Chương 10: Mùi Của Thuốc Phiện Đen

Hà Quân Tửu không ngờ mình lại gặp cô gái điên kia trong thang máy giờ tan sở.

Cô gái điên cười tủm tỉm chạy đến chỗ anh, "Hà tổng, tan tầm sớm thế ạ?"

Sớm à?

Anh nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối rồi, toàn bộ cao ốc tập đoàn chỉ có bộ phận chiến lược đầu tư là tăng ca.

Hà Vân có ngoại hình bắt mắt, rất xứng đôi với người ưu tú như anh, cô vừa xịt nước hoa YSL Black Opium, hương vị nồng nàn thơm mát.

Trong nhật ký Hà Quân Tửu có ghi.

"Hương vị thuốc phiện đen."

Nhất định anh rất thích.

Hà Quân Tửu nhăn mũi một chút, mùi nước hoa hơi gay mũi.

Trong không gian chật hẹp của thang máy thực tế khó lòng chịu được.

Sắc mặt anh lạnh nhạt, chẳng chút động lòng với cô.

Con người chính là trơ trẽn như vậy, cô rất thích dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng của anh, xa cách ngàn dặm, sạch sẽ và lạnh như băng.

Thật muốn dụ anh lên giường, xem dáng vẻ sói đói của anh như thế nào.

Hà Vân liếʍ môi, cô có ý chọn màu sắc anh thích nhất, trong nhật ký cũng có ghi.

"Dior 999."

Hà Quân Tửu hờ hững dời mắt, môi cô gái điên này đỏ như vừa uống máu, anh dự liệu như thần, cô gái điên này giả vờ đứng không vững, lung lay ngã nhào vào người anh.



Anh nghiêng người tránh đi, suýt chút nữa cô gái điên đã đè lên người anh.

Nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của anh.

Thật sự không có chút tức giận nào.

Hà Vân giận đến nghiến răng, "Hà tổng vẫn đau đầu chuyện đấu thầu à?"

Cô giơ ngón tay lên: "Ra giá này, em dám chắc anh trúng thầu."

Đấu giá không công khai, cô không biết các đơn vị khác ra giá bao nhiêu, bằng không cô sẽ giúp Hà Quân Tửu tiết kiệm thêm chút tiền.

Cô tính toán dựa trên giá trúng thầu năm đó.

Hà Quân Tửu lạnh nhạt liếc cô một cái, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại có chút ngoài ý muốn, giá tiền cô đề nghị rất sát với giá bộ phận chiến lượt đầu tư tính toán ra hôm nay, chỉ cao hơn ba triệu.

"Hà tổng, tin em đi, em không lừa anh đâu."

Hà Quân Tửu từ chối cho ý kiến, không đáp lại lời cô.

Cô đứng giữa thang máy nhìn theo bóng lưng anh biến mất tại cửa ra vào, có chút thẫn thờ.

Cô không có thẻ căn cước, không thể đặt phòng khách sạn, cũng không thuê được phòng.

Kế hoạch ban đầu của cô là ở nhà Hà Quân Tửu, bây giờ xem ra, cô chỉ có thể ngủ ở công ty.

Lão già chết tiệt, anh sẽ không bao giờ biết được, để theo đuổi anh, cô đã phải đuổi theo bảy mươi năm, không nhà để về.

Cô thở dài, hất cao chiếc cằm xinh đẹp, giơ tay lau vệt nước tràn khỏi khóe mắt, bấm tầng 28 lần nữa.



Vì để được ở cạnh anh trong một thời gian, cô thật sự đủ mặt dày.

Cô cười tự giễu, bóng dáng có chút cô đơn, hình ảnh đó thông qua camera giám sát rơi vào mắt người nào đó.

Hà Quân Tửu về đến nhà, tắm rửa thay áo ngủ, anh nằm trên giường, lật phương án bộ phận chiến lược đầu tư đề xuất ban nãy.

Lời nói cô gái điên kia cứ quanh quẩn bên tai anh: "Ra giá này, em chắc chắn anh trúng thầu."

"Hà tổng, tin em đi, em sẽ không lừa anh."

Ma xui quỷ khiến, anh ghi thêm ba triệu vào phương án.

Phó Như Tuyết.

Anh nhớ tới cái tên này.

Trái tim từ từ mở cửa, chỉ là chính anh không phát hiện.

Anh nhắm mắt, chìm sâu vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, Hà Vân cũng gục đầu xuống bàn làm việc, cô nghĩ ngày mai phải đến trung tâm thương mại mua một túi ngủ dã ngoại.

Vừa du hành về quá khứ, cô còn vô cùng hưng phấn, vui vẻ không sao tả xiết.

Khóe môi cô cong lên thành một nụ cười ngọt ngào.

Hiện tại, cô và Hà Quân Tửu, đã ở cùng một thời đại.

Ông lão không chết, anh vẫn còn trên thế giới này.

Thật tốt.