Chương 4

Nhược Hạm, hôm nay mẹ muốn đến công ty bách hóa với chú Lâm, khi về sẽ mua kẹo cho con nhé!

Không cần…

Cái gì? Không muốn?! Đứa nhỏ này tại sao hư như vậy? Ngươi lẽ nào không thấy còn có đệ đệ, muội muội sao?

Con…. Con sợ…

Đi thôi! Linh Hoa, chỉ ra ngoài mấy giờ thôi, mấy đửa nhỏ không chết được. Chúng ta đi nhanh đi!

Ân! Chúng ta đi thôi!

Không cần đi…. Không cần đi… Gia gia ở nhà bên sẽ đưa con đến phòng của ông ấy…

Mẹ… Con sợ… Con không muốn bị người lạ kia đưa đi… Ông ấy sẽ cởi đồ của con…

Mẹ….

Khi ta mở hai mắt, phát giác trên mặt từ lâu đã trở nên ẩm ướt. “Đáng chết… Lại là ác mộng đó.”; nhưng cùng với cho nó là một giấc mơ, không bằng nói chính xác đó là ký ức không bao giờ phai nhạt.

Vươn tay lau nước mắt, ta ghét nhất bị người khác phát hiện sự yếu đuối của bản thân; nhưng cánh tay không thể cử động, chuyển động phần chân, chân không nhúc nhích được, xoay chuyển thân thể, thân thể cũng không nghe lời. Đầu miễn cưỡng nhìn xuống dưới, mới phát hiện thì ra từ phần đầu trở xuống toàn thân ta đã bị vải trắng quấn quanh, rất giống xác ướp kiêm luôn tiêu bản nhân thể hình người.

Lúc này, có người đi vào, không ngờ cư nhiên là nữ nhân chết tiệt thiếu tiền kiêm vô tình vô nghĩa, Tây Thi.

“Ngươi thế nào lại khóc?” Nàng bưng một chén canh đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, đồng thời vươn tay để lên trán ta, thăm dò nhiệt độ cơ thể.

“Đau quá nên khóc.”

Ta chính là đau lòng, cũng không phải cơ thể bị đau nhức, nhưng đồng dạng đều là nhức nhối, cho nên coi như ta chưa nói dối.

“Xin lỗi, khi đó ta hiểu lầm ngươi… Bằng không ngươi sẽ không bị nghiêm trọng như vậy.”

Ta liếc Tây Thi một cái, nghĩ thầm người này cuối cùng đã hiểu rõ. Ta rất muốn đòi tiền thuốc men, thế nhưng nàng và Phạm Lãi đã trở mặt với nhau, tự nhiên không còn là phú bà nữa, làm sao có khả năng trả những gì mà nàng thiếu của ta chứ?

Nói đến chuyện trở mặt, ta không khỏi bắt đầu hoài nghi từng đọc qua <>, có vẻ trong đó có điểm không đúng. Bên trong ghi lại Phạm Lãi là một chàng trai xuất sắc có tài có đức, thế nhưng ta tận mắt chứng kiến Phạm Lãi bất quá là như thế, hắn có tài hay không ta không biết, nhưng khẳng định là vô đức hơn nữa còn không có tư sắc!

“Lão già trẻ tuổi chết tiệt…”

Nếu không phải vì tên kia, ta đã không nhảy xuống nước cứu Tây Thi; lại gặp họa bị bỏ đá xuống giếng kiêm trọng thương nhận lấy kết cuộc gần như tàn tật như bây giờ.

“Lão già trẻ tuổi?”

“Chính là tên Phạm Thiếu Bá kia!” Ta căm giận giải thích với Tây Thi, sau đó hỏi nàng: “Được rồi! Hắn làm gì đẩy cô xuống nước?”

“…”

Thấy bộ dáng Tây Thi muốn nói lại thôi, khẳng định là có liên quan đến quốc gia đại sự. Vì vậy ta tức giận mà nói: “Ta đến từ tương lai, tuy lịch sử Chiến quốc chỉ đọc lướt qua không hiểu nhiều lắm; nhưng ta biết quốc gia nào nhất định bị diệt, cho nên ngươi có thể giấu diếm cái gì chứ? Ta chỉ muốn biết một ít chi tiết mà thôi.”

“Ngươi biết quốc gia nào sẽ bị mất? Vậy… Việt quốc thì sao? Việt quốc có thể bị tiêu diệt hay không?” Tây Thi cầm chặt lấy ta, sốt ruột hỏi.

“Nhất định bị diệt. Nếu ta nhớ không lầm, nước Việt do Câu Tiễn lập quốc, truyền chưa đến mười đời đã bị Sở quốc tiêu diệt.”

“Tại sao lại có thể như vậy…” Tây Thi buông lỏng tay, không cách nào chấp nhận những lời của ta.

“Thế nào? Đừng nói Phạm Lãi tên kia nói với cô: Tây Thi, vì Việt quốc thống trị thiên thu muôn đời, ngươi phải hy sinh… cái loại tẩy não này phải không?”

“Ngươi làm sao biết được? Tuy cách dùng câu chọn từ không giống, nhưng ý tứ là tương tự…”

Ta cười nhạt một chút, từ phản ứng của Tây Thi, cuối cùng ta biết hình tượng của Phạm Lãi trong <> căn bản là được thần thánh hóa, mà Phạm Lãi trên thực tế là một kẻ cực kỳ thối nát.

“Cô bị Phạm Lãi lừa rồi, ngay từ đầu hắn đã lừa cô.” Ta thản nhiên nói.

“Có thể hắn bất đắc dĩ mới làm như vậy! Hắn từng hứa theo ta vân du tứ hải (dạo chơi bốn biển) không cách nào thực hiện. Nhưng hắn yêu ta, đây không phải là chuyện giả dối!”

“Nếu Phạm Lãi không nghĩ cách khiến cô yêu hắn, cô làm sao giúp hắn dùng sắc đẹp dụ dỗ Phù Sai chứ?”

“Thế nhưng… Khi ta trở về Việt quốc, Việt vương bắt ta thị tẩm (hầu hạ cho vua), Thiếu Bá lại phấn đấu quên mình mạo hiểm sinh mạng cứu ta ra khỏi Việt cung! Vậy còn không thể chứng minh trong lòng hắn ta rất trọng yếu sao?”

“Ha ha ha!” Ta nhịn không được bật cười, nhưng bởi vì…. cười quá to mà ảnh hưởng đến vết thương ở tay phải và phần eo.

Ai… Đắc ý vênh váo a!

“Ngươi cười cái gì?” Tây Thi sinh khí. Nàng trừng mắt nhìn ta, nhưng lần này tuyệt đối không phải là hờn dỗi; bởi vì tròng mắt linh động kia hiện tại đang tiết lộ du͙© vọиɠ muốn gϊếŧ người của nàng.

“Muốn gϊếŧ ta sao?” Không sai, ta thấy được, Tây Thi cũng biết gϊếŧ người.

Nàng từng học võ công, từng mị hoặc Phù Sai, bất động thanh sắc ở Ngô cung đợi ba năm; từ xưa âm mưu chỉ cần liên quan đến quốc gia đại sự, tuyệt đối so với trong tưởng tượng còn muốn kinh khủng hơn nhiều. Để đạt được mục đích, tại sao nàng có thể duy trì ý niệm không gϊếŧ người không thực tế được chứ?

Chỉ có thể nói, lịch sử đã tô điểm Tây Thi quá hoàn mỹ, khiến cho nàng trở nên nhu nhược không thực tế.

“Ngươi có ân với ta, chỉ cần cư xử không quá mức, ta nhất định không gϊếŧ ngươi!”

“Ồ!? Như thế nào mới là “không quá mức”?”

“Chế giễu tình cảm của Thiếu Bá với ta!”

