Chương 1: Giang Mạnh Châu
Cô ấy giỏi thật, xinh đẹp lại còn rất tài năng. Mới hai mươi tư tuổi cô ấy đã có cơ đồ của riêng mình. Phải nói cô ấy đã cố gắng nhiều biết nhường nào mới có những thành công đó. Hôm nay cô về nhà thăm bố mẹ ở nhà mới, căn nhà cô mới mua để dành cho hai người ở. Căn nhà đó là mơ ước từ bé của cô. Nó làm bằng gỗ, kiên cố và vững chắc, lại còn nằm cạnh biển. Nơi đó thật quá phù hợp cho bố mẹ cô ở dưỡng già và với một người ưa sự yên tĩnh như cô. Cô lái chiếc xe ô tô màu xanh dương yêu quý của mình chạy băng băng trên đường về nhà, hưởng thụ từng cơn gió của biển cả. Ái chà, thật dễ chịu. Ở đằng trước, có một chiếc bán tải đi ngược chiều, ban đầu đi thẳng rồi dần dần chệch hướng đâm thẳng vào xe cô. Rồi như mọi vụ tai nạn, sẽ có người chạy đến rồi đưa nạn nhân vào bệnh viện, sau đó liên hệ với người nhà nạn nhân đến để chăm sóc, theo dõi sức khoẻ. Có những trường hợp nạn nhân bình an, còn có những trường hợp họ ra đi mãi mãi.. Nữ chính của chúng ta đã không may rơi vào trường hợp thứ hai. Hồn cô lìa khỏi xác, cô thấy mọi người đang thương tiếc nhìn cô nhưng họ đâu hay cô đang ở phía sau họ. Cô thấy bố mẹ mình đang đau khổ khóc cạn nước mắt, rồi họ hàng, bạn bè cũng đang đau lòng biết bao. Chính cô, cô cũng đang khóc than cho bản thân mình. Tại sao, khi cô đang có sự nghiệp, sự vui vẻ bên gia đình, độ tuổi tươi đẹp thì ông trời lại cướp đi của cô tất cả. Thật bất công quá.
Cô vẫn luôn đi sát theo bố mẹ mình, nhìn họ mỗi ngày đều khóc thương cho mình, cô cũng rất khổ tâm. Rồi qua lễ tang, rồi hai tháng, ba tháng, bố mẹ cô cũng dần ổn hơn. Cô cũng an tâm tách xa khỏi bố mẹ. Cô đi lang thang trên đường phố, thế giới này giờ đây đã không thuộc về cô nữa rồi. Hồi còn đi làm trên công ty, cô luôn mặc những bộ vét nghiêm trang, chỉnh tề. Nhưng hôm ấy, cô lại mặc một chiếc váy trằng thướt tha, dài gần đến mắt cá chân. Đi một đôi giày gót thấp màu trắng, trên mái tóc đen óng ả được cài gọn gàng bằng chiếc kẹp tóc đính viên ngọc trai trắng ngần. Trông yểu điệu duyên dáng biết bao, chỉ tiếc bố mẹ cô lại không nhìn thấy. Bây giờ cô vẫn mặc như vậy, sạch sẽ không một vết xước, nhìn mình trong cửa kính của quán, có thoáng chút đượm buồn. Thôi thì do số phận ông trời đã sắp xếp, cô đành an bài. Chi bằng cô tận dụng quãng thời gian này để làm những gì mình muốn.
Đi ăn kẹo bông gòn, mặc dù cảm nhận được vị ngọt nhưng chẳng người bán hàng nào biết cô đang ăn và chẳng chiếc kẹo bông nào bị vơi đi cả. Rồi ca hát giữa đường phố, thong thả đi dạo bên bờ hồ.. Cuối cùng cũng xong, hết việc để làm. Cô ngồi lại trên ghế, ngắm nhìn thêm thế giới này. Bỗng một người đàn ông đặt tay vào vai cô khiến cô giật mình. Lạ lùng thật sao hắn có thể nhìn thấy cô nhỉ. Trong khi cô đang ngạc nhiên, hắn ta tự giới thiệu: "Ta là người dẫn dắt linh hồn những người như cô, là người sẽ giúp cô chuyển sang một không gian khác, thời gian khác, để cô tự bắt đầu cho cuộc sống mới của mình, hãy đi ngay thôi nào." Nghĩ đi nghĩ lại, ở đây mãi cũng chán rồi, nên đi đầu thai sớm cho nhanh sống lại. Cô đồng ý, hắn búng tay một cái, hắn biến mất, cô cũng tan biến theo. Cô rơi vào một không gian hư ảo. Cô thấy mình lơ lửng ở giữa rồi một ma lực nào đó kéo cô về một phía. Cả thân thể cô như bị ai đó bóp chặt rồi nhét vào một chỗ như con gà luộc chín bị người chủ cố nhồi nhét vào cái ngăn tủ lạnh chật ních. Cứ như thế càng ngày càng bị siết chặt hơn nhưng không thấy đau rồi.. lọt thỏm. Cơ thể cô không còn cảm giác như vừa nãy nữa, mở mắt ra, cô thấy mọi thứ đều mới mẻ. Trên không trung có những cái gì đó đang bay vèo vèo, nhanh như cắt nhưng tuyệt nhiên không thấy một cánh chim nào cả. Rồi dưới đất, những chiếc xe hiện đại cứ bay hờ hờ trên mặt đường, cũng có cây nhưng hơi ít. Mọi người trên phố cũng thật lạ. Họ đeo những cái khẩu trang có kết nối với con rô-bốt bên cạnh, mỗi người có một con, chúng nó đang cầm ô che cho chủ của mình. Ừ thì trời đang mưa thật nặng hạt. Cô chỉ tạm trú dưới hiên của một tiệm bánh nướng nhưng người thì đã ướt như chuột lột. Mùi bánh thật thơm đang cuốn hút cái dạ dày đang đói meo của cô. Cô đẩy cửa định bước vào nhưng cánh cửa không mở ra, quán gì kì quá. Nhưng đột nhiên cửa mở, có một chàng trai chạc tuổi cô bước ra. Hắn nhìn thấy cô như thế, ngạc nhiên một lúc khá lâu rồi nói: "Năm ba nghìn linh ba hiện đại như này rồi mà vẫn còn ăn mày à, cô có muốn ăn chút bánh không?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương