Chương 2
"Cô có thể nghe được, vì sao không thể nói chuyện?" Hắn hỏi.
Mộc Mộc chậm rãi viết trên giấy, "Bởi vì em chịu đả kích... Sau này nói không được."
"Dây thanh quản bị tổn thương?"
"Không, bác sỹ nói em có vấn đề về tâm lý."
"Là trở ngại tâm lý?" Bởi vì âm thanh chung quanh quá ầm ĩ, hắn không thể không tiến gần đến bên tai cô hỏi.
Đúng vậy, trở ngại tâm lý.
Mộc Mộc cúi đầu, lại nhớ tới cảnh tượng đáng sợ kia, ba máu đầy người mắt kinh hoàng mở to, máu vẩy ra, mùi vị tanh nồng ngạnh trong yết hầu cô.
Cô bổ nhào vào điện thoại gọi 120, nghe thấy bên trong có người hỏi cô xảy ra chuyện gì, cô muốn nói, lại thế nào cũng không phát ra tiếng. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn ba ngã xuống trước mặt, máu không ngừng chảy nhuộn đỏ chiếc áo phông, chảy ra mặt nền đá cẩm thạch...
Cô cầm điện thoại, liều mạng lay mẹ, hy vọng bà có thể nói câu gì, nhưng mẹ so với cơ thể của ba còn cứng ngắc hơn nhiều.
Thấy cô không nói lời nào, hắn lại hỏi: "Cô chịu kí©h thí©ɧ gì? Nói ra nghe xem tôi có thể giúp hay không?"
Mộc Mộc giống như bị mê hoặc, đờ đẫn viết trên giấy, "Ba tôi chết rất thảm, máu của ông ở trong miệng tôi, mùi máu..."
Chờ đến khi cô ý thức được mình viết cái gì liền vội vàng dùng bút gạch đi, một nét lại một nét, đem tất cả các chữ bôi đen.
Nhưng hắn đọc vẫn hiểu, "Máu tươi chảy ra? Là tai nạn xe cộ, hay là..."
Mộc Mộc nắm cây bút, tay càng ngày càng tái nhợt.
Thấy cô không muốn nhắc lại, Trác cũng không truy vấn, thay đổi đề tài, "Năm vạn này em muốn làm gì?"
Mộc Mộc không muốn lừa hắn, kể chi tiết, "Tôi muốn cứu mẹ, tôi đã không còn ba, tôi không muốn nhà tan cửa nát..."
Hắn trầm mặt, nhìn dòng chữ trên giấy nhíu mày ngày càng chặt, hồi lâu, hắn mới dời tầm mắt nhìn thoáng qua bao thuốc trên bàn.
Tại "Lạc Nhật" này ngũ độc(1) cũng coi là đủ cả, khói thuốc sớm đã ảm vào mỗi góc, nhưng hắn vẫn trịnh trọng hỏi cô: "Xin lỗi, tôi hút thuốc được không?"
Cô lấy một điếu từ bao thuốc đưa cho hắn, cẩn thận giúp hắn châm lửa.
Trong màn khói lượn lờ, ánh mắt Trác nhìn cô càng trở nên thâm thúy, cùng với ánh mắt trêu đùa khi nãy quả thật giống như hai người khác nhau, "Xin lỗi, tôi không biết..."
Cô cười lắc đầu, "Anh cho em mượn tiền, em đã rất biết ơn."
"Tôi còn có thể giúp em gì không?"
Cô nghiêm túc suy nghĩ, "Em có thể hỏi anh một vấn đề không?"
"Đương nhiên có thể."
"Gần đây tâm trạng anh không tốt." Vấn đề này cô đã sớm muốn hỏi, "Vì sao?"
Dường như không dự đoán được cô hỏi vấn đề này, vẻ mặt hắn khó tránh được kinh ngạc, "Làm sao em biết tâm trạng tôi không tốt?"
"Anh sẽ không hút thuốc..." Bằng hiểu biết của cô đối với những người hút thuốc, tư thế hút thuốc của hắn và thần thái lúc đó rõ ràng là mới học, rất tuấn tú, rất lạnh lùng nhưng không hề có một khát vọng mãnh liệt, "Vào tuổi này của anh hẳn không phải vì muốn nổi loạn mà học hút thuốc?"
"Em cảm thấy ở tuổi của tôi vì cái gì mà học hút thuốc?"
"Cô đơn, hoặc là buồn bực?"
"Em rất hiểu ý người khác." Hắn không phủ nhận, ngược lại hỏi cô, "Em có thể hiểu được cảm giác đó không? Em có một ước mơ, tất cả mọi người cho rằng em không làm được, em cố gắng chứng minh với bọn họ: Em có thể làm được. Cuối cùng... em thất bại."
