- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vượt Rào
- Chương 25
Vượt Rào
Chương 25
“Cậu Lương.”
Lương Hoài Ngọc trong phòng nghe tiếng động, nghểnh đầu nhìn ngoài cửa sổ. Ông dừng công việc trong tay, cười vẫy tay với Lương Đồng, ý bảo anh nhanh vào trong.
Lương Hoài Ngọc cởi tạp dề, tháo găng tay, tới cạnh hồ nước rửa tay. Trong văn phòng tràn ngập hương gỗ nhàn nhạt. Lương Đồng rất thích mùi này.
Trên bàn trà đặt bộ tách trà đầy đủ, chất lượng rất tốt. Lương Hoài Ngọc rót trà cho Lương Đồng, “Bao lâu rồi không tới chỗ ba?”
Lương Đồng nhận chén trà, nhấp một ngụm, “Con làm gì có thời gian tới.”
“Nhưng có thời gian theo đuổi người ta.”
Tay Lương Đồng khựng lại, ngước mắt nhìn ông một cái. Lương Hoài Ngọc lắc lắc ấm trà trong tay, híp mắt cười.
Lương Đồng cúi đầu uống trà, hỏi: “Lương Chu An kể với ba thế nào?”
Lương Hoài Ngọc cười cười: “Kể là con rơi vào lưới tình, kể là người ta đẹp trai như tài tử điện ảnh làm con mê như điếu đổ.”
Lương Đồng quả thật tin những lời này là từ miệng Lương Chu An nói ra. Anh cầm chén trà cười lạnh một tiếng.
“Nghe nói là một bác sĩ?”
“Ừm.”
“Có ảnh không? Cho ba xem nào.”
“Ba từng gặp rồi.” Lương Đồng bảo, “Họ Khâu.”
Lương Hoài Ngọc có ấn tượng: “Hoá ra là cậu ấy à.”
Lương Hoài Ngọc chưa bao giờ can thiệp vào đời sống cá nhân của Lương Đồng, cũng chưa bao giờ nghe về chuyện tình cảm của anh. Con của ông, ông hiểu rõ nhất. Từ nhỏ Lương Đồng đã bị ông anh chăm sai hướng nên tính cách mới lạnh lùng, cũng không thích bày tỏ cảm xúc, khác hoàn toàn với Lương Chu An.
Lương Hoài Ngọc nhớ lại một vài chuyện xưa, hình ảnh Lương Yển chỉ thẳng mặt ông mắng dường như vẫn còn sống động trước mắt.
“Mày còn mặt mũi chỉ trích ba? Mày nghĩ do ai mà mọi chuyện thành ra thế này? Nếu mày xót nó thật thì mày đi làm gì? Lương Hoài Ngọc, nó đang phải trả giá cho sự nông nổi của mày đấy!”
Lương Hoài Ngọc đặt ấm trà trong tay xuống, “Xin lỗi, con trai.”
Lương Đồng nhìn ba anh.
Lương Hoài Ngọc đổi chủ đề: “Nghe An An bảo, con đã hẹn người ta ăn rồi à?”
“Ba chuyển chủ đề có phải hơi nhanh rồi không.”
“Không muốn nhắc tới những chuyện không vui.” Lương Hoài Ngọc xua tay, hiếm khi thấy có chuyện khác có thể hấp dẫn Lương Đồng ngoài công việc, khỏi phải hỏi lòng ông có bao nhẹ nhõm, “Bây giờ ba cần quan tâm chuyện tình cảm của con mình chứ. Vậy nên, đã ăn chưa? Tiến triển đến đâu rồi?”
“Chưa đến đâu cả.”
Lương Hoài Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con thế này là không được rồi, có cần ba truyền kinh nghiệm cho không, cách ba theo đuổi mẹ con.”
Lương Hoài Ngọc nuôi một con chim sáo đen, nhốt trong l*иg. Lương Đồng tới cạnh cửa sổ, cách cái l*иg chọc nó, bảo: “Mẹ con là nữ, anh ấy là nam, ba cảm thấy có giá trị tham khảo không? Phí công.”
Chẳng trách bảo Lương Chu An giống ba anh, cái vẻ vô lối này giống y đúc không lệch chút nào.
Lương Đồng vừa về nước chưa tới hai ngày. Còn chưa về nhà, Lương Chu An đã biết anh về nước, rồi còn gửi wechat hỏi bao giờ anh về nhà. Lương Hoài Ngọc cũng hỏi câu tương tự, hỏi anh hôm nay có về không, về nhà ông sẽ đích thân vào bếp.
Lương Đồng gọi điện báo cho Lương Chu An: “Hôm nay anh ăn ngoài.”
“Phải xã giao à?”
“Không.”
“Không xã giao thì ăn ngoài làm gì trời, bao lâu anh không về nhà rồi? Happy sắp quên mất anh trông thế nào rồi đấy!”
“Anh cần nó phải nhớ anh trông thế nào à?” Lương Đồng bổ sung một câu: “Quên thì cho nó xem ảnh.”
Lương Chu An cười “há há” mấy tiếng, đoạn lại thở dài.
“Muốn đi không?” Lương Đồng hỏi.
Lương Chu An hơi kinh ngạc: “Anh cho em đi theo á?”
“Nói nhiều quá là anh ném xuống đường đấy.”
Chiều tối, Lương Đồng tới trường đón Lương Chu An. Lương Chu An đang ở sân vận động xem người ta chơi bóng rổ. Lương Đồng dừng xe ở ngay ngoài sân vận động.
Lương Chu An không ngờ hôm nay anh cô tự lái xe tới, còn lái một con xe thể thao chói mắt vô cùng. Cứ như vậy, cô bước lên xe anh mình trước ánh mắt của bao người trong sân.
“Sao nay anh lái xe chói mắt thế?” Lương Chu An nhấp nhổm không yên nhìn ngoài cửa sổ xe, “Sớm biết thế này đã không cho anh tới sân vận động đón em rồi.”
Lương Đồng nhìn theo ánh mắt cô ra ngoài, thấy một nam sinh cao gầy đứng dưới trụ bóng rổ qua hàng rào sắt. Cậu chàng không hẳn là đẹp trai nhưng trông mặt mũi cũng xem như đàng hoàng. Cậu ôm bóng rổ nhìn về phía này, lúc chạm mắt với Lương Đồng liền chuyển hướng sang chỗ khác.
“Yêu đương rồi à?” Lương Đồng hỏi.
Lương Chu An nhìn anh một cái. Lỗ tai đỏ lên: “Không có.”
Cô cũng có chút chút tình cảm với người ta.
“Chúng ta đi ăn ở đâu?”
“Lát sẽ biết.”
Lương Chu An không thể nào tin nổi Lương Đồng sẽ dẫn cô đi ăn thịt nướng.
“Anh, anh không đi nhầm chỗ chứ?” Lương Chu An ngẩng đầu nhìn biển hiệu quán thịt nướng.
Anh cô thân thể tôn quý, một thanh niên soi mói như thế mà lại chịu đến nơi dầu khói trần gian này sao.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vượt Rào
- Chương 25