- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
- Chương 1: Chồng cũ bệnh kiều
Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
Chương 1: Chồng cũ bệnh kiều
Nhiễm Tửu cảm thấy bản thân có bệnh.
Thật sự.
Nếu cậu không có bệnh, vì cớ gì sẽ đồng ý tới quán bar tìm tên đàn ông kia. Ba tháng trước, cậu phách lối ném giấy thỏa thuận ly hôn lên mặt chồng cũ!
Nhiễm Tửu nuốt nuốt nước miếng, phần lưng gắt gao dựa vào cửa phòng bị khóa trái, ngước mắt là thấy tên đàn ông mặc đồ hầu gái.
Lòng bàn tay hắn đan nhau, thản nhiên ngồi cạnh mép giường, hai chân tách rộng sang hai bên khiến váy hầu gái dãn ra.
Ánh mắt hắn thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm Nhiễm Tửu, phảng phất giây tiếp theo sẽ xông tới ăn tươi nuốt sống người đứng dựa ở cửa.
Đây là lần đầu Nhiễm Tửu nhìn thấy hắn lộ ra biểu tình kỳ quặc như vậy.
Ba năm trước, cậu xuất ngoại du học, ngày đầu tiên đã uống đến say mèm, ở ven đường bắt gặp một người đàn ông cao lớn liền kéo đi khách sạn.
Đêm đó cái gì đều không nhớ rõ, ký ức mờ nhạt, chỉ nhớ ngày hôm sau thức dậy thắt eo đau muốn chết.
Trên đầu giường đặt giấy kết hôn không biết lấy từ đâu ra.
Kết hôn ba năm, hai người tôn trọng nhau như khách, không ai quản ai, thẳng đến ba tháng trước Nhiễm Tửu kết thúc việc học ở nước ngoài, bởi vì không muốn cha mẹ biết mình ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy, trực tiếp lưu lại giấy thỏa thuận ly hôn rồi chạy về nước.
Hai người ở Las Vegas kết hôn, vốn là chuyện trời xui đất khiến. Có giấy hôn thú trong tay, ra khỏi phòng liền không bị cảnh sát bắt vì tội mua da^ʍ.
Nhiễm Tửu cho rằng đối phương cũng nghĩ giống mình chờ du học xong liền trực tiếp ly hôn về nước.
Trải qua ba tháng sau khi ly hôn, Nhiễm Tửu không nghe bất kỳ tin tức gì về người đàn ông kia, dần dần cho rằng chuyện hoang đường này chìm sâu vào quá khứ.
Nhớ đến ba năm chung sống, hắn đối với cậu thực tốt, ba tháng không chạm vào hắn khiến Nhiễm Tửu không chịu nổi cô đơn, lấy hết can đảm đi vào quán bar, ai biết vận khí tốt như vậy, gặp được chồng cũ.
Không sai.
Thoát khỏi hồi ức đã thấy hắn đứng dậy tiến đến trước mặt cậu.
Hắn mặc đồ hầu gái thiếu vải, giơ tay sờ soạng mặt cậu, giọng điệu nam nhân thuần thục: “Bảo bối nhi, ba tháng không gặp, em thật sự không có lời nào nói với tôi sao?”
Nội tâm Nhiễm Tửu kích động bởi vì cậu cảm nhận ngón tay mát lạnh đang sờ loạn trên má mình!
Nhiễm Tửu cười gượng hai tiếng: “Sở Du…… Đã lâu không gặp.”
Con ngươi Sở Du híp lại, mặc dù hắn ăn mặc không đúng đắn nhưng mị lực toát ra nửa phần cũng không giảm.
Hắn vuốt ve khuôn mặt Nhiễm Tửu rồi dần dần trượt xuống đến cằm, sau đó giữ chặt cằm cậu, ép buộc Nhiễm Tửu nhìn mình, cắn răng nói: “Ba tháng không gặp không ngờ em lại trưng vẻ mặt xa cách này với tôi.”
Nhiễm Tửu nhận thấy trong giọng nói của hắn mang theo một tia không vui nhưng cậu không hiểu hắn vì cớ gì lại tức giận.
Chẳng lẽ bởi vì bị cậu bắt gặp bộ dạng nghèo túng đến nổi phải mặc đồ hầu gái lấy lòng khách làng chơi ư?
Hẳn là như vậy, có tên đáng ông nào thích bị nhìn thấy bộ dạng quẩn bách đâu?
Nhiễm Tửu vỗ vỗ l*иg ngực, an ủi: “Đừng lo, tôi sẽ không chê cười anh hơn nữa nỗ lực kiếm tiền thôi mà không cần phải ngại.”
Nghe được lời này, con ngươi Sở Du tối lại.
Nhiễm Tửu nghiêm túc nói: “Tuy rằng tôi không có đam mê chơi cosplay nhưng anh lỡ mặc rồi có thể thử một chút.”
Một giây trước Sở Du còn mang theo ý cười, giây tiếp theo liền bóp cổ Nhiễm Tửu đem người kéo về phía trước.
