Chương 46:

Đương nhiên, cứ ở chung trong phòng khách sạn mãi thì cũng không ổn lắm.

Dưới yêu cầu với lời lẽ nghiêm khắc của Lâm Vị Quang, Trình Tĩnh Sâm đặt một căn phòng khác ở cùng tầng với cô, tuy rằng chưa từng vào ở, nhưng cũng coi như là cho Lâm Vị Quang một sự yên tâm.

Mà sự thật chứng minh, điều này quả thật có tác dụng che giấu phần nào sự thật - Lúc Chử Văn từ nhà hàng khách sạn đi lên lầu, trong lúc vô tình gặp được Lâm Vị Quang và Trình Tĩnh Sâm trong thang máy, sững sờ nhìn hai người một lúc lâu, cuối cùng được giải thích là bọn họ trùng hợp đặt phòng cùng tầng, lúc này mới hiểu rõ.

Nhưng sau khi trở lại phòng mình, Chử Văn mới mơ hồ phát giác ra điều không đúng.

Tổng công ty dưới danh nghĩa của người họ Trình này ở ngay thành phố A, nơi này là địa bàn của anh, làm sao ngay cả một căn nhà cũng không có?

Tư tưởng của những nhân vật lớn quả thật khó nắm bắt, Chử Văn không thể nào hiểu nổi, dứt khoát không suy nghĩ tới nữa, ôm máy tính bắt đầu làm việc.

Không giống với Lâm Vị Quang mấy ngày gần đây nhàn nhã, cấp trên giống như là đang đi nghỉ phép, cấp dưới xui xẻo là anh ta dường như là không có phút giây nào ngừng nghỉ, hơn nữa lần này đến thành phố A, còn thuận tiện nhận cái hạng mục lớn, đã bận lại càng bận hơn.

Thật ra tập đoàn Lâm thị cũng có công ty ở thành phố A, chẳng qua bởi vì yếu tố cá nhân của Lâm Vị Quang, hai năm gần đây chưa bao giờ phát triển kinh doanh ở đây, cứ không nóng không lạnh như vậy, hôm nay liên quan đến hạng mục hợp tác ở vịnh, cũng là lúc nên chú trọng theo dõi.

Chỉ tiếc mấy ngày nay Lâm Vị Quang chẳng biết vì sao, mãi không tìm thấy bóng người, giống như thật sự muốn đem toàn bộ lịch trình đổi thành vui chơi giải trí trước khi bay về Mạn Thành, Chử Văn thậm chí nghi ngờ có phải cô đang kề cạnh với người tình bé nhỏ bí ẩn kia không.

Đáng thương cho một người làm công như mình, còn phải cần cù mà chạy hai đầu khách sạn và công ty, làm công việc của trợ lý mà phải lo lắng thay cho công việc của tổng giám đốc, trong lòng Chử Văn không khỏi oán thầm Lâm Vị Quang không có lương tâm.

Lâm Vị Quang bị người ta nói thầm dường như có cảm giác, cúi đầu hắt xì một tiếng.

Cô cởϊ áσ khoác, tiện tay đưa cho Trình Tĩnh Sâm, khẽ xoa chóp mũi, cảm thấy khó hiểu: "Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ em bị cảm?"

"Gần đây trời gần vào mùa xuân nên rét." Trình Tĩnh Sâm thay cô khoác áo khoác lên giá, dặn dò, "Chú ý một chút, coi chừng lại bị cảm."

Lâm Vị Quang tỏ vẻ bất mãn: "Ở đâu ra từ "lại"? Tổng cộng em cũng chỉ bị sốt có một lần đó để anh phải chăm sóc."

"Đúng." Trình Tĩnh Sâm gật đầu, hơi nhướng mày, hứng thú liếc nhìn cô một cái, "Khi đó em còn giả bộ không được tỉnh táo, mượn lý do uống thuốc mà hôn anh."

Lâm Vị Quang bất thình lình bị anh nhắc lại chuyện cũ, lập tức chột dạ dời tầm mắt đi.

Nói đến chuyện này thì không có ý nghĩa, người này thật sự là tính toán chi li, nhớ rõ ràng như vậy làm cái gì.

"Nếu lúc trước em không ép chặt như vậy, chả biết khi nào anh mới có thể thông suốt đây." Cô tức giận lầm bầm, "Ông già, toàn bộ EQ bổ sung vào chỉ số IQ rồi."