Thấy bộ dáng đỏ mặt tía tai của Tây Thi, ta nhịn không được thở dài: “Cô thực sự nghĩ đó là tình yêu sao? Tây Thi, cô làm ơn nhìn kỹ một chút được không? Nếu Phạm Lãi đưa cô thoát khỏi Việt cung, đại biểu hắn chẳng qua chỉ muốn can thiệp đến chính sự. Nhưng hắn rồi lại lấy danh nghĩa vì đại nghiệp của Việt quốc, yêu cầu cô hy sinh, không phải rất kỳ lạ sao?”

“Có lẽ… hắn… có lẽ lòng hắn luôn đặt ở quốc gia đại sự. Một nam nhân suy nghĩ cho bá tánh, ta có thể nói hắn sai sao? Huống chi hắn sẽ….”

“Cô cho rằng hắn sẽ tự tử với cô? Đừng ngốc nghếch nữa! Ta và Đông Thi tận mắt chứng kiến, hắn không hề quay đầu lại chèo thuyền bỏ đi, tốc độ nhanh đến hù chết người!”

“Vậy ngươi nói một chút, hắn vì sao muốn gϊếŧ ta?” Tây Thi nhịn không được hỏi ngược lại.

“Từ xưa nam tôn nữ ti (nam cao nữ thấp), cô nghĩ có nam nhân nào có thể chấp nhận chính quyền của một quốc gia do một nữ nhân đoạt lại không?”

“…” Tây Thi không cách nào phản bác.

Trong lúc nằm vùng ở Ngô cung, nàng cũng từng tự hỏi, nếu Việt phục quốc, Câu Tiễn, Phạm Lãi, Văn Chủng… những đại thần này có thể chấp nhận lời đồn đãi như “Việt có thể phục quốc là nhờ Tây Thi” hay không? Đối nam nhân mà nói, không ngoài một chữ tôn nghiêm!

Nhưng Phạm Lãi không ngừng dỗ dành nàng, nói tất cả không quan hệ… Nhưng thực sự không quan trọng sao?

“Cho nên đây là nguyên nhân Câu Tiễn muốn cô thị tẩm! Hắn muốn đưa cô vào hậu cung của hắn, cứ như vậy, thế gian sẽ không có người biết công lao phục Việt là do Tây Thi. Nhưng mà, Phạm Lãi cứu cô từ trong tay Câu Tiễn, đó là vì hắn muốn để người trong thiên hạ biết, hắn, Phạm Lãi là một nam nhân có tình có nghĩa!”

Chỉ cần có toàn bộ người trong thiên hạ làm hậu thuẫn, cho dù Câu Tiễn khó chịu đến đâu, cũng không dám gϊếŧ Phạm Lãi. Vì vậy Phạm Lãi có thể vui vẻ trở về Việt quốc làm đại quan, hưởng thụ vinh hoa phú quý của hắn.

Về phần gϊếŧ chết Tây Thi; lý do là, nếu nàng không chết, dù Phạm Lãi có nhiều tiền hay quyền lợi đến đâu đều hưởng thụ không được. Bởi vì quan niệm về đạo đức của Tây Thi rất cố chấp, nàng lại biết võ công, tuyệt đối sẽ không chấp nhận Phạm Lãi thê thϊếp thành đàn. Chuyện này đối với Phạm Lãi không phải là xem được mà ăn không tới sao? Cho nên hắn không thể không hạ độc thủ.

“Ngươi rốt cuộc hiểu hay không?”

Tuy Tây Thi thiếu tiền của ta, còn lỡ tay tổn thương ta; nhưng ta không vì những chuyện đó mà mở mắt trừng trừng nhìn nàng bị một kẻ lưu manh đê tiện hủy hoại.

Nhưng mà, trong thiên hạ có bao nhiêu nữ nhân chấp nhận kẻ thứ ba phê bình nam nhân trong lòng mình sao? Không có! Vì vậy Tây Thi hướng ta rống to hơn: “Ngươi là thuyết khách! Ta cãi không lại ngươi!”