Cổ cậu tê rần, một bàn tay Sở Du dư sức nắm gọn lấy khiến hô hấp trở nên khó khăn.
Nhiễm Tửu chưa kịp phản ứng lại hành động đột ngột của đối phương nhất thời bị dọa cho sợ, cậu cảm thấy hai chân cách mặt đất, hít thở không thông, gương mặt bị dọa đến đỏ bừng, ra sức vung tay đánh vào người Sở Du.
“Sở Du… buông tay!”
“Bảo bối nhi, cách xa ba tháng, tôi thật sự rất nhớ em? Tôi mới về nước đã phát hiện em đi tìm người khác, trong lòng vô cùng đau khổ?”
Hắn luôn miệng nói đau khổ nhưng trong giọng nói tràn ngập tức giận, đủ hiểu đây là trợn mắt nói dối.
Ngón tay Sở Du siết càng chặt: “Bảo bối nhi, tại sao em không trả lời tôi?”
Nhiễm Tửu cảm thấy yết hầu bị một vòng sắt cố định, đến thở cũng khó khăn, huống chi mở miệng nói chuyện.
Đầu óc Nhiễm Tửu choáng váng, đúng lúc sắp lạnh người kia mới chịu buông tay, cơ thể mềm nhũn không còn điểm dựa ngả khuỵu xuống mặt sàn.
Chờ cậu phục hồi tinh thần lại, Sở Du đã ôm cậu lên giường, còn tốt bụng rót cho cậu một ly nước.
Vừa rồi thiếu chút nữa bóp chết cậu, hiện tại lại cười tủm tỉm bưng trà rót nước, giống như năm xưa trưng ra biểu tình hỏi cậu có đau không.
Nhiễm Tửu thấy hành vi trước sau không đồng nhất của hắn sởn cả tóc gáy.
Nhiễm Tửu thở hổn hển, sợ hắn động tay đánh mình, cảnh giác nhìn hắn.
Sở Du: “Tại sao muốn ly hôn? Tại sao không nói một tiếng đã rời đi? Tôi tìm em rất lâu, gửi bao nhiêu tin nhắn cuối cùng giống đá chìm đáy biển?”
Giọng điệu hắn bình tĩnh, giống như đang hỏi thăm nhưng Nhiễm Tửu cảm giác được hắn đang cưỡng ép cơn giận xuống.
Thấy Nhiễm Tửu trầm mặc, mặt hắn trở nên âm trầm, mặt mày mang theo một tia lệ khí, đột nhiên vươn nắm tay hướng tới Nhiễm Tửu.
Nhiễm Tửu bị hắn áp chế, căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể nhắm mắt lại chịu một đấm.
Sau một lúc lâu, cảm giác đau đớn không có truyền đến, Nhiễm Tửu cẩn thận mở mắt, phát hiện vách tường sau lưng mình lõm một hố sâu.
Nhiễm Tửu đứng dậy, cố di chuyển ra xa hắn, Sở Du thấy Nhiễm Tửu xoay người chạy về phía cửa lớn, không cầm lòng chế giễu một tiếng, “Em cảm thấy có thể chạy ra khỏi phòng này sao?”
Kẻ trước mắt này không phải Sở Du ôn hòa của ba tháng trước, hành khiến người ta không lường trước, phảng phất giây tiếp theo biến thành thú dữ tiến đến cắn xé.
Trước kia Sở Du có bao nhiêu ôn nhu, hiện tại Sở Du liền có bao nhiêu đáng sợ!
Nhiễm Tửu quản không được nhiều như vậy, ra sức đánh lên cánh cửa: “Cứu mạng! Có ai không!”
Sở Du tới gần, Nhiễm Tửu sợ tới mức chân tay đều mềm phải dựa vào ván cửa mới không ngả, thanh âm run rẩy, “Sở Du…… Sở Du anh làm sao vậy? Sở Du…… Tôi là Nhiễm Tửu, anh đừng như vậy, tôi sợ……”
Sở Du đặt tay lên ván cửa, đem người giam cầm trong lòng ngực, đôi mắt thâm thúy, cười tùy ý: “Tôi hiện tại rất đáng sợ sao?”
Nhiễm Tửu cẩn thận gật đầu.
Một giây trước Sở Du còn cười ôn nhu, giây tiếp theo phảng phất như vừa bước ra hầm băng, thấp tiếng nói: “Vậy em vì cớ gì rời đi? Vì cớ gì một tin nhắn cũng không thèm trả lời! Là tôi đối với em không tốt sao?!”
“Có nghĩ tới này ba tháng nay tôi sống như thế nào không?!”
Toàn thân Nhiễm Tửu phát run:
“Sở Du…… Tôi……”
Sở Du cắn răng, gằn từng chữ: “Bảo bối nhi, không phải em thích chạy trốn sao? Hiện tại tôi đã tìm được em, tương lai còn rất dài, chúng ta có thể chậm rãi chơi.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Vứt Bỏ Chồng Cũ Bệnh Kiều, Tôi Trốn Chạy Thất Bại
- Chương 1: Chồng cũ bệnh kiều