Chương 7

Biên tập: Min

Người của Trình Tĩnh Sâm làm việc rất nhanh nhẹn, nhanh chóng sắp xếp gia sư thỏa đáng, thậm chỉ thời khóa biểu các chương trình học cũng làm xong và giao lại cho Lâm Vị Quang, chật kín cả lịch.

Mà từ sau đêm hôm ấy, Lâm Vị Quang không còn nhìn thấy Trình Tĩnh Sâm nữa.

Không thấy được cảnh đẹp ý vui kia làm cô có chút tiếc nuối, nhưng nhàn rỗi quá, mỗi ngày chỉ có đọc sách rồi viết bài, ngày ngày thảnh thơi quá đà.

Thành phố A với Lâm Vị Quang mà nói là nơi đất khách quê người, không ai dẫn cô đi tham quan, thế là mỗi đêm cô lại xách theo ván trượt dạo quanh quãng trường chơi, nhờ đó mà quen được không ít bạn bè.

Trong đó có một cô gái tên Sở Nguyên, tính tình hào sảng cởi mở, hai người lại trạc tuổi nhau, Lâm Vị Quang mà rảnh rỗi là lại rủ cô ấy đi dạo phố, qua lại đôi lần cũng thân quen hơn.

Bạn nối khố của Sở Nguyên tên Trình Minh Dật, tướng mạo và tính cách tốt như nhau, cậu có một đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp, Lâm Vị Quang thấy rất quen nhưng lại không nhớ ra là giống ai.

Hai người này mà không cãi nhau là cứ như bị khó chịu vậy, nhất là Trình Minh Dật, chẳng bù cho gương mặt ấy, thường xuyên chọc cho Sở Nguyên tức đến giậm chân, nhưng Lâm Vị Quang lại thấy hai người rất thú vị, nên lần nào cũng hóng rất vui.

Mỗi ngày cứ thế trôi đi, ấy thế đã qua non nửa tháng.

Vào ngày cuối tuần, Lâm Vị Quang không có tiết học, thức nguyên đêm xem phim nên buồn ngủ muốn chết, thế là mơ màng nằm trên ghế sô pha ngủ ngon ơi là ngon.

Lúc Trình Tĩnh Sâm về đã là buổi chiều, vừa mới ra khỏi huyền quan đã thấy Lâm Vị Quang ngủ rất sâu giấc, tivi trong phòng khách vẫn đang mở, anh nhìn thoáng qua, lấy điều khiển tắt đi.

Lâm Vị Quang vẫn không tỉnh, nghe thấy tiếng động cũng chỉ lầm bầm hai tiếng rồi đổi sang một tư thế khác.

Cô ôm gối ôm cuộn mình lại, non nửa gương mặt vùi trong vải dệt mềm mại, ngủ đến là sâu, không hề có cảnh giác gì với sự tiếp cận của ngươi đàn ông.

Trình Tĩnh Sâm dịch lại cái mền bị cô đá văng ra, khẽ cúi đầu, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Lâm Vị Quang.

Đuôi mắt cô bé tinh xảo và xinh đẹp quá đỗi, không tìm ra chút tì vết nào, khi cười hay không thì khóe môi vẫn cong lên một độ rất tự nhiên, đôi môi đầy đặn tinh tế, đúng kiểu dáng mà ai gặp cũng mê.

Đánh giá khách quan thì không đến nỗi đẹp quá thể, nhưng bề ngoài con bé rất ổn, riêng điều này là không phủ nhận được.

Chiếc áo ngủ của cô rất thùng thình, lộ ra nửa đoạn eo nhỏ, da thịt mềm mại nhẵn mịn, dưới ánh sáng có chút bóng loáng lên, phải nói là làm cho vết sẹo trên ấy thật chói mắt.

Trình Tĩnh Sâm đứng trước sô pha nhìn một chập, không nói tiếng nào, rủ mi đánh giá vết thương cũ trên thắt lưng cô, cứ thấy chướng mắt thế nào ấy.

Lâm Vị Quang nửa tỉnh nửa mê cảm nhận ra được điều gì, lười biếng nhấc mí mắt lên, tầm nhìn đầy sương dời về hướng anh.

Cô gọi, "Chú Trình ạ?"

