Nhiễm Tửu: “Hơn nửa đêm gọi điện thoại, là vì chuyện này?”
“Không phải, kỳ thật còn có một chuyện quan trọng...”
Ánh sáng điện thoại vào buổi đêm tự động chuyển sang màu vàng ấm áp khiến mắt đỡ mỏi, ánh sáng vàng hắt vào mặt cậu hồi lâu, đầu dây bên kia vẫn không có âm thanh.
Cậu nằm trên giường, co rút ở trong chăn yêu cầu Ngôn Tử Tinh có rắm mau thả.
Ngôn Tử Tinh: “Chờ chút, để ông đây rặn một cái thật vang.”
Nhiễm Tửu: “……”
Nhiễm Tửu: “Có bệnh?”
Hai người đều là cú đêm, buổi tối ngủ không được liền bắt đầu tán gẫu, Ngôn Tử Tinh nói rất nhiều sự tình phát sinh hai ngày nay.
“Ngày hôm qua chơi đấu kiếm ai ngờ bệnh trĩ tái phát, đành phải lót một miếng băng vệ sinh,lúc chơi không cẩn thận từ ống quần rớt ra tới, mặt trên còn mang theo máu, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Nhiễm Tửu cười như không cười, “Đồng hành 12 năm, không ngờ bằng hữu là nữ giả nam.”
Ngôn Tử Tinh không để ý lời nói âm dương quái khí, tiếp tục nói: “Nửa trận sau đối thủ đờ người chĩa kiếm lung tung thua nát bét, kỳ lạ, đối thủ không hậm hực ngược lại đối với ông đây rất tốt, còn mời ăn cơm tối.”
Biểu cảm Nhiễm Tửu tựa như một con chồn đến ăn dưa.
“Sau đó? Cậu đáp ứng rồi?”
Ngôn Tử Tinh không có lập tức trả lời, “Kỳ thật mị cảm thấy đối thủ rất soái.”
Nhiễm Tửu nói toạc ra, “Kiềm chế chút, cúc hoa có trĩ, đừng nghĩ đến chuyện đó.”
Ngôn Tử Tinh cắt một tiếng, “Ông đây là người tùy tiện như vậy sao? Còn nữa, cậu dựa vào đâu trực tiếp đem tôi đặt ở phía dưới?”
Nhiễm Tửu hừ hừ nói: “Vậy cậu nghĩ bản thân ở phía trên?”
Ngôn Tử Tinh nói: “… Miễn cưỡng làm 0.5 đi.”
Nhiễm Tửu ha hả cười, “Đừng 0.5, 0.05 đi, kém không nhiều lắm.”
Ngôn Tử Tinh: “……”
Tử Tinh đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại nói: “Có chút tò mò, thời điểm lần đầu tiên của cậu không đau a?”
Nhiễm Tửu cười đến ý vị thâm trường, “Nếu có bệnh trĩ, mặc kệ lần thứ mấy, đều cảm thấy đau.”
Ngôn Tử Tinh: “Thế cậu lúc ấy không đau.”
Nhiễm Tuửu đối buổi tối lần đó ký ức rất mơ hồ liền nói ra một đáp án ba phải cái nào cũng đúng.
“Không đau, không phải, rất đau.”
Ngôn Tử Tinh truy vấn: “Đau mấy phần?”
Nhiễm rượu: “π.”
Ngôn Tử Tinh kinh ngạc: “Có ý gì?”
Nhiễm Tửu nghiêm trang nói: “Liền…… Không phải rất đau nhưng đau có chừng mực thôi.”
“…… Còn có thể hình dung như vậy?”
“Vậy có phát sốt không?” Ngôn Tử Tinh lại hỏi.
Nhiễm Tửu lắc đầu, “Không có phát sốt, thời điểm đó phát lũ lụt.”
“???……”
Nhiễm Tửu tiếp tục nói: “Chắc lúc đó hắn chưa sử dụng hết.”
Ngôn Tử Tinh ngây thơ, thập phần khó hiểu vì sao chồng cũ của Nhiễm Tửu phải che giấu thực lực của chính mình.
Ngôn Tử Tinh tươi cười, “Đột nhiên nhớ tới lần trước đi bệnh viện khoa hậu môn trực tràng nghe được chuyện bát quái.”
Nhiễm Tửu tò mò: “Cái gì bát quái?”
“Ngày đó bệnh viện khoa hậu môn trực tràng bát quái có ba bệnh nhân nam tiến phòng cấp cứu cùng lúc”
“…… Nghe đâu phía dươi bị nứt.”
Nhiễm Tửu không muốn cùng đối phương thảo luận tiếp đề tài này, vội vàng nói sang chuyện khác, đem đề tài chuyển đến đối thủ đấu kiếm.
Ngôn Tử Tinh: “Cho cậu xem ảnh chụp cơ buụng của đối thủ?”
Ngôn Tử Tinh: “Cậu đoán hắn bao lớn.”
“Khoảng mười tám mười chín.”
Ngôn Tử Tinh kinh ngạc: “Không thể nào, đối thủ đã qua bốn mươi, không phải càng già thứ đó sẽ ngắn lại sao?”
Sáng sớm hôm sau, bốn người xuất phát đi tham gia hội đấu giá.
