Chương 45

Lâm Vị Quang đã nói dối.

Thật ra từ lâu cô đã bảo Chử Văn hoãn chuyến bay sang một tuần sau, lúc đó trong bữa tiệc nói sáng mai sẽ đi, đơn giản chỉ là vì kíc,h thích Trình Tĩnh Sâm.

Nhưng mà sự thật chứng minh, quả thật có hiệu quả.

Mà sau đêm đó, mối quan hệ không được tự nhiên giữa hai người mới xem như có thật sự có chuyển biến.

Chỉ có Chử Văn nghĩ hoài vẫn không ra, vì sao đã nói với Lâm Vị Quang trước khi bữa tiệc kết thúc thì liên lạc với mình, kết quả cuối cùng cô lại không nói tiếng nào trực tiếp ngồi xe của người khác đi nhờ về.

Nếu là đi nhờ xe bình thường thì thôi đi, mà còn là Trình Tĩnh Sâm.

Chử Văn cảm thấy hình như mình đã bỏ sót tin tức gì đó đặc biệt quan trọng, nhưng sau khi Lâm Vị Quang trở về, liền nghiêm túc nói chuyện công việc với anh ta, vấn đề này cũng bị anh ta vứt ra sau đầu.

Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ hồ mà cho qua.

Nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, sau khi biết Lâm Vị Quang còn muốn ở lại thành phố A mấy ngày, Trình Tĩnh Sâm đã nhanh chóng hiểu ra, hiểu được lý do cô nói dối trong bữa tiệc.

Lâm Vị Quang giả ngu, nói mình nhớ lầm hành trình, anh cũng chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái, lười vạch trần, dù sao kết quả là tốt, so đo những thứ này cũng không cần thiết.

Nhưng ngay sau đó, về vấn đề chỗ ở, hai người sinh ra chút bất đồng.

Trước khi nói rõ mọi chuyện, Trình Tĩnh Sâm không có lập trường để nhắc đến, nhưng hôm nay quan hệ thay đổi, anh đã bảo cô không thể có nhà mà không về, lại đi ở khách sạn, làm cái gì cũng không được tiện.

Lâm Vị Quang lại cảm thấy rất thuận tiện, ngoại trừ làm không tiện.

Đúng là đã lâu rồi cô không trở về biệt thự Dật Hải Danh Để, theo lý mà nói nơi đó cũng coi như là nhà của cô, nhưng suy nghĩ nhiều lần, cô vẫn cảm thấy không thể để Chử Văn cô đơn ở khách sạn, nếu không cũng quá đáng thương.

Hơn nữa, chuyện giữa cô và Trình Tĩnh Sâm, người xung quanh không ai biết, trong mắt bọn họ hai người không liên quan gì bỗng nhiên đến với nhau, thật sự khó có thể giải thích.

Lâm Vị Quang sợ phiền toái, liền dự định đem chuyện công bố quan hệ kéo dài thêm một chút, chờ sau này rồi nói, không cần nôn nóng.

Sau khi xác định, cô thừa dịp ban ngày, ngăn cản Chử Văn nói mình muốn ra ngoài dạo phố, nhưng thật ra là đón xe len lén đến biệt thự Dật Hải Danh Để một chuyến, tìm Trình Tĩnh Sâm thương lượng.

Hành vi này dường như có loại cảm giác quen thuộc không giải thích được, nhưng Lâm Vị Quang không nghĩ nhiều, trở lại ngôi nhà mình quen thuộc, mật mã cửa chính vẫn là mật mã ban đầu.

Vốn tưởng rằng sự việc sẽ tiến triển thuận lợi, nhưng mà đợi đến khi cô đem ý nghĩ nói với Trình Tĩnh Sâm xong, anh lại mặt không chút thay đổi nhìn cô, hỏi: "Cho nên, em muốn phát triển ngầm trước?"

Lâm Vị Quang gật đầu.