Có chăng là vì không tỉnh táo lắm, giọng cô bé khàn khàn mềm nhũn, vừa ngấy vừa ngọt, nom thật kỳ diệu.

Nghe vào tai mà muốn nhũn cả ra.

Trình Tĩnh Sâm không trả lời, giơ tay lên chỉ vào vết sẹo ấy, hỏi: "Sao lại có nó?"

Bấy giờ Lâm Vị Quang mới tỉnh táo lại, ý nghĩ không log-in kịp, giảm xóc hai giây mới hiểu được anh đang chỉ cái gì.

Hãy còn buồn ngủ, nhưng cô vẫn cong môi lên, "Chú đau lòng à?"

Trình Tĩnh Sâm biết cô đang nói nhảm, cũng lười đáp lại.

Nhưng giây tiếp theo, nhóc con lại túm lấy tay anh đặt lên vết thương, khẽ khàng nói: "Không sao hết, vết thương cũ thôi, đã hết đau từ lâu rồi."

Cảm xúc mềm mịn trơn nhẵn dưới đầu ngón tay làm cho lòng ai trong nháy mắt chỉ muốn dời tay đến một nơi bất kính nào đấy, Trình Tĩnh Sâm nheo hai mắt, vô cảm nhìn cô.

Sau đấy, anh thong dong thả vạt áo cô ra, tri kỉ đắp lại mền cho cô.

Làm xong những chuyện này rồi, anh lại cúi người xuống vỗ vỗ lên gương mặt cô, ngữ điệu ôn hòa hệt như gương mặt anh bấy giờ...

"Lâm Vị Quang, tôi thấy cháu ngủ đến váng não rồi."

...

Lâm Vị Quang nghe câu này mới váng não thật đấy.

Dáng vẻ khi Trình Tĩnh Sâm mỉm cười trông còn khủng bố hơn nhiều so với gương mặt lúc vô cảm của anh, não cô nháy mắt đầy ắp sự sợ hãi, cũng may còn dùng được so với bị nước đá xối lên đầu.

Cô mau chóng hoàn hồn, xốc mền lên ngồi dậy, nhíu mày xoa xoa tóc, "Chú xuất quỷ nhập thần thế, tôi còn nghĩ hết năm nay cũng chẳng được nhìn thấy chú cơ."

"Vị chua nặng thế." Trình Tĩnh Sâm nới lỏng cổ áo, lại hỏi, "Cháu thấy cô đơn à?"

Lâm Vị Quang nén giận, vừa tỉnh dậy nên não chưa dùng được, không kịp nghĩ ngợi đã đáp, "Cô đơn cái cứt!"

Vừa dứt lời, cô sửng sốt ngang.

Trong chớp mắt, sắc mặt của nhóc con thay đổi như đèn cù, qua mấy lần chuyển đổi, vô cùng đặc sắc.

Trình Tĩnh Sâm như cười như không nhìn cô, dịu giọng: "Nói chuyện khiêm nhường một tí, cũng là tốt cho cháu cả thôi."

Lâm Vị Quang: "..."

Cô day trán, chút buồn ngủ cũng bị sự xấu hổ này vặt sạch.

"Được rồi, nói chuyện chính."

Trình Tĩnh Sâm không ghẹo cô nữa, đi vào chủ đề chính, "Kỳ nghỉ hè của trường cấp ba đến giữa tháng 8, mấy ngày tới tôi sẽ cho người soạn ra tình hình các trường cấp 3 tốt nhất thành phố A, tự cháu chọn một trường."

Lâm Vị Quang nghe thế, hai mắt nhất thời sáng lên.

Cô vội thay đổi nét mặt trong chốc lát, môi ngậm ý cười, nói thật ngọt: "Chú tốt quá trời."

Trình Tĩnh Sâm nhìn cả thân quỷ diễn của cô, ngay cả đáp lời cũng lười, lấy điện thoại ra đọc tin tức, ý bảo tự cô tìm trò mà chơi.

Nửa tháng này Lâm Vị Quang chán muốn chết, thú vui giải trí duy nhất là ván trượt, trời thì nóng, cô cũng không quá muốn ra ngoài vận động, trừ học tập ra thì đúng là không còn gì để làm.