Buổi đấu giá tổ chức ở khách sạn thành phố F, mấy ngày gần đây cảng biển đều bị Thẩm gia bao trọn, không thể di chuyển bằng tàu thuỷ chỉ có thể ngồi phi cơ riêng mới có thể đến thành phố F.
Nhiễm Tửu bắt đầu tiếp thu thời gian sắp tới người ngồi bên cạnh mình đều là Sở Du.
Sở Du tìm ra một cái chăn đắp lên đùi Nhiễm Tửu thuận tiện kéo tay cậu lên bên môi hôn một chút.
“Từ khi kết hôn đến nay đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ra ngoài. Chờ tới nơi, tôi mang em đi dạo chơi một chuyến, thích cái gì tùy tiện chọn.”
Nhiễm Tửu nghiêng đầu xem hắn, “Muốn đến quán bar chọn đàn ông.”
Thấy trong ánh mắt hắn hiện lên một tia lệ khí, Nhiễm Tửu gượng cười, “Nói giỡn.”
Sở Du trầm mặc nhìn chằm chằm cậu, thật lâu sau mới nói: “Em một hai phải cùng tôi nói chuyện như vậy sao?”
“Đúng vậy, tôi nói chuyện như vậy, nếu chịu không nổi thì cách xa một chút.”
Đêm qua Nhiễm Tửu nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt tái nhợt, tròng mắt giăng đầy tơ máu.
Sở Du không muốn cùng cậu cãi nhau, hít sâu một hơi, áp xuống tức giận trong lòng.
Nhiễm Tửu Đô sớm làm tốt công tác chuẩn bị, ai biết bản thân kêu gào nửa ngày, đối phương căn bản không tính toán nghênh chiến.
Nhàm chán đến cực điểm.
Cơn buồn ngủ ập đến, cậu dứt khoát tìm tư thế thoải mái đánh một giấc, hoàn toàn không màng đến Sở Du.
Sau năm phút yên tĩnh, tiếng hít thở càng ngày càng nhẹ.
Trên phi cơ điều hòa độ ấm rất thấp, Nhiễm Tửu mặc quần ống rộng, rất dễ cảm mạo.
Sở Du kéo chăn phủ kín lên ngươời cậu, tắt luôn tai nghe âm nhạc, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, điện thoại của trợ lý lại gọi toới.
“Kỷ tổng, chúng ta đem công ty ‘nhân thể tế bào tăng trưởng ’ an bài ở buổi đấu giá đem xếp trước tiên?”
Sở Du phun ra hai chữ, “Không cần.”
“Vâng.”
Theo sau, trợ lý nói một chút về vị trí buổi đấu giá cùng việc chuẩn bị sẵn phòng nghĩ.
“Dựa theo ngài phân phó, chuẩn bị bốn phòng, ngài cùng quý thiếu phòng cạnh nhau.”
Sở Du nhìn chằm chằm vết sẹo trên ngón trỏ , lâm vào trạng thái trầm mặc.
Một giờ sau Nhiễm Tửu mới tỉnh lại, đầu óc cậu mơ hồ chưa ý thức được bản thân dựa đầu lên vai Sở Du, chỉ cảm thấy xương cổ đau nhức, muốn thẳng tay duỗi người.
Bụng phát ra tiếng vang ục ục, Sở Du liền đem một miếng snack khoai tây nhét vào miệng cậu.
Vị chanh, Nhiễm Tửu thích nhất vị này.
Nhiễm Tửu ăn khoai tây, đột ngột bên tai vang lên tiếng trẻ con.
“Ca ca đang ăn thứ gì?”
Quay đầu, cách vách một bé gái nhỏ ghé vào tay vịn, chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm bịch bánh trong tay Nhiễm Tửu.
“Đồ ăn vặt, muốn ăn không?” Nhiễm Tửu cầm bịch khoai tây đưa qua.
Bé gái lắc đầu, ôm thú bông màu hồng phấn, hỏi cậu “Ca ca, em muốn hỏi một chuyện.”
Nhiễm Tửu quay đầu: “Chuyện gì?”
“Tại sao gà ăn cơm gà, heo ăn cơm heo, người ăn kêu đồ ăn vặt?”
Vừa dứt lời, Sở Du không nhịn được cười ra tiếng.
Nhiễm Tửu: “……”
Bé gái không có ác ý, chỉ đơn thuần tò mò, mẹ bé gái kéo con gái mình về chỗ ngồi, liên tục nói xin lỗi với Nhiễm Tửu.
Sở Du ở bên tai Nhiễm Tửu nói nhỏ, “Đồ ăn vặt ngon không?”
Nhiễm Tửu không để ý đến hắn, tập trung vào màn hình di động.
Tập anime đang đến đoạn cao trào, nhiều nhân vật đồng hành bên nhau, đánh đấm rất nhiều, đoàn phim ắt bỏ nhiều tiền xây dựng đồ họa, toàn bộ hình ảnh đều chân thật chạm đến cảm xúc người xem.
Nhiễm Tửu đang xem ngon lành, Sở Du đột ngột tháo xuống một bên tai nghe trên tai Nhiễm Tửu đặt vào tai mình: “Nhóm người này đánh nhau thì đánh sao phải cởϊ áσ?”
Nhiễm Tửu liếc nhìn hắn một cái, “Nếu cởϊ qυầи, anh cảm thấy bọn họ vẫn tiếp tục muốn đánh nhau?”