“Ha ha…” Thấy Tây Thi lảo đảo chạy mất dạng, ta bất đắc dĩ nở nụ cười.

Chén canh mà nàng bưng tới, một ngụm cũng chưa được uống. Hiện tại nàng chạy mất, ai tới đút cho ta? Xui xẻo! Khát quá…

Qua một hồi lâu, đổi thành Đông Thi cầm một khay trái cây đi vào hầu hạ ta. Tuy nàng trưởng thành không xinh đẹp, nhưng cảm giác nàng gây cho ta tốt hơn nhiều lắm.

“Vì sao không thấy bóng dáng của tỷ tỷ đâu hết?” Đông Thi một bên đút hoa quả cho ta ăn, một bên hỏi.

“Ta nói mấy lời không tốt về Phạm Lãi… Kỳ thực những câu gọi là nói xấu căn bản là sự thật.” Một bên nhai quả lựu vừa đắng vừa chát, một bên ta oán giận nói: “Tôi là bệnh nhân, có thể cho tôi ăn thứ gì tốt hơn hay không a?”

Ta, Hoàng Nhược Hạm, tự nhận chẳng bao giờ bạc đãi bất kỳ một bằng hữu nào, ra tay mời khách càng không keo kiệt. Vì sao hôm nay rơi xuống nông nỗi phải ăn quả lựu đắng chát này a?

“Nam Thi nói ngoại thương của ngươi nghiêm trọng, bị trúng độc, không thể ăn ngũ cốc; ngay cả dược cũng phải cẩn thận cân nhắc, cho nên mấy ngày này ngươi chỉ có thể ăn một ít trái cây và uống canh suông.”

“… Ta thật hối hận nhảy xuống nước cứu người.” Không nói gì hỏi trời xanh.

“Đừng như vậy, ta tin tưởng tỷ tỷ sẽ suy nghĩ thông suốt… Được rồi!”

Ta hiếu kỳ nhìn Đông Thi đột nhiên chạy ra ngoài. Không bao lâu sau, nàng lại sôi nổi vọt vào phòng, đồng thời cầm theo huyền thiết kiếm của ta!

“Kiếm của ta!”

“Đây là một thanh kiếm tốt!” Đông Thi cười, cầm kiếm giao cho ta.

Không nghĩ tới ta đã quên thanh kiếm này rất nặng. Mà cánh tay lúc này quá yếu, nên đành phải hạ xuống! Kiếm rớt không quan trọng, quan trọng là kiếm lại đè trúng vết thương, trong nháy mắt, máu rơi!

“A a a a! Ngươi… ngươi chảy máu!” Đông Thi sợ đến mức hoa dung thất sắc, vội vã hô to: “Nam Thi! Nam Thi! Nhanh đến a!!”

“Gọi to như vậy làm cái gì?” Một vị thanh y nữ tử với khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan diễm lệ, biểu tình không vui đẩy cửa, đi vào.

“Con mẹ nó! Ta thật vất vả mới khâu lại vết thương, ngươi cư nhiên dám làm cho nó vỡ ra?” Nói xong, Nam Thi một cái tát đánh vào trên đầu ta.

“Tổ tông mười tám đời của ngươi! Ta là bệnh nhân!” Bị nữ nhân tên Nam Thi này đối đãi, ta đương nhiên không phục phải mắng lại; nhưng bởi vì động tác quá lớn, vết thương lại nứt ra càng trở nên khó coi.

“Ai yêu! Ta mắng mẹ của ngươi, ngươi lại chửi mười tám đời tổ tông của ta? Coi như nhiều hơn ta mười tám lần! Nếu ta không trả lại một trăm tám mươi lần cho ngươi, lão nương sẽ không tên là Thi Nam Tụ!” Sau khi nói xong, Nam Thi chỉa vào mũi của ta, chuẩn bị mở miệng ra chửi tiếp: “Ngươi đây là —-“

“Nam Tụ! Đừng ầm ĩ nữa! Nhược Hạm chảy thật nhiều máu!”