Cô đang muốn mặt dày nhờ Trình Tĩnh Sâm kiếm cho cô một người dẫn cô đi dạo quanh thành phố A, thì Trình Tĩnh Sâm lại nhận được một cuộc điện thoại, đối phương hình như không phải là kẻ phiền phức gì, vì biểu cảm của anh vẫn khá ôn hòa.

Lâm Vị Quang tự giác đứng dậy tránh đi, không định ngồi nghe ké đoạn đối thoại của họ, ăn không ngồi rồi bèn đi đến phòng bếp cầm hộp sữa chua, lúc quay lại còn cố gắng đi rề rề.

Khi cô quay về phòng khách thì cũng vừa hay Trình Tĩnh Sâm kết thúc cuộc trò chuyện, cô thấy anh đứng lên đi về phía huyền quan.

Lâm Vị Quang chau mày, có vẻ như là chuẩn bị ra ngoài, lúc này ba bước cũng thành hai, lót tót theo sau anh, giương đôi mắt đầy sự trông mông nhìn anh.

Trình Tĩnh Sâm thấy vẻ vờ vịt ngoan ngoãn muốn lấy lòng này của cô, nheo mắt lại hỏi, "Gì đấy?"

"Không phải chú định ra ngoài ư." Cô nói chắc nịch, đáy mắt lấp lánh ánh sao, "Dẫn tôi đi với, tôi cam đoan sẽ không gây thêm phiền phức nào cho chú đâu, tôi ở một mình chán lắm."

Trình Tĩnh Sâm đang muốn đến công ty, xử lý người cũng xử lý công chuyện.

Vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại thì cũng không phải chuyện gì quá lớn, liền thuận miệng nói: "Vậy cháu chuẩn bị nhanh lên."

âm Vị Quang vui mừng quá đỗi, không nghĩ anh lại dễ nói chuyện như thế, lập tức buông đồ uống trên tay chạy vào phòng ngủ, non chừng mười phút đã rửa mặt thay đồ xong xuôi.

Tài xế chờ dưới lầu, Trình Tĩnh Sâm thấy cô xong rồi thì dắt cô ra ngoài.

Người lái xe là Trương Sinh, khi Lâm Vị Quang lên xe thì thấy đối phương tò mò nhìn cô một cái, nhưng chỉ trong phút chốc, cô cũng không để ý.

Đang ở bên ngoài nên đương nhiên Lâm Vị Quang cũng phải diễn một chút, Trình Tĩnh Sâm ngồi bên cạnh nhắm mắt ghỉ ngơi, cô cũng không tiện nhiều lời, đặt hai tay ngồi rất ngoan ngoãn, lặng im không nói.

Bên trong xe nhất thời không có tiếng động.

Tài xế chưa từng gặp Lâm Vị Quang, càng không biết thân phận của cô là gì, nhưng lần đầu tiên thấy Trình Tĩnh Sâm dẫn người khác theo, nên không khỏi có mấy suy nghĩ ái muội về thân phận của cô gái.

Có điều thân là cấp dưới không có tư cách hỏi đến chuyện tư của sếp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chuyên chú lái xe, xem bản thân như không khí.

Cuối cùng cũng đến nơi, là một tòa nhà thương mại.

Lâm Vị Quang nhìn xuyên qua cửa xe, đánh giá khí thế của kiến trúc này, không ngờ Trình Tĩnh Sâm lại dẫn cô đến công ty anh, thật sự là chuyện ngoài dự kiến.

Hà Thứ chờ ngoài cửa đã lâu, đi đến mở cửa xe thay cho Trình Tĩnh Sâm, lại thấy Lâm Vị Quang theo sát đi ra, đáy mắt anh ta ánh lên kinh ngạc, nhưng không hỏi gì thêm, chỉ cười cười chào hỏi cô.

Trình Tĩnh Sâm hiển nhiên không có ý định sẽ giải thích lý do cô ở đây, anh đưa mắt nhìn sang Hà Thứ, "Người đâu?"

"Ngài Chu đang ở văn phòng của cậu." Hà Thứ nói, "Những người khác thì đã sắp xếp ở phòng chờ, cậu muốn gặp ông ta luôn sao?"

Trình Tĩnh Sâm vuốt cằm, "Lát nữa rồi dẫn lên."

