Chương 11



Về đến nhà Nhiễm Tửu ngã đầu liền ngủ, đến khi tỉnh lại, sắc trời đã tối đen, dưới lầu truyền đến thanh âm Quý lão gia tử.

Quản gia cùng Quý lão gia tử đem cá đặt trong sân, Quý Già Huân ở phòng khách đem đồ câu cá cất cẩn thận, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Tửu xuống lầu.

“Thật nhàn nhã, ở nhà ngủ một ngày, tôi bồi gia gia câu cá một ngày, phơi nắng còn đen hơn quỷ.”

Nhiễm Tửu rót cho mình một ly nước, cũng không nhìn hắn cái nào, “Anh sai rồi, quỷ không đen bằng anh.”

Lão gia tử trở lại phòng khách, bên cạnh còn cóSở Du.

Cũng không biết hắn đang nói cái gì, chọc đến gia tử ha ha cười hai tiếng.

Quý Già Huân “Gia gia, có chuyện gì làm người cao hứng thế?”

Quý lão gia tử cười đến miệng đều khép không được, “Chuyện tốt, chuyện tốt!”

Nhiễm Tửu ôm gối dựa vào sô pha xem TV, Quý lão gia tử ở bên cạnh cậu ngồi xuống, ngồi nghiêm chỉnh, như chuẩn bị tuyên bố một sự kiện trọng đại.

“Ngày mai , có một lô hàng hóa từ Lạc thị, ông phải đi nhìn một chút.”

Thấy Sở Du không có ý tốt tươi cười, Nhiễm Tửu tức khắc minh bạch sự tình.

Hàng của Lạc thị, trước giờ không xuất hiện trong buổi đấu giá giới nhà giàu, nói vậy những đồ vật lần này không phải tầm thường.

Lão gia tử thoái ẩn giang hồ nhiều năm, tự nhiên không biết quy tắc trong đó, Quý Già Huân là gối thêu hoa càng không rõ ràng lắm.

Chỉ có Nhiễm Tửu biết, Sở Du chỉ nói khúc đầu, chưa nói đuôi.

Cấm đoán đồ đấu giá là quy tắc trò chơi.

Lấy tài sản hiện tại Quý gia, không đủ điều kiện tham gia bán đấu giá.

Tìm được cơ hội, Nhiễm Tửu trực tiếp đẩy Sở Du vào góc tường, ấn bả vai hắn xuống chất vấn, “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Sở Du nhún vai, “Ý đồ của tôi rõ ràng vậy sao?”

Nhiễm Tửu cảnh cáo hắn, “Mặc kệ anh bày trò gì, nhưng tuyệt đối không được đυ.ng đến người nhà của tôi!”

“Người nhà?”

Sở Du cười một tiếng, cười đến thực nhẹ, trào phúng mang theo chút thất vọng.

Hắn tay nhẹ nhàng xoa gương mặt Nhiễm Tửu, trong ánh mắt mang theo cảm xúc không rõ.

“Nhiễm Tửu, còn tôi, không phải tôi cũng là người nhà của em sao?”

Không đợi Nhiễm Tửu trả lời, Sở Du keéo eo cậu, đem người ôm vào trong lòng ngực, vùi đầu vào hõm cổ cậu, cảm nhận được chút ấm áp.

Nhiễm Tửu theo bản năng muốn đẩy hắn, tiếng nói trầm thấp ở bên tai vang lên.

“Không cần đẩy tôi ra, tôi chỉ muốn ôm em chốc lát.”

Cậu cảm thấy trạng thái Sở Du rất kỳ quái.

Cùng Sở Du yêu nhau ba năm, cậu luôn cảm thấy Sở Du là một người kiên cường, làm việc quyết đoán, mọi mặt chu đáo, làm người tìm không thấy bất luận sai lầm.

Sở Du từng nói qua, bản thân hắn từ thay ma biển máu bò ra, ý chí tự cường vượt qua người thường, cho nên mới thành tựu như bây giờ.

Người như hắn giỏi nhất là che giấu cảm xúc.

Không biết như thế nào, lúc này Nhiễm tửu lại cảm thấy, hắn dị thường mỏi mệt.

Trong bóng đêm Sở Du như một con mãnh thúckhông ngừng giãy giụa.

Không có người nào lý giải nổi thống khổ, hắn chỉ đành tự gậm nhấm nổi đau, đem hết thảy đau thương mang đi, không cho bất luận kẻ nào biết được.

Hắn giống như là lục bình, lang thang không có mục tiêu phiêu du trên mặt nước, nhìn như tự do, lại thân bất do kỷ.