Cô bé không biết giữ mồm giữ miệng, Trình Tĩnh Sâm không chấp nhặt với cô, lười phản bác, tùy cô nói thế nào thì nói.

Lâm Vị Quang nhớ lại việc này, trong đầu không kiềm chế được mà đem những chuyện trải qua trong quá khứ sơ lược lật ra xem một lần, càng cân nhắc càng cảm thấy vi diệu, sự khác biệt mà Trình Tĩnh Sâm dành cho cô dường như từ lâu đã có dấu vết để lần theo.

"Ngày đó không phải anh nói, lúc trước khi anh từ chối em, là không muốn cản trở cuộc đời em sao?" Cô quay về phía anh, tò mò hỏi, "Theo cách nói này của anh, khi đó anh đã rung động với em rồi?"

Trình Tĩnh Sâm chưa từng nghĩ cô sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, hơi nhíu mày, hiển nhiên là có ý không muốn trả lời.

Ánh mắt bình thản nhìn cô trong chốc lát, anh không trả lời, chỉ giơ tay buông lỏng cúc áo, đi về phía phòng khách.

Đồ kỳ quặc, giả đò.

Lâm Vị Quang mắng thầm, nhưng cũng không muốn dễ dàng cho qua đề tài này, đuổi theo phía sau anh nhất định phải chờ anh cho cô một câu trả lời chính diện, "Nói đi, lúc ấy anh ném thẳng cho em một câu "Không được", lạnh lùng như cái gì, ai biết trong lòng anh lại còn suy nghĩ thay em đâu."

Cô ngược lại rất biết nói lời hay, lúc dính lấy người khác hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ răng nanh sắc bén trước đây, Trình Tĩnh Sâm từ trước đến nay không có cách nào với cô, trước mặt hơi tránh né cô, "Biết anh sẽ không nói những lời này, còn tới quấy rầy anh?"

Lâm Vị Quang không chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi, "Cũng không phải muốn anh nói lời tâm tình gì với em, đã là người lớn tuổi rồi, anh ngượng ngùng cái gì, bớt ra vẻ nha.”

Trình Tĩnh Sâm: "..."

Có đôi khi anh thật sự cảm thấy, cái miệng này của Lâm Vị Quang nên bị khâu lại.

"Đúng vậy" Không lay chuyển được cô, anh đành phải nói ra, bất đắc dĩ nói, "Bây giờ hài lòng chưa?"

Lâm Vị Quang chậc chậc hai tiếng, khó hiểu mà đánh giá anh một phen, ngược lại không tiếp tục dây dưa nữa, chỉ chậm rãi ngồi lên sô pha, bắt chéo chân.

Làm xong những việc này, cô mới dùng giọng điệu cảm khái thảnh thơi nói: "Ngay cả trẻ con cấp ba cũng không buông tha, quả nhiên không đứng đắn."

Trình Tĩnh Sâm gần như bị cô chọc cười, đáp lễ cô: "Tuổi còn nhỏ đã thèm thuồng trưởng bối, bị từ chối thì gài bẫy anh, em cũng không đứng đắn lắm."

Lâm Vị Quang: "Chắc anh có tôn trọng trưởng bối."

Trình Tĩnh Sâm: "Em cũng ngang ngạnh bướng bỉnh."

Lâm Vị Quang nghẹn họng, tiếp theo nói: "Anh ỷ thế hϊếp người."

Trình Tĩnh Sâm cười nhẹ, không thèm tranh luận: "Em có chỗ dựa nên không biết sợ."

Lâm Vị Quang: "..."

Được, ai cũng đừng nói ai, càng thảo luận càng cảm thấy hai người bọn họ cũng không phải là người hiền lành gì, ở cùng một chỗ thật đúng là trừ hại cho dân.

"Không nói với anh nữa." Cô tức giận dừng đề tài, nhìn đồng hồ, "Em còn có sắp xếp khác, bây giờ vừa đúng lúc."

"Sắp xếp gì?"

"Giờ này phòng tập thể thao yên tĩnh, em thay quần áo qua đó, anh có đến không?" Cô đáp, thuận tiện hỏi anh một câu.

Nghe vậy, Trình Tĩnh Sâm như có điều suy nghĩ quan sát cô một lát, lạnh nhạt nói: "Đυ.ng một chút là kêu mệt, quả thật nên chăm chỉ rèn luyện."

Lâm Vị Quang theo bản năng muốn phản bác ngay lời này của anh, suy nghĩ chính mình kêu mệt khi nào, nhưng sau khi suy tư. Cô thay đổi cảnh tượng, trong nháy mắt lập tức hiểu anh đang ám chỉ cái gì.

Cô không khỏi có chút nóng mặt, tức giận liếc anh một cái, cất tiếng: "Chỉ có sức khỏe anh tốt!"

Nói xong, lại hừ hừ đưa tay sờ bụng anh, đè nén sự chua xót trong giọng nói, "Có cơ bụng sáu múi hay lắm sao."

– Thật sự đúng là rất hay, hơn nữa hồi tưởng lại đường cong dần dần biến mất của cô, Lâm Vị Quang chỉ cảm thấy mình không thể chán chường như vậy nữa.

Đang phân tâm nghĩ đến chuyện của mình, Trình Tĩnh Sâm nghiêng đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt nghiêm túc giống như có chuyện gì muốn nói. Lâm Vị Quang thấy anh như thế, theo bản năng rụt tay lại, dáng vẻ cũng nghiêm túc giống vậy.

Kết quả chỉ thấy anh nhướng mày, không nhanh không chậm bỏ xuống hai chữ: "Tám múi."

Lâm Vị Quang: "..."

Đề tài này không có cách nào tiếp tục, cô đang muốn đứng dậy khỏi sô pha, Trình Tĩnh Sâm lại bỗng nhiên đem cô vững vàng ấn trở lại chỗ cũ, đồng thời cúi người tới gần.

Một tay anh khoác lên tay vịn, tay kia chống sau lưng cô, lấy một loại tư thế khống chế tuyệt đối vây cô ở một phương trời nhỏ hẹp, ngoại trừ cái ôm gần trong gang tấc, cô gần như không có chỗ nào để trốn.

Tuy nói hai người đã sớm làm chuyện còn thân mật hơn, nhưng Lâm Vị Quang vẫn bị sự thân mật bất thình lình này dọa sợ, hai má bất giác nóng dần lên, tim cũng theo đó đột nhiên đập nhanh.

Cô vừa liều mạng kiềm chế chính mình mặt đỏ tim đập, vừa ủ mưu lui về phía sau, nhưng mà vốn cũng đã ở trong góc sô pha, làm gì còn chỗ nào để cho cô trốn tránh, chỉ có thể lên tiếng hỏi: "Anh, anh làm gì!"

Ý định ban đầu là giả vờ hung dữ, nhưng không ngờ tới khi nói ra lại cà lăm, khí thế ngạo mạn trong nháy mắt dập tắt hết một nửa, vô cùng mất mặt.

Trình Tĩnh Sâm nhìn dáng vẻ không chịu nhận thua của cô, cảm thấy thú vị, cười nhẹ một tiếng.

So với Lâm Vị Quang tay chân luống cuống, anh ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, hai người dựa sát nhau, chóp mũi gần như chạm nhau, hô hấp dây dưa không phân biệt rõ, mập mờ nảy sinh.

Anh chỉ nói một chữ: "Đến."

Lâm Vị Quang đoán không ra anh muốn làm cái gì, chỉ dựa vào chữ này càng là miên man mông lung, lúng túng hỏi: "Đến, đến cái gì?"

Vừa rồi không phải em hỏi anh có đến hay không sao?" Trình Tĩnh Sâm nhéo cằm cô, giọng nói lười biếng, "Còn ngẩn ngơ cái gì, chuẩn bị đi."

Vừa dứt lời, anh lập tức làm như không có việc gì đứng thẳng người lên, như cười như không quét mắt nhìn cô một cái, xoay người rời đi.

Chỉ để lại Lâm Vị Quang ngồi ngây ngốc trên sô pha, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm bóng lưng anh, nhịp tim không khống chế được còn chưa hòa hoãn lại, kết quả đối phương liền dứt khoát lưu loát rời đi.

Cô sửng sốt chừng vài giây, mới đột nhiên giật mình phát hiện mình bị trêu đùa, vừa thẹn vừa giận xoa xoa hai má nóng rát, nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng ông già khốn kiếp.

—Sắc đẹp hại người sắc đẹp hại người, Trình Tĩnh Sâm biết rõ cô mê sắc đẹp, còn ỷ vào vẻ ngoài trai tùy ý trêu chọc cô, đúng là vô sỉ.