Nếu không phải Lâm Vị Quang biết trước nhà họ Trình làm ăn trong sạch, thì nghe đoạn đối thoại này cô những tưởng đang ở hiện trường gϊếŧ người cơ đấy.

Cô đi theo hai người vào trong, dọc đường đi không hiếm thấy cảnh cấp dưới cúi đầu chào họ, trong đó có đủ các loại ánh mắt khác thường dừng trên người cô, ý tứ sâu xa khó phân biệt.

Thật ra với Lâm Vị Quang cũng chẳng có gì, lúc đi qua thanh chắn, Hà Thứ đi lên nhập mật khẩ vào thang máy, cô mới níu nhẹ góc áo Trình Tĩnh Sâm, khẽ nói: "Vừa nãy có không ít người đánh giá tôi."

Anh nheo mắt, "Thì sao?"

Lâm Vị Quang ngẩng đầu, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy được đôi lông mi rung động của anh, chiếc mũi thẳng, và sự nhạt nhẽo như có như không.

Cô chớp mắt, "Chú cứ dẫn tôi theo thế, không sợ người khác sẽ lan truyền chú có con riêng à?"

Lúc cô nói những lời này không giống như giả ngu, Thẩm Đạc vô cảm quan sát cô một chập, chỉ cười chứ không tỏ ý gì.

Anh lại hỏi: "Cháu thấy cháu theo tôi, thì người khác sẽ cho rằng cháu là con gái riêng của tôi à?"

Lâm Vị Quang dẫu thế nào vẫn không hiểu được thế giới của người trưởng thành, não không load kịp, buồn bực hỏi: "Không thì sao?"

Trình Tĩnh Sâm không đáp lại, cất bước đi vào trong thang máy.

Lâm Vị Quang ghét nhất là bị nhử, nhưng Hà Thứ đang chờ bên trong thang máy rồi, cô chỉ đành nuốt hết mọi nghi hoặc xuống bụng, nhấc chân đi vào theo.

Hà Thứ dẫn đường đến cửa văn phòng, Lâm Vị Quang đi sau Trình Tĩnh Sâm, vừa mới vào trong đã nghe thấy giọng đàn ông sang sảng truyền đến—-

"Sếp Trình lại còn để tôi chờ cơ đấy."

Lâm Vị Quang đưa mắt nhìn sang, là một người đàn ông anh tuấn vận bộ tây trang đơn giản, nhưng hai chân vắt chéo ngồi trên sô pha, nhướng mày nhìn về bên này.

Nghĩ ngay đây chính là "ngài Chu" mà Hà Thứ đã nhắc đến.

Trình Tĩnh Sâm cũng không tiếp câu trêu chọc của anh ta, đi về chiếc ghế ở trung tâm, vừa nói: "Tôi vừa ra khỏi sân bay, không cho cậu chờ một ngày đã là nể mặt lắm rồi."

Chu Biệt Thanh bật cười, còn định nói gì thì thoáng nhìn thấy một thân hình theo sau mông Trình Tĩnh Sâm, là một cô nhóc con.

Đối phương không lớn lắm, ngũ quan vừa phát triển, rạng rỡ và xinh đẹp, nét mặt còn có chút ngây ngô chưa biến mất, đoán chừng vẫn chỉ là học sinh.

Thấy thế, anh ta không khỏi hứng thú, "Khó trách đám già kia đưa phụ nữ đến mà cậu không nhận, hóa ra là thích kiểu như này?"

Lâm Vị Quang nghe xong mà giật mình, những rối rắm vì câu nói ban nãy của Trình Tĩnh Sâm đã có đáp án, ra là vậy, cô ngầm hiểu ra.

Thôi được rồi. Lâm Vị Quang thầm nghĩ, là cô thiển cận, không nghĩ theo hướng của những kẻ trưởng thành được.

Có điều đúng thật là chưa từng thấy bên cạnh Trình Tĩnh Sâm có người phụ nữ nào, cô cũng có chút tò mò, theo bản năng nhìn về hướng của Trình Tĩnh Sâm.

— Có khi nào lão già này thích mấy cô nhóc thật không?

Cô nhanh chóng đảo mắt, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, sau cổ đã bị ai đó đè lại.

Bàn tay khô ráo và ấm áp đè sau gáy, Lâm Vị Quang không thích cái tư thế bị quản chế như thế này, nhưng không biết tại sao mà lúc này như có ma xui quỷ khiến làm cô không tránh ra được.

Nương theo lực, Trình Tĩnh Sâm kéo cô về bên cạnh mình, vẻ mặt dịu dàng nhưng không quá đỗi thân thiết, ra mòi như thật sự xem cô là của quý ấy.

"Ừm, thích như thế." Anh cười khẽ, nói, "Nhóc con vừa mới trưởng thành, thú vị lắm."

Nếu không phải vì trong lời nói của anh có chút chiếu lệ không thèm che giấu, thì Lâm Vị Quang đã thật sự tin mất rồi.

Thú vị cái gì, có câu ba tuổi cách một thế hệ, mười tuổi cách một dòng sông đấy, anh hơn cô tận một con giáp, thế mà không biết xấu hổ đi chiếm món hời này á?

Lâm Vị Quang chửi thầm, nhưng nét mặt không chút thay đổi, chỉ chớp chớp mắt như thể không hiểu ý bọn họ là gì.

Chu Biệt Thanh cười cười xua tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói câu vừa rồi chỉ là đùa vui thôi, không hỏi thân phận của Lâm Vị Quang nữa, mà nhìn Trình Tĩnh Sâm: "Chuyện cậu nhờ tôi làm đã xong, chú cậu quả nhiên là thả người bên cạnh cậu."

"Trong dự kiến." Trình Tĩnh Sâm buông tay ra, ý bảo Lâm Vị Quang tự tìm chỗ ngồi, "Đồ đâu?"

Chu Biệt Thanh cầm xấp ảnh chụp đặt bên cạnh lên, huơ huơ, "Đây này."

Vừa dứt lời, cửa phòng bị gõ vang, sau đó đã thấy Hà Thứ đưa một gã đàn ông vào, nói: "Cậu, đã dẫn người đến."

Đây chắc hẳn là người nào đó trong câu chuyện vừa nãy của họ, Lâm Vị Quang nghiêng đầu nhìn sang, lại phát hiện tướng mạo của đối phương còn bình thường hơn cả người thường, liền hết hứng thú ngay.

Gã thong dong nhìn cả đám người ở bên trong, cuối cùng mới dừng lại trên mặt Trình Tĩnh Sâm, "Cậu Trình, cậu gọi tôi tới có gì cần dặn dò sao?"

Trình Tĩnh Sâm không nhanh không chậm đáp lời, rồi nhận xấp ảnh chụp trên tay Chu Biệt Thanh, chầm chậm huơ huơ, xong lại bất chợt quăng đến trước mặt gã.

"Không vội, xem đi đã." Anh nói.

Gã đàn ông nhận lấy ảnh, vẻ mặt thay đổi vi diệu mấy lần liền, không mở miệng.

"Tôi không ngờ hóa ra chú Trọng lại quan tâm đến con cháu như thế đấy." Trình Tĩnh Sâm ôn hòa nói, "Sắp xếp người bên cạnh tôi mà không nói tiếng nào, còn phiền toái cho cậu phải hàn gắn mối quan hệ chú cháu này."

Đối mặt với áp lực vô hình, gã đàn ông vẫn vững chãi như núi, hoàn toàn không có chút chột dạ nào, nói: "Cậu, Trọng luôn lo lắng về đứa con nhà họ Lâm không rõ lai lịch kia, chứ không có ý gì khác."

Lâm Vị Quang nghe thế thì bĩu môi, nhưng vẫn nhịn không hé răng.

Trình Tĩnh Sâm đưa mắt nhìn cô, hỏi: "Lâm Vị Quang, cháu nghĩ thế nào?"

Còn chưa dứt lời, gã đàn ông khó tin nhìn Lâm Vị Quang, đoán chừng là không biết trước thân phận của cô, càng không thể ngờ Trình Tĩnh Sâm lại đưa cô đến nơi này.

Lâm Vị Quang nhún vai, vẻ mặt chân thành, "Cháu oan lắm luôn, cháu chẳng qua chỉ là một con nhóc thê thảm ăn nhờ ở đậu thôi mà, đừng lấy ác ý để mà suy đoán cháu chứ."

"Cậu Trình là ân nhân của cháu, cháu làm chuyện gì cũng sẽ lấy lợi ích của Cậu làm trọng, tuyệt đối không có tâm tư khác." Cô chân thành và đầy tình cảm, nói ra những câu từ tận đáy lòng, "Chú này, cháu biết chú suy nghĩ cho nhà họ Trình, chú yên tâm đi, cháu..."

Cô diễn được một nửa, Trình Tĩnh Sâm bỗng nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở: "Đừng cho gã quá nhiều mặt mũi, chẳng phải thứ tốt lành gì."

Tiếng líu lo ngừng bặt.

Lâm Vị Quang nháy mắt tắt trạng thái, vô cảm nhìn gã đàn ông: "Ra vậy, sao không nói sớm chứ, làm lãng phí sức lực và tinh thần của tôi, bợ đít mệt lắm đó."

Chu Biệt Thanh nhìn thấy toàn bộ quá trình, không nhịn được cơn buồn cười, đành phải bưng tách cà phê lên chặn miệng.

Gã: "...."

Mặt gã không vui, "Cậu, tôi không hiểu ý Cậu lắm."

Trình Tĩnh Sâm dường như đã lường trước gã sẽ nói thế, liếc mắt nhìn Hà Thứ, Hà Thứ lập tức hiểu ý, cầm xấp tài liệu đã được chuẩn bị từ sớm ra.

Gã kia ban đầu còn rất bình thản, mãi đến tận lúc này mới hoảng hốt, mặt mày xám xịt thất bại đứng đực tại chỗ.

Lâm Vị Quang không khỏi tò mò, giương mắt nhìn trộm, chỉ có điều thấy mỗi giấy trắng mực đen, ghi lại rất trôi chảy từng sự kiện.

Cô nhìn không rõ lắm, bèn nhỏ giọng hỏi Trình Tĩnh Sâm: "Chú cho gã vay nặng lãi à?"

Chu Biệt Thanh đứng gần đó, nghe thấy rất rõ những lời cô vừa nói, suýt chút nữa đã bị ngụm cà phê trong miệng sặc chết, dùng hết thái độ chuẩn mực nhất mới khống chế được biểu cảm.

Trình Tĩnh Sâm lạnh nhạt quét mắt nhìn sang, không giận cũng không cười, nói với cô: "Không biết nói thì câm."

Xem ra không phải là vay nặng lãi rồi, Lâm Vị Quang duỗi tay lên môi làm động tác kéo khóa, ý bảo mình câm liền đây.

"Trước kia tôi không truy cứu, dẫu gì Trình Trọng Minh cũng là chú ruột tôi, lão tuổi già nên thỉnh thoảng hồ đồ, về phần tình thì có thể tha thứ." Ngữ điệu của Trình Tĩnh Sâm rất hiền hòa, đưa xấp tài liệu cho gã, ý bảo gã cầm lấy, "Lần này hốt hết nửa năm lợi nhuận của tôi, xem ra lão đợi ở nước ngoài quá lâu rồi, nên suýt thì kích động chăng?"

Vừa dứt câu, vẻ mặt gã đàn ông tái nhợt.

Bốn từ "suýt thì kích động" này thật sự là vẽ mắt lên mặt rồng, Lâm Vị Quang không nhịn được, quay đầu đi cười khẽ một tiếng.

Trình Tĩnh Sâm liếc cô, cô lập tức quay về dáng vẻ giả vờ đứng đắn.

"Mấy thứ này cậu mang về cho lão, tôi chỉ nói đến đây thôi, còn lại để lão tự toan tính." Dứt lời, anh vẫy tay, "Hà Thứ, tiễn khách."

Hà Thứ gật đầu, sau đó nghiêng người nói với gã, "Mời."

Lời hay ý xấu đều bị dọn sạch, mặt gã vẫn bình tĩnh, không nói không rằng, đến cuối cùng gã cũng không muốn duy trì sự lễ phép nào nữa, vừa nhấc chân lên liền đi vội về phía cửa, chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

"Đúng rồi, còn một việc nữa, chuyển lời cho Trình Trọng Minh thay tôi." Không chờ gã ra đến cửa, Trình Tĩnh Sâm lại cất lời lần hai, nhàn nhạt chêm thêm một câu.

"Lâm Vị Quang là tôi đưa về, không phiền người ngoài nói ra nói vào."