“Hừ! Coi như nể mặt của Đông Lâm, lão nương sẽ không tính toán với ngươi.”

Lúc này, Nam Thi cấp tốc cầm tay ta, đồng thời mở ra chiếc túi màu trắng đeo ở bên thắt lưng, từ bên trong lấy ra một cái bình nhỏ bằng sứ và kim khâu. Tiếp theo, nàng đổ đầy thuốc bột từ trong bình ra, xoa lên tay ta, từ từ bôi khắp cánh tay. Sau đó nàng bắt đầu xe chỉ luồn kim, bắt đầu khâu lại vết thương của ta.

“…” Ta khẩn trương quay đầu qua một bên, không dám nhìn động tác của Nam Thi.

Nhưng mà, vài phút qua đi, tay lại không có chút cảm giác nào. Vì vậy ta chậm rãi quay đầu nhìn Nam Thi, đúng lúc nàng tập trung khâu vết thương, động tác mạnh mẽ rồi lại không mất cẩn thận tỉ mỉ, rất giống Bác sỹ quái dị Black Jack trong phim hoạt hình.

Nhưng khác biệt là, nàng xinh đẹp hơn Black Jack, tuy ta không muốn thừa nhận.

“Đông Thi, Tây Thi, Nam Thi…. Đừng nói còn có Bắc Thi?” Ta hỏi.

“Đương nhiên! Nàng là Bắc Ninh. Núi Trữ La có bốn thôn trang, những người sống nơi này phần lớn là họ Thi, đã có đông – tây – nam, tại sao không có bắc?”

“Ý nói, bốn người các cô không phải chị em ruột?”

“Đương nhiên không phải!” Nam Thi tức giận trả lời: “Đông Lâm không phải nói với ngươi chúng ta từ bốn thôn trang khác nhau, lại như thế nào có thể là chị em ruột chứ?”

“Nói là nói như vậy không sai, nhưng cảm tình của chúng ta rất tốt, bởi vậy mới gọi nhau là chị em!” Đông Thi bổ sung.

“Ồ… Đông Lâm, Nam Tụ, Bắc Ninh,… vậy còn Tây Thi thì sao? Đừng nói nàng tên là Tây Qua nha?”

“Sai! Nàng gọi là Di Quang, nhũ danh Thiến Nhi.” Nam Thi dùng ánh mắt tràn ngập khinh thường trả lời.

Ta không để ý tới Nam Thi, bởi vì sinh tử của cánh tay phải bây giờ còn nằm trên tay nàng, cái gọi là “Quân tử báo thù ba năm chưa muộn”, huống chi ta là nữ vương? Thế nhưng trong lòng luôn có khẩu khí không thể nuốt trôi. Vì vậy ta ép buộc bản thân dời đi lực chú ý, tiếp tục hỏi: “Tại sao ngươi và Tây Thi đều biết võ công?”

Đông Thi trả lời: “Nhớ lúc ta còn bé, cha mẹ từng cứu một người ngoại quốc mắt xanh. Hắn vì báo đáp cha mẹ ta, quyết định truyền thụ võ công cho ta, nhưng bởi vì lúc đó chúng ta bốn người chơi chung với nhau, cho nên hắn dạy cho tất cả chúng ta.”

“Thì ra cô cũng biết võ công?” Phát hiện Nam Thi cũng có võ công, nội tâm của ta nhất thời trở nên thất lạc.

Xem ra không cách nào âm thầm ám hại nàng rồi, để trút nỗi hận trong lòng mình.

“Thế nào? Có phải rất thất vọng hay không?” Nam Thi cười một cách xấu xa.

“Nam Tụ, ngươi không nên chọc ghẹo nàng, Nhược Hạm dù sao là một bệnh nhân… Được rồi, tại sao ngươi lại muốn nữ phẫn nam trang chứ?”

