Ashley cầm hộp cơm, hỏi: “Tôi để đâu thì được?”
Khâu Mộng Trường hoàn hồn bảo: “Vô công bất thụ lộc, cô cầm về đi, nhờ cô gửi lời cảm ơn chủ tịch Lương giúp tôi.”
Ashley lắc đầu: “Chủ tịch Lương đã có lời, nhất định phải đưa tới, mong anh đừng làm khó tôi.”
Khâu Mộng Trường không nói lại được, chỉ vào tủ đồ ở cửa, “Cô để trong tủ đi, cảm ơn nhé.”
Ashley đặt hộp cơm xuống, “Bữa sáng kiểu Tây và kiểu Trung đều có, nhân lúc còn nóng anh ăn trước nhé. Tôi xin phép đi trước.”
Sau khi Ashley rời đi, Khâu Mộng Trường cúi đầu nhìn ngăn kéo duy nhất bị khoá, bên trong có bật lửa của Lương Đồng.
Sau tai nạn xe cộ trên cây cầu qua sông, Khâu Mộng Trường có thêm vài bệnh nhân. Người bạn của Trương Tử Dực cũng do anh làm phẫu thuật, hôm trước đã chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường.
Thanh niên có sức khỏe tốt, thân thể hồi phục rất nhanh. Sáng nay kiểm tra phòng, Trương Tử Dực đứng sau Khâu Mộng Trường, còn lén vẫy tay với bạn mình.
Bạn cậu nằm trên giường bệnh, khóe miệng hơi nhếch lên cười một cái.
Gần đây Khâu Mộng Trường còn tiếp nhận thêm một bệnh nhân, nằm cùng phòng bệnh với Triệu Hiểu Dương, ngoài ba mươi, tên Dư Phỉ Phỉ, một cô gái rất hoạt bát.
Mấy năm trước, cô phẫu thuật ở viện trực thuộc. Lúc đó, người phẫu thuật cho cô là một bác sĩ chuyên khoa có tuổi trong khoa, nay đã về hưu. Tuy rằng ngày nào trông cô gái này cũng rất vui vẻ nhưng bệnh của cô rất nghiêm trọng, nếu không ngắn ngủi mấy năm đã chẳng tái phát.
Triệu Hiểu Dương trẻ tuổi, chịu án hai năm nên khó tránh tính cách hơi lầm lì. Cậu chẳng mấy khi nói chuyện với mẹ và em gái. Đôi khi mẹ cậu tới nhiều quá, cậu mới có cảm xúc. Lần nào gặp cảnh này, Dư Phỉ Phỉ cũng sẽ đứng ra dạy dỗ cậu.
Khâu Mộng Trường vừa vào cửa đã nghe Dư Phỉ Phỉ trách Triệu Hiểu Dương: “Tôi nhận ra mấy đứa trẻ con các cậu có phúc mà chẳng biết hưởng gì cả. Chao ôi! Mẹ cậu ngày nào cũng tới chăm không tốt hay sao. Cậu nhìn chị này, viện phí cũng phải tự đóng, ba mẹ chẳng màng, khéo ngày nào đó chị chết rồi còn chẳng có ai xây hộ nấm mồ ấy.”
Triệu Hiểu Dương quay mặt nhìn cửa sổ.
Mẹ Triệu Hiểu Dương vội xuỳ một tiếng: “Con bé này, những lời như vậy chớ nói linh tinh.”
“Em nói thật mà chị.”
Mẹ Triệu Hiểu Dương đưa quả táo đã gọt vỏ cho Dư Phỉ Phỉ, “Có là thật cũng không cho nói linh tinh.”
Dư Phỉ Phỉ hơi vui vui nhìn quả táo: “Đây là chị gọt cho con chị, em không dám nhận đâu.”
“Chị cho cô trước.” Mẹ Triệu Hiểu Dương dịu dàng cười.
“Vậy em không khách sáo đâu nha.”
Mẹ Triệu Hiểu Dương rút mấy tờ giấy ăn nhét vào tay cô, “Chị cũng hơn bốn mươi rồi, cô còn gọi chị là chị.”
“Hơn bốn mươi cũng chỉ hơn em chừng chục tuổi thôi.” Dư Phỉ Phỉ cắn một miếng táo, nhìn Khâu Mộng Trường đi từ ngoài vào, “Chào buổi sáng nha, bác sĩ Khâu.”
“Xin chào.”
“Bác sĩ Khâu, thời gian mổ của tôi đã xác định chưa?”
Tình trạng bệnh của Dư Phỉ Phỉ hơi phức tạp, Khâu Mộng Trường thẳng thắn bảo: “Tình hình của cô còn phải chờ các bác sĩ trong khoa hội chẩn đã.”
Lòng Dư Phỉ Phỉ đã hiểu, không hỏi thêm.
Nhưng có một chuyện cô rất tò mò. Lần đầu tiên tới bệnh viện đã muốn hỏi: “Bác sĩ Khâu đã có đối tượng chưa?”
Các bác sĩ trẻ phía sau Khâu Mộng Trường phụt cười ra tiếng.
Khâu Mộng Trường cúi đầu lật xem sổ theo dõi của Triệu Hiểu Dương, ý cười bên miệng chẳng có bao nhiêu: “Chưa có.”
“Đẹp trai thế này mà chưa có gia đình sớm, rất là được mở mang tầm mắt đấy.” Dư Phỉ Phỉ cảm thấy đáng tiếc, “Nếu không phải tôi bị bệnh thì nhất định đã theo đuổi anh rồi.”
“Có bệnh thì sao không theo đuổi được?”
Dư Phỉ Phỉ hùa vào đùa với anh: “Nhỡ may chúng ta thật sự thành, rồi ngày nào đó tôi hẻo để lại mình anh thì phải làm sao giờ?”
Phòng bệnh bỗng chốc lặng im.
Nhìn rõ là chuyện tốt, Khâu Mộng Trường rất thích tính cách hào sảng của Dư Phỉ Phỉ. Nhưng việc mang tính mạng của mình ra mua vui, chung quy cũng là một loại tàn nhẫn tìm vui trong nỗi khổ.
“Chưa có người yêu à?” Khâu Mộng Trường bỗng hỏi cô.
“Đương nhiên là chưa rồi.”
“Vậy nên, cô nghĩ nhiều như vậy có tìm được người yêu không?” Khâu Mộng Trường nhìn cô, “Sống chỉ cần không phụ ai là được rồi.”
“Vậy anh có thể làm người yêu tôi không?” Dư Phỉ Phỉ bỗng tung bóng tấn công.
Khâu Mộng Trường lắc đầu: “Không đảm đương nổi.”
Dư Phỉ Phỉ nghiêng đầu cười: “Đàn ông nhẫn tâm, ít nhất anh cũng nên suy nghĩ một chút rồi hẵng từ chối chứ.”
Ra khỏi phòng bệnh, trong đoàn người có tiếng điện thoại rung. Bác sĩ thực tập nhắc nhở: “Thầy Khâu, có phải điện thoại thầy rung không?”
Khâu Mộng Trường lấy điện thoại ra xem, bảo “Chờ một chút” rồi sang một bên nghe điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Bác sĩ Khâu.”
Khâu Mộng Trường ừ một tiếng, chẳng hiểu sao bỗng thấy lúng túng. Vừa nghe giọng Lương Đồng, anh lại nhớ tới bữa sáng lần trước.