Trình Tĩnh Sâm quan sát cô trong chốc lát, cười khẽ một tiếng, chẳng những không hề có cảm giác dịu dàng, ngược lại lại có bộ dạng mưa to gió lớn sắp ập tới, "Em với anh là đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ? Mất mặt đến vậy sao?"

Lâm Vị Quang: "..."

Một câu nói đánh thức người trong mộng, cuối cùng cô cũng hiểu được phần cảm giác khó hiểu kia là cái gì.

Tuy rằng đúng là có chút cảm giác này, nhưng cũng không cần phải cố ý nói ra như vậy.

"Đây không phải là vì không dễ giải thích sao." Cô tiến lại gần hôn anh, xuất ra chiêu chơi xấu mà cô giỏi nhất, "Ai bảo bọn họ không biết chuyện của chúng ta chứ, đột nhiên làm ầm ĩ như vậy, lại không ai dám đi hỏi chú, vậy nhất định sẽ tới tìm em."

Cô ôm cổ anh, cười dài: "Chú ơi, vì em, chú cứ chịu ấm ức một chút đi."

Mặc dù đã cách nhiều năm, chiêu làm nũng ngang ngược này cô vẫn dùng vô cùng trôi trãi, mà Trình Tĩnh Sâm vẫn khó có thể chống lại được, không có cách nào với cô.

"Được rồi, đừng có được hời mà còn khoe mẽ." Anh không làm gì được cô đành nâng cằm lên, hơi né tránh cô, dạy dỗ nói," Lúc nào rồi còn gọi anh là chú, cũng không biết xấu hổ."

Làm bộ làm tịch, lúc trước ở trên giường sao không thấy anh ngăn cô lại?

Lâm Vị Quang oán thầm, trên mặt vẫn mang ý cười dịu dàng như cũ, nửa người tựa vào trong ngực anh, ngẩng mặt về phía anh nháy mắt mấy cái, nói: "Chú lớn hơn em một một con giáp, gọi chú thì có vẻ già, gọi anh thì có vẻ quá trẻ, vậy em nên gọi như nào?"

Trình Tĩnh Sâm cảnh cáo mà ấn xuống thắt lưng cô, giọng nói cũng không có ý trách tội, "Há mồm ngậm miệng đều lấy tuổi tác ra nói chuyện, đừng có chọc anh."

Lâm Vị Quang thấy đề tài vừa rồi thành công lừa dối cho qua cửa, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, bàn tay khoác bên hông mình liền đột nhiên dùng sức, vững vàng đè cô xuống.

Lâm Vị Quang bất đắc dĩ nằm sấp trên ngực anh, nghi ngờ ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi anh làm sao vậy.

Trình Tĩnh Sâm ung dung nhìn xuống cô, giơ tay vỗ nhẹ gò má cô, "Cho nên, em cho rằng cứ như vậy là đã lừa gạt cho qua rồi sao?"

Được lắm, biết ngay tên đàn ông già ghi thù, sẽ không dễ dàng thỏa mãn ý muốn của cô.

Lâm Vị Quang bĩu môi, dứt khoát cũng không thèm đứng lên, dựa trên người anh, nói: "Vậy chú muốn như thế nào?"

"Em muốn gạt, cũng không phải là không thể." Trình Tĩnh Sâm không nhanh không chậm nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve bên hông cô, lơ đãng lướt qua vạt áo, chạm vào da thịt mềm mại dưới lớp vải vóc.

Lâm Vị Quang trong nháy mắt liền hiểu anh có ý gì.

Cô hơi nhướng mày, kéo dài giọng "A" một tiếng, giống như bừng tỉnh, "cậu hai Trình không hổ là người làm ăn, thật đúng là không chịu thiệt thòi."

Nói xong, cô liền đứng dậy, ngồi trên đùi anh, cắn hàm dưới anh cho hả giận, giọng nói lại chứa nụ cười: "Ban ngày ban mặt, anh thật không biết xấu hổ mà."

Trình Tĩnh Sâm quả thật không biết xấu hổ.