——

Bên cạnh phòng khách có một gian xoắn ốc, nóc nhà ở giữa chạm rỗng, ngày mưa có thể nghe tiếng mưa rơi, trời nắng có thể xem ngôi sao, lão gia tử thích nhất ngồi ở bên trong phẩm trà xem cảnh đêm.

Lão gia tử lấy ra một bộ trà cụ đặt trên mặt bàn, cùng Sở Du nói về thời niên thiếu khinh cuồng.

Gian phòng xoắn ốc cách phòng khách không xa, cách một tấm bình phong, Nhiễm Tửu ngồi ở phòng khách xem Ultraman đánh quái thú.

Quý Già Huân ngồ bên cạnh Quý lão gia tử, nhìn ông ngoại rửa sạch trà cụ.

“Gia gia, bộ trà cụ này ngài cất đã nhiều năm.”

Quý lão gia tử nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Đúng vậy, mua từ 20 năm trước.”

Quý Già Huân cười, “Gia gia trân quý bộ trà cụ này, chỉ khi có khách quan trọng tới thăm nhà mới lấy ra dùng, ngày thường đều luyến tiếc không cho ai chạm vào.”

Sở Du mỉm cười, kiên nhẫn nghe lão gia tử biểu đạt đối với bộ trà cụ này có bao nhiêu yêu thích.

Sở Du: “Mắt Tiểu bối vụng về, đoán bộ trà cụ hẳn là từ Cảnh Thành, từ tay một vị đại sư lánh đời.”

Lão gia tử giật mình: “Cậu cũng hiểu trà cụ?”

Sở Du hơi hơi mỉm cười, biểu đạt bản thân khiêm tốn, “Hiểu sơ sơ.”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng cầm lấy chén trà, cảm thụ được độ ấm trong tay.

"Quý lão gia ắt là tốn không ít sức.""

Lão gia tử cười ha ha hai tiếng.

“Này một bộ Tử Sa trà cụ a, là cháu trai tặng cho ta.”

“Thằng bé còn tuổi nhỏ, tính tình trầm ổn, cũng không biết từ nơi nào tìm được bộ trà cụ này, ngàn dặm xa xôi chạy tới tặng cho ta.”

Sở Du: “Hiền tôn thật là nhân trung long phượng,tuổi nhỏ đã có thể phân biệt vật trân bảo.”

Kim đồng hồ điểm 11 giờ, lão gia tử nói bản thân lớn tuổi, muốn đi nghỉ ngơi.

Nhận thấy được lão gia tử hứng thú không cao hai người cũng yên lặng rời đi.

Quý lão gia tử đi đến phòng khách, nhìn Nhiễm Tửu đem khăn giấy thấm nước mũi đặt ở trên bàn trà, nhíu mày, “Hôm nay còn không phải ngày lễ đã bắt đầu bao hoành thánh a?”

“……”

Nhiễm Tửu yên lặng đem toàn bộ giấy ném vào thùng rác.

Cậu đem theo một ly nước chuẩn bị mang lên lầu lại bị Quý Già Huân ngăn lại.

Nhiễm Tửu, “Có rắm mau thả”

Quý Già Huân chéo tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, “Tặng gia gia bộ trà cụ hồi nào?”

Nhiễm Tửu dùng ánh mắt nhìn hắn như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ:

“Tôi rất tò mò, ai cho anh họ tự tin cảm thấy bản thân có thể kế thừa Quý gia?”

Quý Già Huân đột nhiên bị trào phúng, lông mày co lại, “Mày có ý gì?!”

“Heo đều có đầu óc, anh họ lại không có.”

Nhiễm Tửu không tiếp tục dong dài, vòng qua bên cạnh hướng bậc thang rời đi, làm lơ người phía sau hùng hùng hổ hổ, dứt khoát lưu loát đóng lại cửa phòng, giữ khoảng cách cùng loại thiểu năng trí tuệ.

Cửa phòng vừa khóa, Ngôn Tử Tinh gọi điện thoại tới.

Ấn nút nhận, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của Ngôn Tử Tinh.

Đại khái là vài chuyện vặt trong quán bar, tìm vài người mẫu đều không hài lòng, cuối cùng quyết định dùng ảnh chụp chính mình làm tuyên truyền.

“Kỹ thuật chụp ảnh của cậu như thế nào?”

Nhiễm Tửu uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói: “Có thể.”

“Vậy chờ cậu trở về chụp cho tôi mấy tấm, nhớ chụp đẹp một chút?”

——