- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vượt Rào
- Chương 24
Vượt Rào
Chương 24
Tuy rằng Lương Đồng không biểu đạt rõ ràng ý tứ nhưng mọi hành động của cậu ấy đều huỵch toẹt rõ ràng. Khâu Mộng Trường đoán lần trước Lương Đồng mời anh ăn là có mục đích khác, nhưng quả thật chẳng thể nào ngờ được “mục đích” này là chính là anh.
“Tôi đang ở gần bệnh viện, lát tới lấy bật lửa.” Lương Đồng bảo.
“Bao giờ?”
“Luôn đây.”
“Tôi còn bận chút việc, phiền cậu tới văn phòng chờ một lát.”
Lương Đồng nhạy bén nhận ra thái độ của Khâu Mộng Trường lại bắt đầu quay lại khách sáo và xa cách, “Sao đây, mấy hôm không gặp, tôi lại biến thành “chủ tịch Lương” rồi à?”
Khâu Mộng Trường cười cười, một lời hai ý: “Chẳng phải cậu vẫn luôn là chủ tịch Lương sao?”
Ý trêu chọc trong lời nói quá rõ ràng, không ai dám nói chuyện như vậy với Lương Đồng.
“Nếu trong lòng anh thật sự coi tôi là “chủ tịch Lương” thì sẽ không nói chuyện với tôi thế này.”
Nếu trên người Khâu Mộng Trường không có kiểu tuỳ ý như thế thì quả thật là chưa chắc Lương Đồng đã để ý đến anh.
“Vậy là tôi thất lễ rồi.”
Hình như hôm nay Khâu Mộng Trường có vẻ rất hăng hái. Lương Đồng cảm thấy thú vị, cách điện thoại cười một tiếng.
“Anh bận việc của mình đi,” Lương Đồng bảo, “Lát tôi tới.”
Trong văn phòng khoa ngoại thần kinh chỉ có lác đác vài người. Lương Đồng gõ cửa một cái, thấy bên trong có người hỏi “Tìm ai”.
“Bác sĩ Khâu.” Lương Đồng đáp.
Trưởng khoa Lưu đang nói chuyện với bác sĩ Khương, nghe tiếng Lương Đồng thì ngẩng đầu.
“Chủ tịch Lương! Lại tới tìm Mộng Trường à.” Trưởng khoa Lưu đi tới, “Cậu ấy đang kiểm tra phòng, nhanh, lại đây ngồi.”
Lương Đồng bước vào. Trên sô pha đều là đồ đạc. Trưởng khoa Lưu bảo anh ngồi vào chỗ Khâu Mộng Trường.
Bình thường trưởng khoa Lưu sẽ ở văn phòng trưởng khoa nên không rõ tình hình ở văn phòng bác sĩ điều trị. Bác sĩ trẻ ngồi ngay cạnh Khâu Mộng Trường yếu ớt nhắc nhở một câu: “Trưởng khoa ơi, bác sĩ Khâu không thích người khác ngồi chỗ mình lắm đâu.”
Trưởng khoa Lưu bất mãn nhíu màu: “Thói xấu ở đâu ra đây.”
Bác sĩ trẻ rất có mắt nhìn. Tuy chẳng biết Lương Đồng là ai nhưng thấy trưởng khoa Lưu đối xử khách sáo với người ta như vậy thì đứng dậy bào: “Không sao, để tôi dọn dẹp lại sô pha.”
Trưởng khoa Lưu tận dụng triệt để giáo dục mọi lúc: “Cậu nhìn các cậu xem, văn phòng bừa bãi thế này… Tài liệu để linh tinh khắp nơi, lúc cần không tìm được thì làm sao?”
Bác sĩ Khương lớn tuổi, đã có thâm niên nên có thể nói đỡ mấy câu trước mặt phó trưởng khoa Lưu. Hắn cười ha ha lên tiếng: “Bận quá nên chưa có thời gian dọn dẹp, nhìn qua ổn là được rồi.”
Bác sĩ trẻ dọn dẹp sạch sẽ sô pha, Lương Đồng ngồi xuống. Trưởng khoa Lưu đích thân rót nước cho anh.
Trưởng khoa Lưu có chừng mực, không hỏi nhiều tại sao Lương Đồng đến, chỉ lấy đồ mình cần ở chỗ bác sĩ Khương rồi đi.
Lương Đồng nhìn chỗ Khâu Mộng Trường ngồi. Khu vực làm việc của Khâu Mộng Trường được dọn dẹp rất sạch sẽ. Đồ đạc trên mặt bàn cũng rất ít, không như trên bàn những người khác, chất đầy giấy tờ và tài liệu.
Chẳng bao lâu sau, Khâu Mộng Trường quay lại. Anh vào cửa chào hỏi Lương Đồng. Lúc đến bàn làm việc thì bước chân khựng lại, quay sang hỏi người bên cạnh: “Tiểu Lâm, có người ngồi chỗ tôi à?”
“Có đâu.” Tiểu Lâm lạch cạch gõ chữ, dồn hết tâm trí vào màn hình máy tính.
“Lúc tôi đi đã đẩy ghế vào bàn.”
Tiểu Lâm quay sang: “À, nãy trưởng khoa Lưu định để anh bạn bên kia ngồi chỗ anh, kéo ghế anh ra mà chưa đẩy lại. Yên tâm, không ai ngồi vào bàn anh đâu.”
Lòng Khâu Mộng Trường than thở. Dạo này anh ngại đυ.ng chạm với trưởng khoa Lưu, thế nào mà lần nào Lương Đồng tới tìm anh cũng đυ.ng phải trưởng khoa Lưu thế.
Lúc Khâu Mộng Trường đưa bật lửa cho Lương Đồng. Lương Đồng không nhận, ánh mắt dừng lại tại chỗ làm việc của anh trong giây lát.
“Đấy là thói quen của tôi.” Khâu Mộng Trường để ý tâm trạng chủ tịch, “Không nhằm vào cậu đâu.”
Lời này hơi vô tình, giống như trong mắt anh, Lương Đồng chẳng có bất kỳ chút đặc biệt nào.
Tâm trạng chủ tịch hình như càng tồi tệ hơn, không lên tiếng, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì. Khâu Mộng Trường nhìn thấy, cúi đầu nén cười, nhẹ nhàng đặt bật lửa vào tay anh.
Khâu Mộng Trường lo bật lửa bị va đập, xây xước nên có lòng đựng trong một chiếc túi vải nhung đen, thắt nút. Trông hệt một món quà nhỏ.
Lương Đồng cảm giác đầu ngón tay Khâu Mộng Trường chạm vào lòng bàn tay anh.
Người này sao có thể vừa lạnh nhạt vừa dịu dàng thế này chứ.
Lúc về, đi ngang qua phòng điêu khắc gỗ của Lương Hoài Ngọc, Lương Đồng dặn tài xế dừng lại.
Bên ngoài văn phòng là một mảnh sân nhỏ. Trong sân trồng đầy hoa, bài trí rất trang nhã. Lương Đồng vén rèm bước vào. Chiếc chuông gió treo trên mái hiên rung rinh theo gió, phát ra những âm thanh lanh lảnh.
Lương Hoài Ngọc thích thanh tịnh. Văn phòng chỉ thuê một trợ lý giúp mình làm việc. Trợ lý trẻ đang tưới hoa trong sân, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vượt Rào
- Chương 24