Y tá phía sau nhìn bọn anh thật lâu. Ở đây người đến người đi rất ồn, Khâu Mộng Trường bảo: “Tới phòng làm việc đi.”
Suy cho cùng, với thân phận của Lương Đồng, không chỉ anh mà ngay cả viện trưởng thấy Lương Đồng cũng phải khách sáo.
Phòng làm việc không có ai, người đi kiểm tra phòng thì đi kiểm tra phòng, người làm phẫu thuật thì làm phẫu thuật.
Khâu Mộng Trường bảo: “Chỗ tôi không có trà, uống nước nhé?”
“Không cần, tôi không khát.”
“Ừm… Chủ tịch Lương có chuyện gì à?”
Biểu hiện của Khâu Mộng Trường vừa mất tự nhiên vừa khách sáo. Anh hẳn là một người vô cùng hướng ngoại nhưng thái độ đối xử với Lương Đồng vẫn giữ lại một chút chừng mực và hạn chế. Có thể cảm nhận được sự lúng túng quanh quẩn giữa hai người.
Sắc mặt Lương Đồng như thường, rất tự nhiên hỏi: “Tối nay có thời gian cùng nhau ăn một bữa không?”
Khâu Mộng Trường sửng sốt: “Ăn á?”
“Ừ, tôi mời.”
Khâu Mộng Trường khó hiểu trong lòng, khách sáo cười cười: “Sao đột nhiên lại mời tôi vậy?”
Lương Đồng đưa ra một lý do chính đáng: “Thời gian ông tôi nằm viện đã khiến anh thêm không ít phiền phức.”
“Tôi là bác sĩ, tận chức mà thôi, chủ tịch Lương khách sáo quá.”
“Vậy bác sĩ Khâu có rảnh không?” Lương Đồng nói thẳng vào chủ đề, không muốn cùng Khâu Mộng Trường lễ độ khách sáo, nói ba cái lời sáo rỗng giả dối.
Khâu Mộng Trường biết nếu cứ dông dài lằng nhằng thì có vẻ mình phụ lòng tốt của người ta. Nhưng tối nay anh có hẹn, nên chỉ đành ăn ngay nói thật: “Tối nay tôi có hẹn rồi.”
“Chúng ta hẹn nhau lần sau vậy.”
Lần sau?
Hẹn cho sớm, miễn cho đêm dài lắm mộng. Khâu Mộng Trường đắn đo chốc lát, bảo: “Quên đi, để tôi đẩy bên kia đi. Dù sao chúng tôi chỉ hẹn nhau bình thường thôi, lúc nào gặp cũng được.”
“Có tiện không?”
“Không sao, để tôi bảo cậu ta.”
Khâu Mộng Trường gọi điện cho Chung Ngôn định huỷ kèo. Chung Ngôn vừa nghe xong điện thoại của Chu Văn Hi. Đang nóng nảy lại nghe máy Khâu Mộng Trường, không chỉ không chịu mà còn lên án Khâu Mộng Trường một trận.
Về phần lý do Chung Ngôn kích động như vậy thì là, không chỉ bởi Chu Văn Hi gọi điện làm y bực dọc, mà còn là bởi cơ hội Khâu Mộng Trường có thể tan ca đúng giờ thực sự rất ít. Mãi hôm nay mới có một ngày mà Khâu Mộng Trường còn bùng kèo. Huống chi còn là Khâu Mộng Trường hẹn trước nên y bực là đúng rồi.
Nhưng Chung Ngôn không biết người hẹn Khâu Mộng Trường ăn là ai.
Lúc Khâu Mộng Trường gọi điện cho Chung Ngôn, Lương Đồng ở cạnh nghe. Thư ký gửi cho anh lịch trình tuần tới. Hai ngày nữa lại phải ra nước ngoài, bỏ lỡ hôm nay, khả năng là thật lâu nữa mới mời được Khâu Mộng Trường lần sau.
“Bác sĩ Khâu.” Lương Đồng gọi.
Khâu Mộng Trường giơ điện thoại, quay đầu nhìn anh.
“Nếu bạn anh không ngại thi hôm nay chúng ta có thể đi cùng nhau.” Lương Đồng bảo. “Sau hôm nay, sợ là tôi không có thời gian.”
Khâu Mộng Trường nghĩ ngợi giây lát, bảo: “Được.”
Ba người đi chung cũng tốt, đỡ hiềm nghi. Mặc kệ Chung Ngôn có ý kiến hay không, hôm nay nhất định Khâu Mộng Trường phải dẫn Lương Đồng qua cùng.
Xong vụ ăn uống.
Lương Đồng hỏi Khâu Mộng Trường ăn gì. Khâu Mộng Trường bảo hôm nay bọn anh vốn hẹn nhau ăn thịt nướng.
“Nếu cậu không thích, chúng tôi có thể đổi.” Khâu Mộng Trường bảo.
Lương Đồng không muốn tỏ vẻ mình khó chiều, bảo: “Ăn vậy cũng được.”
Hẹn ăn xong, Lương Đồng hỏi Khâu Mộng Trường: “Mấy giờ tan ca? Tôi đến đón anh.”
Có vẻ anh đã quen là người nắm quyền chi phối. Vậy nên mới dẫn tới mỗi một hành động của mình đều mang cảm giác khống chế của người nắm quyền chi phối.
Khâu Mộng Trường không quen bị người khác điều khiển.
Anh mở điện thoại tra địa chỉ tập đoàn Hoàn Hạ. Chỗ đó cách viện không xa. Khâu Mộng Trường ngẩng đầu, hỏi Lương Đồng: “Lát cậu quay lại công ty à?”
Lương Đồng ừ một tiếng.
“Tôi tới tìm cậu.” Khâu Mộng Trường đảo khách thành chủ.
Lương Đồng ngớ người.
“Bọn tôi thường đi qua chỗ đó nên tương đối quen đường. Đi một xe bớt việc. Tan tầm bọn tôi qua đón cậu, dù sao công ty cậu cũng gần đây.”
Lương Đồng đồng ý đề nghị của anh: “Được.”
“Lúc tới thì tôi liên lạc với cậu thế nào?”
Lương Đồng và Khâu Mộng Trường nhìn nhau.
Nhìn Khâu Mộng Trường ở khoảng cách gần là một chuyện rất hưởng thụ. Khuôn mặt anh như thể được sinh ra theo dáng vẻ mà Lương Đồng thích.
Yêu vào mất khôn, có bị nắm mũi dắt đi âu cũng là chuyện thường tình.
Lương Đồng hỏi Khâu Mộng Trường giấy bút, viết một dãy số trên giấy, bảo: “Gọi số này.”
Gần đến giờ tan tầm, Chung Ngôn mới biết người lát nữa sẽ ăn cùng bọn y là chủ tịch tập đoàn Hoàn Hạ.
Chung Ngôn ngơ hai giây, cảm thấy hơi khó tin: “Cái người vừa nhậm chức ấy hả?”
“Ừ.”
“Sao ông không nói sớm hả?”
“Nói sớm thì ông không mắng tôi à?”
“Đương nhiên rồi, tôi cũng có mắt nhìn đấy nhé.” Chung Ngôn bước vào thang máy, nhấn nút xuống tầng hầm 1, “Sao tự nhiên lại thành ba người chúng ta cùng nhau đi ăn. Tôi còn tưởng ông dẫn bạn bè bình thường tới cơ đấy. Ông mà nói sớm là chủ tịch Hoàn Hạ, tôi đã không đi rồi.”