Lâm Vị Quang tức giận đứng dậy, quay về phòng ngủ thay quần áo, buồn bực túm cổ áo thắt dây, đi thang máy đến phòng tập thể thao.

Khu tập thể hình của khách sạn là một tầng độc lập, cần quẹt thẻ thang máy đi lên, lúc trước Lâm Vị Quang đã tới một lần, thoáng mát nhiều thiết bị diện tích rộng, hoàn cảnh rất xứng đáng với giá đặt phòng.

Bởi vì là ngày làm việc, lại chọn thời gian tốt, cho nên hai người bọn họ vừa đến chính là bao trọn phòng tập, vô cùng thanh tịnh.

Lâm Vị Quang thật ra rất lười, điển hình ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, hơn nữa trước đây chỉ lo bận rộn chuyện công ty, chỉ có khi cảm giác đường cong vốn đã không rõ ràng kia gần như biến mất, mới bằng lòng miễn cưỡng vận động, bởi vậy thường xuyên bị Hà Du Huyên tiếc rèn sắt không thành thép kéo đến phòng tập thể hình.

Cô vốn cảm thấy mười mấy năm qua mình lăn lộn, vừa trèo cửa sổ vừa chạy, chất cơ thể khẳng định hơn rất nhiều người, nhưng chưa từng nghĩ chỉ lười biếng hai năm, thì đã có chút theo không kịp.

Mà Trình Tĩnh Sâm thì khác, người này chẳng những yêu cầu bản thân cao, tính kỷ luật cũng rất mạnh, kiên trì mỗi tuần ít nhất tập thể hình này lần, chuyện này vẫn là Lâm Vị Quang tò mò hỏi thăm Hà Thứ, dù sao cô thật sự cảm thấy kỳ quái, ông già này mỗi ngày bận rộn công việc, sao còn có thể duy trì dáng người tốt như vậy.

Lâm Vị Quang bước trên máy chạy bộ, thích ứng một lát rồi mới điều chỉnh tốc độ cao, vừa chạy vừa liếc sang Trình Tĩnh Sâm bên cạnh, phát hiện bình thường thấy anh tây trang giày da quen rồi, hôm nay đổi thành phong cách đơn giản thoải mái, ngược lại không giống như người hơn ba mươi tuổi.

Loại người được ông trời ưu ái như anh, làm kinh doanh thật đáng tiếc, dựa vào nhan sắc và dáng người làm người mẫu cũng đã dư dả, hơn nữa nói như vậy cô cũng không cần phải vất vả theo đuổi anh nữa, ném tiền là xong rồi...

Không đúng, có thể người ta cũng không vui.

Lâm Vị Quang càng nghĩ càng thái quá, theo bản năng lắc lắc đầu, nhanh chóng dọn sạch những ý nghĩ lung tung kia, quên mất mình còn ở trên máy chạy bộ, vừa làm như vậy, thân thể chợt mất đi sự cân bằng.

L*иg ng.ực cô hơi căng thẳng, lúc này theo phản xạ có điều kiện cầm lấy tay vịn, nhưng lại được người ta ôm lấy eo trước một bước, trong nháy mắt cũng đã bình yên rơi đáp đất.

Trình Tĩnh Sâm vẽ mặt không vui, buông cánh tay đang vòng ở bên hông cô ra.

"Chạy một chút mà cũng có thể ngã sấp xuống, em đang suy nghĩ cái gì?"

Lâm Vị Quang cũng tự giác không nên xuất hiện loại sai lầm này, xấu hổ hắng giọng, lời lẽ hùng hồn: "Nhớ anh–"

Cái từ "anh" vừa ra được nửa âm, một tiếng bước chân khác càng lúc càng gần, dường như là nói tiếp âm thanh của Lâm Vị Quang, dừng lại cách đó bọn họ không xa.

Lâm Vị Quang trong nháy mắt im lặng, nhìn về phía người đi tới.

Chỉ thấy Chử Văn trên người mặc quần áo thể thao thoải mái, còn cầm chai nước khoáng, hai tay duy trì tư thế mở nắp, không nhúc nhích.

Tình cảnh vi diệu nói không nên lời.

Vẻ mặt Chử Văn càng vi diệu.

Anh ta trầm mặc một lát, khó khăn nhìn hai người đối diện, ngượng ngùng mở miệng: "... Chào mọi người?"