- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vượt Rào
- Chương 13
Vượt Rào
Chương 13
Thấy trạng thái này của anh mình, Lương Chu An không nỡ tranh luận với anh, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Anh, dạo này bận lắm à?”
“Anh có lúc nào không bận?”
“Trong nhà có giấm không? Em lấy giấm cho anh.” Lương Chu An hôm nay đặc biệt săn sóc.
“Không có.” Lương Đồng đáp.
“Em suýt thì quên phòng bếp nơi này của anh chỉ là hàng trang trí, chả hiểu làm bếp to thế làm gì.” Lương Chu An tới phòng bếp lấy một bộ bát đũa.
Trừ kinh doanh ra thì Lương Hoài Ngọc làm gì cũng được, nấu cơm cũng ngon, nếu nhân cá thu đao không có hành thì vẫn có thể miễn cưỡng nếm thử.
Lương Đồng nhận bát đũa, thong thả ăn.
Lương Chu An rót cho anh cốc nước, hỏi: “Anh, sao dạo này anh không về nhà?”
“Không có thời gian.” Lương Đồng bảo.
“Anh gầy đi nhiều lắm, ui dồi ôi.” Lương Chu An chọc chọc đùi Lương Đồng.
Trong tang lễ tháng trước, rõ ràng Lương Đồng đã bảo cô rằng “Chuyện đã rồi chẳng thể thay đổi.”
Lương Chu An biết, anh cô ghét bị lộ điểm yếu, cũng hiếm khi cho người khác thấy mặt dịu dàng của anh.
Chuyển sự chú ý sẽ giúp anh cô nhanh chóng khôi phục trạng thái.
Lương Chu An đổi đề tài: “Anh, người trong đám tang ông lúc trước có phải bác sĩ mà anh Nguyên nói không?”
Lương Đồng ngước mắt nhìn cô một cái.
“Lúc người trong bệnh viện đó qua, anh đã nói chuyện với anh ấy rõ lâu.”
“Thì sao?” Lương Đồng cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh.
Lương Chu An cẩn thận nhớ lại mặt mũi anh bác sĩ kia, cong môi: “Ra là anh thích kiểu người thế này.”
“Anh, mai em tháo bột, anh tới viện cùng em một chuyến đi.”
“Đến lúc đó sắp xếp tài xế đưa em đi.”
“Em không muốn, em muốn đi cùng anh cơ.”
“Anh không rảnh.”
“Anh là ông chủ, sao lại không rảnh được? Anh muốn rảnh là sẽ rảnh thôi.”
Lương Đồng bị cô chọc cười: “Lại muốn bày trò gì?”
“Thì còn gì nữa.” Lương Chu An đứng lên, “Nhân lúc này tới gặp bác sĩ kia kìa, chẳng phải anh có ý với người ta còn gì. Thế nào mà một chút hành động cũng không có.”
“Anh muốn gặp thì gặp, còn cần lấy cái này làm cớ à?”
Lương Chu An xuỳ một tiếng: “Lại còn làm kiêu.” Cô dừng một chút, “Biết làm kiêu là gì không?”
Lương Đồng hỏi ngược lại: “Em nghĩ anh bao tuổi?”
Lương Chu An vui vẻ: “Dù sao mai anh cũng phải tới bệnh viện với em. Em cần có người nhà đi cùng.”
“Biết rồi.”
Lương Chu An cười nhạo một tiếng: “Quả nhiên rất kiêu.”
Quả thật không phải Lương Đồng làm kiêu. Nếu anh muốn thì dĩ nhiên anh sẽ tới gặp, chỉ là dạo này bận quá, không để ý tới bác sĩ kia.
“Đợi chút,” Lương Chu An bỗng cảnh giác, “Anh ấy là bác sĩ chính thức rồi, mà chắc cũng hơn tuổi anh, không phải đã kết hôn rồi chứ?”
Lương Đồng cầm cốc nước trong tay lên nhấp một ngụm, chẳng mấy bận tâm bảo: “Chưa kết hôn.”
Lương Chu An hơi sốc, chỉ về phía anh cô: “Có phải anh điều tra người ta không?”
Sắc mặt Lương Đồng thờ ơ, không đáp.
Với Khâu Mộng Trường mà nói, ngồi khám khổ hơn làm phẫu thuật nhiều. So với việc ngồi nguyên một buổi sáng, đối phó với đủ loại người bệnh thì Khâu Mộng Trường thà yên yên bình bình làm vài ca phẫu thuật còn hơn.
Trên đầu truyền tới tiếng máy móc kêu. Khâu Mộng Trường đan mười ngón tay vào nhau, duỗi tay một cái.
Người bệnh bên ngoài cầm bệnh án đi vào.
“Bác sĩ, dạo này mẹ tôi bảo không nhìn rõ. Trước mẹ tôi khám ở bệnh viện quê thì kiểm tra ra trong đầu có một khối u, là u lành. Không biết thị lực giảm xuống có liên quan gì tới khối u này không?” Người nhà bệnh nhân đặt phim chụp CT lên bàn: “Đây là phim chụp lần trước, bác sĩ xem thử xem.”
Khâu Mộng Trường ngẩng đầu, nhận ra bà thím trước mặt hơi quen mắt. Có vẻ đối phương cũng nhận ra anh nên hơi xấu hổ.
Khâu Mộng Trường cười: “Lại gặp nhau rồi bác.”
Bà thím cười gượng một tiếng.
“Hôm nay con trai bác đưa bác đi à?”
Bà thím không biết nói gì. Người mắng bác sĩ lòng dạ độc ác lúc trước là bà. Hiện tại, ngồi khám tại đây cũng là bà. Dù là ai cũng sẽ thấy xấu hổ.
“Mẹ, lúc trước mẹ từng tới rồi ạ?” Con trai bà thím hỏi bà, “Sao mẹ không nói với con, tấm phim này chụp từ bao giờ? Có phải mẹ sớm biết mình bị u não rồi không?”
“Ôi dào, thì nó là u lành mà, không sao đâu.”
“Không sao đâu là thế nào? Nếu không phải dạo này mẹ nhìn không rõ, có phải mẹ tính giấu con luôn không?”
Khâu Mộng Trường hỏi con trai bà thím: “Giảm thị lực sao?”
“Đúng vậy, bà ấy bảo không nhìn rõ chữ trên ti vi.”
“Bao lâu rồi?”
“Gần nửa tháng.”
“Gián đoạn hay là lúc nào cũng không rõ?” Khâu Mộng Trường hỏi.
Bà thím cướp lời: “Lúc nào cũng mờ, ban đầu chỉ hơi mờ một chút, dạo này ngày càng mờ. Bác sĩ, tình trạng của tôi là do khối u kia sao?”
Khâu Mộng Trường ghi đơn cho họ, “Trước cứ đi chụp lại đã, phim này của bác quả thật đã lâu rồi. Bác à, lần này con bác cũng tới rồi. Tôi nói bác không nghe, vậy con bác nói chắc bác nghe chứ?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vượt Rào
- Chương 13