Chương 47

“Hạ thiếu gia còn rất có nhã

hứng.”

Sở Trần mỉm cười đi lên trước, “Vậy mà đến Nhà họ Tống viết chữ.”

“Bớt nói nhảm, tranh thủ thời gian tới giúp tôi nghĩ một chút biện pháp.”

Hạ Bắc vò huyệt thái dương, mặt mày ủ rũ.

“Nghĩ biện pháp gì?”

Sở Trần nghi vấn.

Hạ Bắc thần sắc có chút xấu hổ,

đè thấp lấy thanh âm, “Vừa rồi tại phòng khách cùng Tống lão gia tử nói chuyện phiếm, hắn hỏi tôi bình thường có sờ thích gì, tôi liền nói, tôi thích nhìn xem sách, viết viết chữ, tu dưỡng tâm tình, kết quả, lão gia tử nói muốn nhìn xem bút pháp công lực của tôi, còn nói sau năm ngày là cái gi Kim Than Thành khai trương đại lễ, có cái sự kiện hướng toàn thành hoạt độngviết thư pháp, muốn tôi tham gia viết thư pháp.”

Sở Trần càng không rõ ràng, mơ hồ nhìn xem Hạ Bắc, “Vậy cậu là viết không được sao?”

Hạ Bắc khóc, “Nhưng con mẹ nó chứ tôi chỉ là đang khoác lác thôi.”

Sở Trần,”…” Hạ Bắc lại giải thích một lần về sau, Sở Trần cuối cùng hiểu ra.



Đơn giản tinh hình chung, tên ngốc này trước mặt lão gia tử khoe khoang, kết quả hiện tại đâm lao phải theo lao.

“Đừng nói đến thư pháp gì đó, cái đồ chơi này tôi trên cơ bản đều không có từng thử qua.”

Hạ Bắc quơ quơ bút lông trong

tay, lập tức nhíu mắt nhìn Sở Trần, mặt ủ mày chau, “Cậu tranh thủ thời gian giúp tôi nghĩ một chút biện pháp, phải qua được cửa này lại nói tiếp, nếu không, tôi làm bộ bị cảm nắng rồi hôn mê?”

Sở Trần thấy Hạ Bắc dường như lập tức liền nghĩ té xỉu, lắc đầu, nhẹ nhõm nói,” Không phải chỉ là viết thư pháp thôi sao, anh đến mài mực cho tôi.”

Hạ Bắc sững sờ cả người.

Nhìn Sở Trần đã cầm bút lên, Hạ Bắc lấy lại tinh thần, bất ngờ nói: “Sờ Trần, cậu có thể viết sao?”

Sở Trần liếc nhìn Hạ Bắc không nói nên lời.

Viết chữ, ai lại không biết?

Hạ Bắc vội vàng hạ giọng, ngập ngừng nói: “Sở Trần, ý tôi là… tài nghệ của cậu thế nào?”

“Cũng tạm được, tôi có một người thầy được mệnh danh lấBút tiên’” Sở Trần đáp.

Khóe miệng Hạ Bắc nhếch lên âm thầm, vừa rồi hắn suýt chút nữa đã thổi mình thành “Thần bút” trước mặt Tống lão gia tử.

Sở Trần cầm bút, Hạ Bắc vừa xoa mực bên cạnh vừa chú ý tới biểu hiện của Sở Trần.



Hắn cũng vô cùng tò mò về cậu con rể ngốc nghếch họ Sở này.

Ngay từ đầu, Hạ Bắc đã cảm thấy tên ở rể họ Sở này giống như ẩn chứa thực lực, cũng hoàn toàn không ngốc chút nào.

Tuy nhiên, hình ảnh trước mắt

anh không loại trừ khả năng hắn ta đang khoe khoang.

Hạ Bắc không tin rằng Sở Trần, người trẻ hơn mình, có thể viết tốt.

Sở Trần ánh mắt rơi vào trên trang giấy trắng.

Tiếng múa sư tử sáng nay ở Hồ Tống, cũng như những lời Tống Thu nói đều vang lên trong tai.

Nhà họ Hoàng, một gia đình giàu có lớn nhất ở Thiền Thành.

Kim Than Thành, nơi tụ họp lớn

của giới trẻ.

“Mặt hướng toàn thành phố thu thập thanh niên”. “Đừng nói là viết, cho dù muốn nói một lời, tôi cũng không nghĩ ra viết cái gì trên tờ giấy ngắn ngủi này.”

Hạ Bắc thở dài, “Trùng hợp cái đây là sinh nhật lần thứ 80 của Hoàng lão gia, người này đơn giản là truyền kỳ sống sờ sờ, tôi thực sự nghĩ không tôi ngoài trừ một bức thư pháp chuyên nghiệp, thì có cái gi có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng lão gia. ”