Mộc Mộc cắn bút, ngẩn người rất lâu mới viết.
Hắn dập tắt thuốc, ghé sát vào chăm chú nhìn chằm chằm ngòi bút cô viết xuống từng chữ.
"Có thể em không cảm nhận được, nhưng em cũng có một ước mơ, em muốn thi vào học viện âm nhạc. Em vẫn rất cố gắng, từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày em đều ở nhà học tập, luyện đàn, ca hát, cho tới bây giờ một ngày cũng chưa từng đi chơi.
Mọi người đều nói em có thể, thầy giáo đề nghị em ghi danh thi vào học viện âm nhạc trung ương. Ba em nhờ giúp đỡ khắp nơi, giúp em tìm được một thầy giáo dạy dương cầm rất tốt... Thầy giáo dạy dương cầm cũng nói em nhất định có thể. Sau nửa năm em thi vào trường cao đẳng thì không còn cơ hội..."
Cô còn chưa viết xong, hắn kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"
"Em bỏ học!"
"Bỏ học? Cho dù nhà em đã xảy ra chuyện gì em cũng không nên từ bỏ bản thân mình. Nếu ba em dưới suối vàng có viết em từ bỏ việc thi đại học, biết được mỗi ngày em nhấn chìm mình ở nơi này ông ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Cô biết...
Nếu ba ở dưới suối vàng có biết, biến hiện tại cô làm việc này sẽ đau lòng bao nhiêu.
Nhưng cô không còn cách nào, chẳng lẽ trơ mắt nhìn mẹ chết?
Khi trẻ người non da, cô bởi vì mẹ nghiêm khắc trách móc mà thầm oán hận, bây giờ mới giật mình nhận ra, hạnh phúc là một thứ báu vật mong manh, không ngờ rằng có ngày nó sẽ rơi vỡ nát, lại khó mà hàn gắn như cũ.
Cô đờ đẫn lắc đầu.
"Em không còn cách nào, đây là số mệnh của em... Em chấp nhận."
"Em chịu số mệnh?" Hắn thở dài, "Em không nên trở thành một cố gái chấp nhận số phận của mình."
Cô cười khổ, nhìn bầu trời đêm bên ngoài, những ánh sao lấp lánh thật đẹp biết bao!
Qua tối này, không biết cô còn cơ hội một lần nữa ngắm nhìn thành phố xinh đẹp này, gặp lại người đàn ông này hay không... Nếu có thể, cô muốn hát lại bài hát - bài hát mà cô thích nhất "Gặp".
Nhưng có lẽ, cô không có cơ hội.
Một chiếc khăn tay phấp phới trước mắt cô, cô quay lại, trong nháy mắt chiếc khăn đột nhiên biến mất trong tay hắn, thay vào đó là một cành hoa hồng trắng được chiết lại từ chiếc khăn kia.
"Tặng cho em."
Cô nhận lấy, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa hồng từ một người đàn ông, lại là người đàn ông cô thích nhất.
"Thế giới này không phải không có kỳ tích, muốn xem em có thể tạo ra kỳ tích hay không..." Ánh mắt hắn kiên định lại chân thành tha thiết, "Tin tôi, chỉ cần em không bỏ cuộc, tôi nhất định có thể thay đổi vận mệnh của em."
Nước mắt như thủy triều tràn ra, cô nằm trên bờ vai hắn, nức nở không thành tiếng.
Hắn lại đem cành hoa hồng trắng rũ thành chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
Tay hắn rất dịu dàng, làm cho cô giống như ở trên sa mạc nhìn thấy một dòng suốt mát, chỉ muốn đắm mình trong đó, cho dù cuối cùng chết chìm cũng cam chịu.
Một khắc kia, cô thực sự tin tưởng trên thế giới này có cái gọi là kỳ tích - Người đàn ông trước mắt này chính là kì tích của cô.
Từ tối nay trở đi, vận mệnh của cô sẽ vì hắn mà thay đổi.
*******
Tiếng báo di động trong máy kêu lên, Mộc Mộc lưu luyến ngồi thẳng dậy, cầm di động cố ý xoay người, ở chỗ tầm mắt hắn không nhìn thấy mở tin nhắn.
Trên màn hình hiển thị người gửi tin nhắn "Luật sư Kiều", cô xem tin nhắn, nội dung rất ngắn gọn: "Tất cả đã được chuẩn bị tốt, tám giờ sáng mai em đến văn phòng anh."
Mộc Mộc liếc nhìn giờ trên đồng hồ, chín giờ mười lăm, có nghĩa là chỉ còn lại không đến mười một tiếng.
Nhìn chiếc kim giây trên màn hình không ngừng chuyển động, lòng của cô bỗng nhiên đau tê dại.