Ta cúi đầu nhìn toàn thân bị đống băng vải quấn chặt, thở dài. Xem ra thân thể mỹ lệ của ta đã bị đám nữ nhân này nhìn sạch; tuy rằng vô tình bị xem thấy cũng không mất mát gì, nhưng dù sao cũng là một…

“Tôi tìm đến đòi nợ Tây Thi, nhưng tôi là một cô gái, mặc trang phục nữ nhân sẽ dẫn đến phiền phức không cần thiết.”

“Còn thanh kiếm này, ngươi từ nơi nào lấy được? Đây không phải là vật tầm thường…” Đông Thi nói.

“Ai… Nếu không phải vì tìm nữ nhân chết tiệt kia, tôi cũng không đυ.ng đến xà yêu.”

“Xà yêu?”

“Thực ra là Xà thần.”

Vì vậy ta nói rõ toàn bộ quá trình gặp gỡ Hắc Đế cho bọn họ. Khi hai người nghe được Hắc Đế muốn ta dùng huyền thiết kiếm gϊếŧ chết Câu Tiễn, không hẹn mà đều ho to: “Chuyện này căn bản không có khả năng!”

“Tôi biết không thể, nhưng tôi phải tìm mọi biện pháp, bằng không tôi sẽ chết, thậm chí sẽ liên lụy đến các người vô tội khác!”

“Tên Hắc Đế đó thật không nói đạo lý!” Đông Thi tức giận nói.

“Đông Lâm, ngươi không phải là muốn đi tìm Hắc Đế tính sổ?” Nam Thi hỏi.

“Ta đang nghĩ như vậy…” Đông Thi đỏ mặt trả lời.

“Không được, tôi vừa nói qua, nàng là thần! Huyền thiết kiếm mà nàng cho tôi, chỉ một nhát có thể lấy mạng hồ yêu! Cô đừng hành động nông nổi!”

“Vậy nên làm cái gì bây giờ?”

Lúc này đã giúp ta khâu xong thương thế, Nam Thi mới thu hồi kim chỉ, chậm rãi suy nghĩ xong, mới nói: “Nói không chừng Di Quang có thể giúp ngươi.”

“Tây Thi? Coi như xong! Nàng yêu lão già Thiếu Bá kia chết đi sống lại, làm sao có khả năng đưa tôi đi gϊếŧ Câu Tiễn!”

“Ta có thể giúp ngươi!”

“Di Quang?”

“Tỷ tỷ?”

Tây Thi hiện tại sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, hơn nữa vành mắt phiếm hồng. Xem ra những gì ta nói tạo thành đả kích không nhỏ đối với nàng. Chỉ thấy nàng bước vào trong phòng, nói với ta: “Ta có thể giúp ngươi tiếp cận Câu Tiễn!”

“Vì sao phải làm vậy?” Ta hỏi.

“Bởi vì…. thực ra Câu Tiễn không liên quan gì với ta. Nếu ngươi muốn gϊếŧ hắn, ta sẽ không ngăn cản.”

Thì ra Tây Thi dùng sắc đẹp mị hoặc Phù Sai, khôi phục Việt quốc, không phải vì lê dân bá tánh, mà chỉ vì một mình Phạm Lãi. Cho nên gϊếŧ Câu Tiễn đối nàng mà nói, căn bản không phải chuyện gì lớn lao… Nghĩ tới đây, ta vừa tán thưởng vừa cảm thấy trong lòng lạnh giá.

Tán thưởng bởi vì bản thân nàng có được ý thức chủ quan cường liệt, nàng mặc cho ta gϊếŧ Câu Tiễn, cho nên ta thấy được nàng chút nào không để ý đến sự kỳ vọng của người khác đặt trên người mình, tiêu chuẩn của một người dám yêu dám hận; nhưng nàng cũng khiến tim ta giá băng bởi vì sự ích kỷ tự giữ của nàng.

“Cô muốn tìm Phạm Lãi, hỏi hắn cho rõ, có phải không?” Ta hỏi, tuy đã biết đáp án.