Mà Lâm Vị Quang vẫn luôn là người khıêυ khí©h trước rồi lại người nhận thua đầu tiên, đến lúc làm việc thật sự, cô chống đỡ không được bao lâu liền lười biếng, không có khí phách ôm lấy cổ anh quấy nhiễu.

"Chú..." Cô khẽ cọ bên cổ anh, gọi.

Trình Tĩnh Sâm hôn lên sợi tóc tán loạn của cô, ý bảo mình đang nghe.

"Cho dù thế nào... em cũng thích chú..." Hơi thở cô không ổn định, đuổi theo hôn lấy anh, "Đừng giận nha..."

Cách nhiều năm, Trình Tĩnh Sâm chưa từng nghĩ sẽ nghe cô nhắc tới chữ này, bất mãn nhiều hơn nữa cũng bị cô dỗ đến không còn cách nào, cúi đầu cùng cô hôn môi.

Anh cười than thở, giọng điệu bất đắc dĩ, "Nhóc quỷ"

-

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự phát triển tiếp theo.

Trải qua chuyện này, Lâm Vị Quang coi như hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là miệng đàn ông toàn gạt người.

Buổi sáng hôm đó hai người còn đang quấn lấy nhau ở biệt thự Dật Hải Danh Để, đêm đó, khi cô đang xem tivi ở trong khách sạn, cửa phòng bị gõ vang.

Mở cửa ra, chỉ thấy Trình Tĩnh Sâm một tay xách vali thương vụ không lớn không nhỏ, khẽ gật đầu với cô rồi đi thẳng vào trong phòng.

Lâm Vị Quang: "...?"

Cô sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng, sợ có người đi ngang qua nhìn thấy, sợ tới mức vội vàng đóng cửa phòng lại, hỏi anh: "Sao anh lại tới đây?"

Nói xong, tầm mắt rơi vào trên cái vali hành lý kia, suýt chút nữa cô không khống chế dược biểu cảm, hơi nâng cao giọng: "Còn mang theo hành lý?!"

Trình Tĩnh Sâm đã ung dung ung dung ngồi lên sô pha, hai chân dài lười nhác bắt chéo lên nhau, giống như anh mới là chủ nhân của căn phòng này.

Nghe vậy, anh ôm cô cười cười, không nhanh không chậm nói: "Em đã không chịu dọn về, vậy đành phải anh dọn qua."

Lâm Vị Quang: "???"

Thật đúng là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Kết quả là, hai người đã mở ra một cuộc sống ở chung khách sạn kỳ lạ.

Cũng may Lâm Vị Quang đặt phòng cao cấp nhất, đừng nói ở hai người, nhiều hơn nữa cũng được, mà Chử Văn cũng sẽ không tùy tiện đến quấy rầy cô, hoàn toàn thoải mái tự do.

Chỗ không tốt duy nhất, chính là Lâm Vị Quang luôn có loại cảm giác kim ốc tàng kiều xấu hổ.

Chuyến bay trở về Mạn Thành là vào một tuần sau, trải qua hai ngày chán chường, Lâm Vị Quang rốt cục không kiềm chế được.

Trình Tĩnh Sâm ngược lại rất tự tại, trong phòng có phòng sách, anh rảnh rỗi không có việc gì làm thì giở sách đọc, không vội vàng không nóng nảy năm tháng yên tĩnh, thể hiện một cách đầy đủ cái gọi là phương thức tiêu khiển của người trưởng thành.

Nhưng Lâm Vị Quang không được, cô còn là một người trẻ tuổi, cô không trưởng thành chút nào, không chịu nổi cuộc sống thường ngày buồn chán thế này, cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Cuối cùng, vào sáng sớm hôm đó, cô ăn xong bữa sáng, không nhịn được hỏi: "Gần đây công ty anh có bận không?"

"Không bận." Trình Tĩnh Sâm dựa vào ghế mềm, đang lật xem một quyển tiểu thuyết toàn tiếng Anh, "Làm sao vậy?"

Lâm Vị Quang cân nhắc chốc lát, mở miệng: "Dù sao không có việc gì thì cũng là không có việc gì, anh định ở trong phòng buồn chán mà đọc sách sao?"

"Vẫn ổn, trước kia đều là như vậy." Anh cũng không ngẩng đầu lên, lười biếng đáp lại, "Trước kia cũng chỉ có em cứ quấn lấy anh bắt anh đưa em ra ngoài."

"..." Bây giờ Lâm Vị Quang thật sự hoang mang, "Anh không cảm thấy nhàm chán sao?"

"Chẳng phải còn có em ở đây sao?"

Lâm Vị Quang muốn bị cái suy nghĩ không thông suốt này của anh làm cho sốt ruột muốn chết, thật sự muốn lật bàn, nhẫn nại uyển chuyển nói: "Vậy sao, em ngược lại rất muốn đi ra ngoài đi dạo."

Trình Tĩnh Sâm khẽ nhíu mày, lúc này mới ngước mắt lên nhìn cô, dường như đột nhiên cảnh giác: "Em muốn đi ra ngoài với ai?"

Lâm Vị Quang mặt không chút thay đổi nhìn anh.

Cô thật sự hoài nghi tên đàn ông già này tuổi tác dần lớn, có lẽ chỉ là chỉ có kinh nghiệm, mà EQ vĩnh viễn đều dậm chân tại chỗ.

Rốt cuộc tại sao cô lại coi trọng loại đàn ông trời sinh chính là để làm mất hứng này?

"Với trợ lý của em?" Trình Tĩnh Sâm buông sách trong tay xuống, giọng nói không tốt, "Em muốn đi ra ngoài một mình với anh ta?"

"Đi ra ngoài với anh ta làm gì!" Lâm Vị Quang cảm thấy mình trẻ như vậy sớm muộn gì cũng phải cao huyết áp, nhịn không được nâng cao giọng, "Em đang yêu đương với ai hả, với anh!"

Lần này ngược lại Trình Tĩnh Sâm á khẩu không trả lời được.

Ý thức được mình nghĩ quá nhiều, anh ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Có thể, em muốn đi đâu?"

Lâm Vị Quang đỡ trán với vẻ mặt đầy sầu khổ, nghĩ thầm sau này mình nhất định phải tập thành thói quen nói vào chuyện chính, nếu không sớm muộn gì cũng bị Trình Tĩnh Sâm làm cho tức mà ra bệnh.

Những nơi có thể đi ở thành phố A không ít, nhưng cô cảm thấy hứng thú cũng không nhiều.

"Đi chùa đi." Cô đột nhiên nảy ra ý tưởng, đề nghị, "Chỗ lúc trước hôm mừng năm mới, chúng ta đến treo giấy ấy."

Trình Tĩnh Sâm cũng không có ý kiến, anh không quan tâm những chuyện này, chẳng qua là để cho cô vui mà thôi, đáp một tiếng có thể rồi buông sách xuống.

Sau khi hai người ăn mặc chỉnh tề, rời khỏi khách sạn, lúc đó Lâm Vị Quang còn lo lắng có khi nào gặp phải Chử Văn hay không, nhưng cũng may suốt quãng đường đều suôn sẻ, chuyện cô lo lắng cũng không xảy ra.

- - Dù sao trước đó không lâu, cô còn ngầm thừa nhận cách nói "nuôi một tình nhân nhỏ" của Chử Văn, nếu như gặp phải đương sự, cô quả thực sẽ xấu hổ đến chết.

Trình Tĩnh Sâm lái xe đưa cô đến chùa, trên đường không kẹt xe, chùa lại ở vùng ngoại ô thành phố A, người cũng thưa thớt hơn.

Sau khi đến nơi, Lâm Vị Quang cùng anh đậu xe xong, hai người đi dạo ven đường vào chùa.

Bởi vì bây giờ là mùa xuân, cũng không phải là ngày nghỉ đặc biệt gì, khách hành hương đi thăm viếng cũng không nhiều, chỉ có mấy người mà thôi, vô cùng yên ắng.

Lần trước khi tới đây, bọn họ đi đúng lúc mừng năm mới, dòng người đông đúc chen chúc với nhau, chưa thể tham quan nơi này một phen, hôm nay có thời gian, đương nhiên phải đi dạo thật kỹ.

Lâm Vị Quang trước kia không tin những thứ này, nhưng lúc ấy tuổi trẻ ngông cuồng, nên không nể phục thứ gì, hiện giờ tuổi tác dần lớn, đối đãi với sự vật cũng có những cách đối đãi khác nhau, đối với chuyện thần Phật, không khỏi có thêm vài phần kính sợ.

Càng lớn lên, thì càng ý thức được mình chẳng qua chỉ là một trong những chúng sinh nhỏ bé, đối với những sự vật mang tính chất thần linh này, vẫn luôn có chút tôn kính không thể nói rõ ràng.

Hai người đi tới nơi lúc trước bọn họ treo giấy cầu nguyện, cây cổ thụ kia vẫn sừng sững đứng lặng như cũ, lụa đỏ treo trên cành cây theo gió phất phơ, kéo theo rất nhiều giấy gỗ va chạm lẫn nhau, bên tai đều là tiếng vang thanh thúy.

Lâm Vị Quang đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn những tờ giấy cầu nguyện rậm rạp, tuổi tác đã lâu, những tấm bảng gỗ có khắc tên từ lâu đã không phân biệt được.

Trình Tĩnh Sâm đứng sóng vai với cô, tầm mắt dừng lại trên cành cây xum xuê, lại di chuyển đến khuôn mặt cô.

Anh hỏi: "Sao bỗng nhiên muốn tới đây?"

Lâm Vị Quang dạ một tiếng, dường như cũng không chắc chắn lắm, "Trả lễ đi."

"Lúc trước không phải em nói, mong anh bình an vui vẻ, mọi việc thuận lợi sao?"

"Đúng vậy." Cô nhún vai, "Nhưng em cũng không nghĩ tới, lại linh nghiệm quá mức, kèm theo một hạng mục để chúng ta ở bên nhau."

Trình Tĩnh Sâm chỉ cười cười, cũng không nhiều lời thêm.

Lâm Vị Quang mơ hồ nhớ rõ vị trí lúc trước bọn họ treo giấy ghi chú, nhưng khi đi tới chỗ đó, ngẩng đầu nhìn lại, đầu cành kia đã không còn trống rỗng như năm đó.

Hiện tại bên trên treo đầy giấy cầu nguyện, chứa đựng vô số tâm nguyện của những con người nhỏ bé, mà hai mảnh giấy của bọn họ, chẳng qua chỉ là sự tồn tại không dễ chú ý nhất.

Nguyện vọng của họ cũng được thực hiện sao?

Lâm Vị Quang mong, hy vọng bọn họ đều có thể đạt được mong muốn.

Cho dù đi đường vòng bao nhiêu, cuối cùng cũng có thể đạt được kết cục mình muốn.

Tâm nguyện của vô số người trở thành sự thật, lại có thêm vô số tâm nguyện của người khác được sinh ra, ngày qua ngày năm qua năm, nơi này vẫn luôn có người đến người đi, hội tụ vô số hy vọng.

"Quả nhiên không tìm thấy." Lâm Vị Quang có chút xúc động, tuy rằng từ lâu đã đoán ra được, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát, "Vốn muốn mượn nó để hồi tưởng lại một chút, đáng tiếc."

Thời gian quá chậm, cũng quá nhanh.

Chậm đến mức cách nhiều năm như vậy cô mới trở lại nơi đây, nhanh đến mức bất tri bất giác, cô đã mất đi dấu vết đã từng lưu lại.

Cô đang buồn bã mất mát, chợt nghe Trình Tĩnh Sâm bên cạnh nói: "Tết sang năm, anh cùng em đến đây treo giấy cầu nguyện."

