay làm Nhiễm Tửu khép chân không được là Sở Du, lập tức khϊếp sợ tại chỗ, “Cái gì?! Đây là loại cốt truyện quỷ quái gì?”
Nhiễm Tửu nhấp một ngụm nước ấm, cổ họng mới giảm bớt khô khốc.
Cậu nhìn Ngôn Tử Tinh, “Không biết sao hắn lại xuất hiện ở chỗ ăn chơi này, đều đã ly hôn, tớ đâu ham hắn tiền, khi rời nhà ra đi tay không……”
Ngôn Tử Tinh: “Không cần tiền thì cần sắc.”
Nhiễm Tửu không phục, “Hắn mới thèm "sắc"? Mỗi lần đều làm hại tớ không thể rời giường.”
Ngôn Tử Tinh nhướng mày: “Sẽ không một phát đến dạ dày chứ? Nghe thôi đã đủ mệt...”
Nhiễm Tửu “Cái gì mệt?”
Ngôn Tử Tinh: “Thận mệt.”
Nhiễm Tửu: “……”
Ngôn Tử Tinh: “Lúc trước cùng hắn ly hôn, không phải là sợ bị cậu mợ biết sao, hiện tại hắn tìm tới nơi này rồi, tính toán làm sao bây giờ?”
Vừa dứt lời, trong đầu Nhiễm Tửu hiện ra khung cảnh trong phòng, con ngươi Sở Du đỏ đυ.c, hành vi quá khích, cùng với những lời nói uy hϊếp.
【 bảo bối nhi, tôi thật vất vả mới tìm được em, đương nhiên không thể dễ dàng thả em, hôm nay tôi có việc, không thể tiếp tục ôn chuyện, ngày mai, tôi sẽ đến tìm em 】
Nhiễm Tửu chỉ nói với Ngôn Tử Tinh "trai bao" buổi tối là Sở Du, không nhắc đến tác phong bạo lực của hắn, vết hằn trên cổ bị hỏi cậu cũng chỉ nói vài ba câu lấy lệ.
Cậu bực bội xoa xoa đầu, “Kệ đi, việc cấp bách bây giờ là tìm đứa con ruột kia.”
Uống sạch nước trong ly, cậu hỏi: “Con trai của bảo mẫu cùng tớ thật sự sinh cùng một ngày?”
Ngôn Tử Tinh lấy di động ấn mở phong thư, bên trong là giấy xét nghiệm AND.
“Giám định qua, con trai của bảo mẫu, không phải đứa con thất lạc của mợ.”
Thấy bộ dáng Nhiễm Tửu thất vọng, Ngôn Tử Tinh nhịn không được hỏi: “Cậu xác định ‘thiếu gia thật của Quý gia’ tồn tại? Có lẽ mợ không có sinh, chỉ nhận nuôi một miình cậu?”
“Không có khả năng?!”
Nhiễm Tửu lập tức phủ định, “Chắc chắn bà ấy từng sinh con! Còn là sinh mổ, tớ từ khi còn nhỏ đã thấy trên bụng bà có một vết sẹo rất dài!”
Ngôn Tử Tinh nâng má, nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Cho nên cậu suy đoán, bản thân vừa mới rời khỏi bụng mẹ đã cùng thiếu gia thật của Quý gia tráo đổi thân phận?”
Nhiễm Tửu: “Kịch bản trong tiểu thuyết đều viết thật giả thiếu gia, đại đa số đều là vừa từ trong bụng mẹ ra đã bị mối tình đầu của cha tráo đổi.”
Ngôn Tử Tinh: “Mợ là mối tình đầu của cậu luôn đó.”
Nhiễm rượu: “Có khi là bảo mẫu đổi...”
Ngôn Tử Tinh: “Bảo mẫu trong nhà đều tra xét một lượt, không có ai bất thường.”
Nhiễm Tửu: “Cũng có khả năng ở bệnh viện bị đánh tráo? Đối thủ một mất một còn của cha mẹ dở trò, khả năng rất cao...”
“Cậu mợ là người ôn hòa, trước giờ không cùng ai phát sinh xung đột, ngược lại là cậu, từ nhỏ đến lớn gϊếŧ người phóng hỏa chuyện gì cũng dám làm.”
Nhiễm Tửu tỏ vẻ không phục: “Ông đây khi nào gi·ết người phóng hỏa?! Ông đây nhiều nhất là châm ngòi thổi gió……”
Nhiễm Tửu hướng về phía đối phương hất cao cằm.
Rạng sáng hai giờ rưỡi, Ngôn Tử Tinh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, dù sao cũng không có kết quả.
Nếu “Thiếu gia thật” thật sự tồn tại, vì cớ gì Nhiễm Tửu mất ba năm cũng không tìm thấy?
Ngôn Tử Tinh nghĩ Nhiễm Tửu tưởng tượng phong phú, “thiếu gia thật” là do Nhiễm Tửu - thiếu gia giả ảo tưởng ra, căn bản liền không tồn tại người này.
Một ngày trước khi Nhiễm Tửu xuất ngoại du học liền biết bản thân là thiếu gia giả, sau đó điên cuồng tìm kiếm “thiếu gia thật”.
Ngôn Tử Tinh cảm thấy buồn cười nhưng không dám chọc thủng suy tưởng của người ta?
Trên thực tế, Ngôn Tử Tinh cũng không vạch trần, ngược lại phối hợp tìm kiếm “thiếu gia thật”.
Ba năm trôi qua, không tìm được người này
Hai người cùng ra khỏi quán bar, đi xuống hầm gara, Ngôn Tử Tinh uống rượu không thể lái xe nên chui xuống ghế phụ.
Pagani chạy ở trên đường, xung quanh không có bóng người, Ngôn Tử Tinh ngồi ghế phụ bật video mấy anh trai cơ bụng sáu múi uốn éo.
Không biết qua bao lâu, Ngôn Tử Tinh mới giảm âm lượng video, nâng mắt nghe tin tức phát ra từ radio, nghe đâu bắt được tổ chức chuyên bắt cóc con cái nhà giàu.