“Không liên quan đến ngươi….” Tây Thi xoay lưng đưa người về phía ta, nói: “Ngày mai khởi hành, ta đưa ngươi đến Việt quốc.”

“Cô đây là muốn làm khó tôi…” Trên trán ta nhịn không được, nổi lên mấy đường gân xanh.

“Ta mặc kệ, ngày mai khởi hành, theo không kịp là chuyện của ngươi.”

Sau khi nói xong, Tây Thi không thèm để ý đến biểu tình khó coi của ta, trực tiếp bỏ đi. Vì vậy ta hỏi: “Tính tình của nàng vẫn luôn như vậy sao?”

“Tỷ tỷ là một người cố chấp.” Đông Thi uyển chuyển mà nói.

“Cứng đầu…. Ta xem nàng căn bản là một con trâu!” Biểu tình của Nam Thi không phải rất tốt.

Nghe vậy, ta bật cười to, hỏi: “Cách nói của cô đúng là rất thú vị, có hứng thú kết bái với tôi hay không?”

Ta, Hoàng Nhược Hạm, từ trước đến nay yêu quý nhân tài, không phải vì người khác so với ta nổi bật mà trở nên đố kỵ, bằng không như thế nào lại có thể cùng bốn tên trư bằng cẩu hữu quan hệ tốt như vậy? Nhưng tiếc nuối nhất là không có biện pháp tìm được một người có sắc đẹp ngang ngửa ta, hơn nữa mồm miệng ác liệt; hôm nay gặp được Nam Thi, khiến ta mừng rỡ như điên?

“Ta cũng chưa từng gặp qua nữ nhân nào hào sảng thẳng thắn như ngươi, được! Sau này chúng ta là tỷ muội kết bái!”

Sau khi nói xong, chúng ta khoác vai nhau, có cảm giác nuối tiếc gặp được đối phương quá trễ, những chuyện xung đột trước đây giống như tan thành mây khói.

“Hai người các ngươi giống như nam nhân.” Đông Thi bất đắc dĩ nói.

Sáng hôm sau, Đông Thi và Nam Thi hợp sức giúp ta tháo xuống đống băng vải. Nhưng khi toàn bộ băng vải nằm trên mặt đất, không chỉ có ta, ngay cả bọn họ đều bị dọa sợ ra một thân mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy sau lưng, phần ngực, và phần bụng nổi lên hàng loạt những đốm tím lớn nhỏ, có ít chỗ thậm chí bị thối rữa!

“Chết tiệt! Độc này thật khó trị…” Nam Thi cho dù nhìn quen cảnh tượng máu me cũng có chút muốn nôn.

“Làm sao bây giờ? Nhược Hạm có bị nguy hiểm đến tính mạng hay không?” Đông Thi sốt ruột hỏi.

“Không có biện pháp, độc này so với tưởng tượng của ta còn phải nguy hiểm. Ở vùng thâm sơn dã lĩnh như nơi này tuyệt đối tìm không ra dược liệu để chế giải dược, xem ra chỉ còn cách đến Tề quốc.”

“Tề quốc? Vì sao phải đến nơi đó?”

Nam Thi nói: “Lâm Hải của Tề quốc, hẳn là có rất nhiều giải dược của các độc vật dưới nước, tối thiểu nhất định có dược liệu khống chế độc tính trên người ngươi.”

“Thế nhưng… nếu như đi Tề quốc, chẳng phải là ta đây không có biện pháp cùng Tây Thi đến Việt quốc sao?” Đối mặt với tình huống này, ta không biết nên làm sao cho phải.

“A! Cứ như vậy đi!” Nam Thi đề nghị: “Ta đi Tề quốc tìm dược, ngươi trước tiên theo Di Quang đi Việt quốc; dù sao khoảng cách giữa hai nước không xa, khinh công của Bắc Ninh rất tốt, từ Tề đến Việt chỉ cần một ngày thời gian.”

“Chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy.” Ta than thở.