Lâm Vị Quang sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía anh.

"Sau này hàng năm anh đều sẽ cùng em tới đây." Trình Tĩnh Sâm nhìn cô, nói từng câu từng chữ, "Như vậy, sau này mỗi lần em trở lại, đều có thể nhìn thấy giấy cầu nguyện của chúng ta."

"Thời gian đã bỏ lỡ trong quá khứ, anh không có cách nào bù đắp cho em, nhưng chúng ta còn rất lâu sau này, anh sẽ luôn ở bên em."

Anh dừng một chút, sau đó nói với cô: "Anh hy vọng, giữa chúng ta có một khởi đầu mới."

Lâm Vị Quang sửng sốt giống như bất ngờ, có chút nói không nói nên lời.

... Anh thật sự đang thay đổi.

Dựa theo tính tình trước kia của anh, chắc chắn sẽ không nói ra những lời này, anh chỉ biết dùng giọng điệu cao cao tại thượng mà đề cập tới đủ loại lý do, phân tích lợi hại, rồi hạ thấp địa vị cùng người ta bắt tay giảng hòa, nếu như đối phương không tiếp nhận, chính là không biết tốt xấu.

Lâm Vị Quang không chớp mắt nhìn Trình Tĩnh Sâm, trong lòng phức tạp.

Từng có lúc, là anh nói với cô "Chúng ta không có sau này", lại là cô từng hứa hẹn với anh "Sau này có cháu ở bên cạnh chú".

Hôm nay nhân vật hoán đổi, vừa vặn trùng hợp với giấc mộng đẹp đẽ nhất thời thiếu nữ của cô.

Trên thực tế, cô chưa bao giờ nghĩ tới thật sự sẽ có một ngày như vậy, vô số lần cô muốn buông bỏ, khuyên mình quên đi, không cách nào phần biệt nổi đó là chấp niệm hay là khó lòng quên được, chuyện cho tới bây giờ, cũng đã nghĩ rõ ràng rồi.

Cô rốt cuộc vẫn muốn cùng người này trải qua cả đời.

Người mà cô đã quyết định chọn từ năm mười tám tuổi, từ lâu cô đã hiểu được, chính mình sẽ không có cơ hội buông bỏ nữa.

Thật ra, con người Trình Tĩnh Sâm rất đáng ghét, anh giống như vĩnh viễn không học được cách nói chuyện đàng hoàng với người khác, một câu thật lòng cũng khó khăn như vậy, luôn bày ra kiểu cách người lớn lo lắng mọi chuyện mà nói sang những thứ khác, vĩnh viễn chỉ biết hành động, không biết biểu đạt.

Nếu như không phải cô liên tục bức ép, nói không chừng anh còn muốn tiếp tục giữ im lặng, hai người không biết còn phải dây dưa tới khi nào.

Tình cảm là bổ sung cho nhau, Lâm Vị Quang hiểu đạo lý này, nhưng thật sự rơi vào trên người mình, mới cảm nhận sâu sắc.

Dù sao tương lai còn dài, bọn họ có một đoạn đường rất xa phải dắt tay nhau đi qua.

Anh sẽ không đẩy cô ra nữa, mà cô cũng sẽ không lảng tránh cái gì nữa.

Lâm Vị Quang im lặng một lát, nắm tay Trình Tĩnh Sâm.

Đầu ngón tay cô lạnh lẽo, vừa chạm vào Trình Tĩnh Sâm đã bị anh nắm chặt, bao bọc trong lòng bàn tay.

Bây giờ đã thấy ấm áp.

Lâm Vị Quang ngẩng mặt lên, nhìn anh một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời.

Cô hỏi: "Em là gì của anh?"

Trình Tĩnh Sâm không đáp, chỉ không nhanh không chậm nắm lấy tay cô rồi đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng bên môi.

Giọng nói anh thì thầm, đáp trả: "Người yêu."