Editor: ÓcCá
Trong đêm tối tiếng đập cửa vang lên.
Lộ ra sự mập mờ nói không rõ.
Trong đêm khiến lòng người xao động bất an, tựa như bị con sâu nhỏ không an phận gặm nuốt, ngứa ngáy khó nhịn.
Ôn Huyền cúi đầu nhìn cửa phòng của anh, bên trong có ánh sáng mờ nhạt ảm đạm chiếu từ bên trong ra ngoài.
Đã trễ thế này...
Anh ta còn chưa ngủ, anh ta, đang làm gì vậy?
Ngay lúc cô đang cúi đầu suy tư, nắm chặt tay thấp thỏm trong lòng, đột nhiên ——
Có tiếng bước chân từ bên trong truyền ra đến.
Cô lập tức ngừng hô hấp, ánh mắt dán chặt lên tay nắm cửa.
Tiếng bước chân bên trong càng ngày càng gần, cuối cùng đi tới cửa, khi chỉ cách cô có một cánh cửa, ngừng lại.
Ôn Huyền trơ mắt nhìn nắm cửa xoay tròn, cửa bị người ở trong trực tiếp mở ra ——
"..."
Một thân hình cao lớn bỗng nhiên đập vào mi mắt.
Thân thể của anh che khuất ánh sáng lờ mờ trong phòng, khiến cả người cô đều bị bóng anh bao trùm.
Ôn Huyền cứ nhìn anh như vậy, cánh tay vẫn đang nâng lên, thế nhưng ánh mắt lại ngơ ngẩn.
Anh vậy mà ——
"Là cô?"
Lục Kiêu cúi đầu nhíu mày nhìn cô, tựa như không nghĩ đến người tới sẽ là cô.
Ánh mắt anh nặng nề, rơi vào trên người cô ——
Ban đêm Ôn Huyền mặc cái váy hai dây màu đỏ xinh đẹp kia, làn da trắng nõn, váy đỏ xinh xắn, tóc dài hơi gợn sóng, quyến rũ mê người.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, cô cứ như vậy mà xuất hiện trước cửa phòng anh...?
Lục Kiêu khẽ biến sắc, tay để ở nắm cửa càng siết chặt.
"Cô tới đây làm gì!?"
Giọng nói của anh trong đêm tối có chút khàn khàn, tựa như lúc ngậm điếu thuốc, đêm nay cô đang có dụng ý xấu khi nghe thấy giọng nói khàn khàn thuốc lá kia khiến hai chân cô không khỏi muốn nhũn ra.
Ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh của Ôn Huyền miết vào trên khung cửa.
Nhìn hình ảnh trước mắt, hô hấp đều có chút hỗn loạn.
Cô đã sớm đoán được dáng người Lục Kiêu rất tốt, là một người đẹp trai rắn rỏi lãnh khốc lại thô ráp, nhưng không nghĩ tới đến khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn có hơi bị kinh động.
Đại khái là anh cho rằng ai ở ngoài cửa vì có việc khẩn cấp tới tìm anh, nửa mình dưới chỉ mặc một cái quần thể thao rộng rãi màu xám, bên trên là một áo sơmi màu đen.
Nhưng áo sơmi không cài nút.
L*иg ngực anh để trần, phía dưới là cơ bụng tám khối kéo dài... mãi cho đến lưng quần...
Giữa cổ họng Ôn Huyền thoáng chuyển động, ánh mắt gần như có chút tham lam nhìn chằm chằm thân hình mạnh mẽ rắn chắc của anh.
Huyệt thái dương của Lục Kiêu đột nhiên thình thịch nhảy lên: "..."
Cô giống như một yêu tinh quyến rũ con người, giọng nói mê hoặc, không nhanh không chậm hỏi ngược lại anh: "... Lục đại đội trưởng, anh nói xem nửa đêm canh ba, tôi tới tìm anh, là vì cái gì?"
Anh nói, còn có thể vì cái gì...?
Cô vừa nói xong, dáng vẻ uyển chuyển tới gần anh thêm.
Lục Kiêu tựa như một bức tường đứng tại kia, không nhúc nhích, cặp mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn cô.
Ôn Huyền lắc lư ngay dưới mắt anh, y như một đóa hoa hồng hoang dã cực kì trêu người, dáng vẻ tuyệt mỹ nở rộ.
Lục Kiêu không ngốc, anh là một người đàn ông.
Biết một người con gái như vậy, ở đêm hôm khuya khoắt là vì cái gì.
Thậm chí là ——
Từ lúc ăn cơm tối, khi cô đưa chân sang, cọ lên chân anh ——
Có lẽ anh đã nhận ra tâm tư của cô gái này.
Chỉ là ——
Lục Kiêu hít sâu một hơi, nhìn cô chằm chằm, không chút khách khí hỏi: "Xưa nay cô luôn không rụt rè như vậy sao? Tùy tiện hơn nửa đêm đi vào phòng đàn ông xa lạ?!"
Đôi mắt quyến rũ của Ôn Huyền cong cong, bờ môi đỏ mọng khẽ mở: "Tiếc là, chúng ta đã sớm không xa lạ gì, Lục đại đội trưởng, anh đều đã thấy hết của người ta rồi mà."
"Cô ——"
Lục Kiêu lập tức nghẹn lời, hai bên tai có hơi khô nóng.
Ôn Huyền nhìn chằm chằm mỗi một biểu tình nhỏ trên mặt anh, dường như đã nhận ra cái gì, đột nhiên cười xấu xa nháy mắt mấy cái: "Quả nhiên đã thấy hết, đúng không, Lục đội trưởng."
Đầu lưỡi Lục Kiêu để sau vách răng, cằm căng cứng, banh mặt: "..."
Mẹ kiếp.