- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
- Chương 10: Không được nhắc đến hai từ "ly hôn"
Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
Chương 10: Không được nhắc đến hai từ "ly hôn"
Ra khỏi cửa hàng, Nhiễm Nhanh bước nhanh đến thang máy, mặc kệ Sở Du ở phía sau, ngay khi cửa thang máy đóng lại, một bàn tay vói vào, ngăn cánh cửa đóng.
Ngón trỏ thon dài có vết sẹo nhìn thấy ghê người.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, khuôn mặt tuấn lãng của Sở Du thình lình xuất hiện ở trước mắt, Nhiễm Tửu theo bản năng lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa đυ.ng trúng người qua phía sau.
Trên tay còn cầm quần áo làm dơ hồi nãy, thực tự nhiên đi vào thang máy, đứng ở bên cạnh Nhiễm Tửu.
“Đi nhanh như vậy? Không đợi tôi?”
Ngữ khí Sở Du bình đạm, còn mang theo một ít ủy khuất.
Nhiễm Tửu thoáng nhìn qua ánh mắt vô tội của đối phương, phảng phất sự tình ở phòng thay quần áo chưa bao giờ phát sinh, lại giống như Nhiễm Tửu là tra nam chơi xong liền vứt bỏ hắn.
Thang máy một tầng rồi lại thêm một tầng, người trong thang máy càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại ba người.
Một người khác cúi đầu hết sức chuyên chú xem di động, không có nhận thấy điểm khác thường.
Thời điểm dừng ở tầng một, người kia nhấc chân đi ra thang máy, Nhiễm Tửu theo bản năng đi theo ra ngoài, lại bị Sở Du dùng thủ đoạn chế trụ lại.
Hắn ấn nút xuống tầng hầm, nhanh chóng đóng cửa cửa thang máy.
Nhiễm Tửu dựa vào góc, tuyệt vọng nhìn kia cửa thang máy khép lại.
Sở Du quay đầu lại chớp mắt một cái, tâm lý phòng vệ của Nhiễm Tửu tức khắc sụp xuống, cậu bước nhanh đến thang máy ấn nút, muốn ấn cảnh báo nguy hiểm, một tay Sở Du ôm eo cậu đem người bế lên ấn lên vách thang máy.
Nhiễm Tửu dùng sức đẩy hắn ra, đôi tay bị giam cầm trên đỉnh đầu, thân thể bị Sở Du chèn ép không thể động đậy.
Sở Du nâng lòng bàn tay che cameras, đồng thời dán môi lên miệng Nhiễm Tửu.
Nụ hôn của hắn bá đạo, điên cuồng chiếm lấy lý trí của cậu, giống như ba năm trước,đoạt lấy hơi thở của Nhiễm Tửu không còn một mảnh.
Hít thở không thông làm Nhiễm Tửu mất đi sức lực phản kháng, chỉ có thể tùy ý để hắn xâm lược.
Hắn một tay nhấc thân thể xụi lơ lên, ra sức liếʍ mυ"ŧ thứ thuộc về mình.
Đinh một tiếng, thang máy tới tầng hầm.
Sở Du dần dần khôi phục lý trí, nửa kéo nửa ôm đem Nhiễm Tửu mang lên xe.
Nhiễm Tửu bị trói ở ghế phụ, phẫn hận trừng mắt Sở Du.
Sở Du quỳ một gối giữa hai chân Nhiễm Tửu, khom lưng nhìn thẳng vào mắt cậu, ngón tay vuốt ve bờ môi Nhiễm Tửu.
“Bảo bối nhi, đôi mắt của em thật xinh đẹp nhưng nếu em tiếp tục trừng tôi, tôi sẽ nhịn không được đem móc nó xuống, cất vào cái chai thưởng thức.”
Nhiễm Tửu quay mặt sang một bên lại bị Sở Du cường ngạnh đem mặt cậu bẻ lại, cưỡng bách nhìn hắn.
“Vừa rồi ở thang máy tôi khắc chế, không ở trước mặt nhiều người hôn em nhưng là hiện tại chung quanh không ai, tôi có thể ở chỗ này cưỡng em.”
“Anh dám!” Nhiễm Tửu đột nhiên đứng dậy, đai an toàn lại đem cậu kéo trở về.
Khuôn mặt tinh xảo tức đến đỏ bừng, cái miệng nhỏ phiếm hồng gằn từng chữ một đem lời nói nhổ ra, “Sở Du anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Sở Du khẽ cười một tiếng,ngón tay thon dài luồn vào tóc đen Nhiễm Tửu, “Bảo bối nhi gấp không chờ nổi sao?”
Nhiễm Tửu lưu manh 20 năm, lần đầu tiên nhìn thấy có ngươi so với mình còn vô lại hơn, tức giận hiện ra ở trong ánh mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm Sở Du.
Sở Du hiểu rõ tính nết của cậu, dễ như trở bàn tay là có thể châm ngòi cảm xúc, Nhiễm Tửu cứ như vậy bị ăn đau.
Sở Du tì cằm lêи đỉиɦ đầu cậu, Nhiễm Tửu đau đến mức kêu thành tiếng.
“Có phải anh có bệnh! Giống y lưu manh vô lại, chó vô lại!”
Sở Du đối hắn chửi rủa không chút nào để ý, “Tôi sẽ ngoan, ăn no xong liền đi, cho nên, em tính cho tôi ăn no sao?”
“Biến!”
Sở Du chạm vào đai lưng của cậu, Nhiễm Tửu tức khắc luống cuống, thanh âm có chút khàn khàn.
“Anh muốn làm gì? Nơi này là nơi công cộng, đừng xằng bậy!”
Sở Du hỏi lại cậu, “Đây là xe tôi, từ khi nào biến thành nơi công cộng?”
Sở Du đang muốn tiến hành động tác tiếp theo, đèn pin từ đâu lóe lên.
“Uy, hai người đang làm gì?”
Sở Du rời khỏi ghế phụ, Hắn cười mỉm lịch sự, hướng bảo an giải thích: “Đứa trẻ trong nhà cáu kỉnh nên phải dạy dỗ.”
Hai bảo an nhận thấy điểm khác thường, tiến lên xem xét, Sở Du đóng lại cửa kính ghế phụ, tươi cười như cũ: “Đứa trẻ trong nhà sợ người lạ.”
Trong đó có một bảo an còn muốn nói gì, lại bị đồng bạn kéo lại.
Hai bảo an nhìn theo chiếc ô tô rời đi, lẩm bẩm nói: “Này tình huống như thế nào?”
“Đừng động vào kẻ có tiền thích dã chiến.”
“A?”
Đồng chí bảo an trẻ tuổi bình tĩnh tắt đèn pin.
Xe ở trên đường vững vàng chạy, Sở Du nhìn chằm chằm phía trước, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ: “Tôi có thứ này muốn tặng cho em, nhất định sẽ khiến em thích.”
Nhiễm Tửu không trả lời hắn, nếu cậu bảo trì trầm mặc, hắn nhất định sẽ nổi điên, hoặc là tìm chỗ nào dừng lại làm một ít chuyện hắn thích.
Bất đắc dĩ nhìn nói, “Cho cái giá đi.”
Sở Du: “Cái gì?”
Nhiễm Tửu quay đầu lại, “Anh muốn bao nhiêu tiền mới có thể rời đi?”
Sở Du áp chế cảm xúc xuống, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh nói, “Chúng ta đều kết hôn, đừng nói chuyện rời đi.”
Nhiễm Tửu nhấn mạnh: “Sở Du! Làm ơn nhận rõ hiện thực, ba tháng trước chúng ta đã ly hôn!”
Vừa dứt lời, Sở Du đột nhiên dẫm phanh xe lại, theo quán tính Nhiễm Tửu nhào người về phía trước, đai an toàn trói lại cánh tay cậu cùng bả vai, thít chặt thân thể đến phát đau.
Ở trên đường đột nhiên khẩn cấp phanh lại cực kỳ nguy hiểm, cũng may đằng sau không có xe khác, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.
Nhiễm Tửu bị hành động tùy hứng này của hắn chọc giận, hướng hắn quát: “Anh cmn có phải hay không có bệnh?!”
Sở Du đột nhiên bóp chặt cổ cậu đem người kéo tới gần, ôn nhu trong mắt đều biến mất bây giờ bên trong tràn ngập lửa giận, tức giận nảy lên khống chế lý trí, làm hắn không có cách nào kiềm chế hành vi.
Hắn cắn răng, gằn từng chữ một: “Đây là lần thứ hai, tôi không muốn nghe thấy hai chữ này trong miệng của em, nếu không, tôi không thể bảo đảm tôi sẽ làm ra chuyện gì.”
Nhiễm Tửu bị hành động của hắn dọa sợ, không dám trêu chọc hắn, nhưng vẫn không nhịn nổi mắng hắn.
“Kẻ điên!”
Xe một lần nữa chạy ở trên đường, Sở Du cũng khôi phục bình tĩnh, thuyết phục Nhiễm Tửu cùng hắn đến buổi đấu giá.
Cảm xúc của hắn chuyển biến quá nhanh, Nhiễm Tửu không có phản ứng lại, cũng không dám nói lung tung, sợ chính mình sẽ chạm đến đến dây thần kinh nào đó của hắn.
Mới vừa rồi quá mức nguy hiểm, trong lòng Nhiễm Tửu còn sợ hãi, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Về sau đừng làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy.”
“Xin lỗi, tôi không khống chế được nhưng em yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện thương tổn em, chỉ cần em nghe lời, đừng chọc tôi tức giận.”
Nhiễm Tửu hít sâu một hơi, lời nói đến bên miệng vẫn là lựa chọn trầm mặc.
Nhiễm Tửu không nghĩ ra, vì cái gì khiến hắn biến thành cái dạng này.
Táo bạo, dễ giận, cảm xúc không ổn định, làm việc không đâu vào đâu, đây không phải Sở Du mà cậu từng tiếp xúc.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì chính mình cùng hắn ly hôn?
Nhiễm Tửu tự nhận tình cảm hai người không có đến mức sâu.
Vì cái gì biến hắn thành như vậy?
Chẳng lẽ qua ba tháng, hắn biết được chuyện bí mật nào đó, sau đó tính tình thay đổi?
Hay là cùng cậu giống nhau, biết bản thân không phải là con ruột của bố mẹ?
Nhiễm Tửu cảm thấy, nếu thật là như thế, cũng không đến mức tính tình thay đổi, không phải cậu vẫn sống tốt đấy thôi?
“Ngày mai chúng ta đến buổi đấu giá, mua quà sinh nhật 22 tuổi tặng em.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
- Chương 10: Không được nhắc đến hai từ "ly hôn"