Vì sao cô chỉ còn lại mười một giờ, vì sao người trong lòng cô vừa xuất hiện lại làm cho cô như đóa hoa quỳnh nở rộ ngắn ngủi trong phút chốc, sau đó đối mặt với biệt ly...
Thấy cô nhìn di động ngẩn người, hắn nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô run tay đánh một chứ: "Được!", sau đó dùng sức ấn nút gửi đi, cô cầm ly rượu trước mặt một hơi uống cạn.
Chất lỏng màu hổ phách vừa vào đến miệng, hơi cay, sau đó lại có vị nồng như muốn bùng cháy.
Trước kia Mộc Mộc rất ghét uống rượu, nhất là khi những người đó mang rượu ép cô uống, cô nghĩ dường như những ly rượu kia chứa thuốc độc, mỗi người bọn họ đều muốn hại chết cô.
Bây giờ, cô có ý nghĩ muốn tự hại chết mình, như vậy chuyện gì cô cũng không cần đối mặt.
Cô nâng ly rượu, giữa chừng bị hắn cướp lại, "Cô gái tốt không uống rượu."
"Cô gái tốt cũng không bán mình." Cho nên, cô càng không phải là cô gái tốt.
"Em..." Hắn bị cô chọc giận đến á khẩu không nói nên lời.
Mộc Mộc không hề báo trước bổ nhào vào lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong đó, hai tay liều mạng ôm lấy thắt lưng hắn. Cô không có gì mơ tưởng, chỉ thầm nghĩ mong muốn chút ấm áp nơi hắn, làm cho mình không còn sợ hãi.
Hắn chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng khoát lên an ủi tấm lưng đang run rẩy của cô, "Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, được không?"
Cô lắc đầu, đem hắn ôm càng chặt, nếu có thể mở miệng nói chuyện, cô thực sự có rất nhiều điều muốn nói, cô muốn nói cho hắn: "Em sợ, em sợ còng tay lạnh như băng, sợ phòng lấy khẩu cung tối tăm trong sở cảnh sát, sợ bị cánh song sắt nhốt cả đời... Em mới mười bảy tuổi, em không làm sai, em không muốn vào tù... Em càng sợ hãi sau này không được gặp anh, em còn chưa nói cho anh tên của em, còn chưa cùng anh hẹn hò, xem phim, đi công viên trò chơi..."
Nhưng mà, dù cho cô nói thì sao? Hắn cũng không giúp được cô.
Hắn hít thật sâu, hô hấp, ánh mắt bất đắc dĩ, còn có tay hắn trên lưng cô chậm rãi cứng lại, nắm thành quyền.
Di động trên quầy bar không ngừng rung lên, phát ra ánh sáng nặng nề, ánh mắt của hắn dừng lại trên màn hình, tay ôm cô cũng không hề động tới.
Điện thoại vang lên ba lần, cho đến khi Mộc Mộc ngẩng lên hắn mới nhấc máy, giọng nói khàn khàn, "Cậu chờ tôi ở cửa, tôi ra ngoài tìm."
Sau đó, hắn vỗ vỗ cô, "Em chờ tôi một chút, tôi sẽ trở về ngay."
Cô gật đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng Trác xuyên qua dòng người, cuối cùng biến mất ở cửa, tìm không thấy. Cô lại cầm ly rượu uống.
Bartender ở một bên rốt cuộc nhìn không được, mở miệng khuyên: "Aiz, đừng uống nữa, cô say rồi..."
Cô lắc đầu, cố chấp dùng ngón tay trỏ ra hiệu cho anh ta ý muốn thêm rượu.
"Không được, cô thực sự không thể uống nữa, nếu không sẽ bị đàn ông lợi dụng."
Cô cười viết trên giấy: "Tôi thích anh ấy, tôi cam nguyện!"
"Cô thích anh ta, anh ta liệu có thật lòng với cô? Đàn ông thế nào? Sau khi chơi đùa xong, có khi ngay cả tên cô anh ta cũng không nhớ rõ."
Cô cười khổ, cô vốn cũng không nghĩ nói tên cho hắn.
Một gói to đặt trên bàn, bên trong sắp xếp ngăn nắp, không cần xem cũng đoán được là năm vạn cô yêu cầu.
Cô sợ hãi liếc hắn một cái, lại lén nhìn những người xung quanh, trong lòng âm thầm cầu thần bái phật hắn đừng bắt cô cởϊ qυầи áo trước mặt mọi người.
Hắn xác thực chưa nói, chỉ là hướng gói tiền hất cằm, mỉm cười với cô.
Cô hướng hắn ngây ngô cười đáp lại, cầm lấy bút viết: "Cám ơn, chờ tôi có tiền nhất định trả lại anh."
Hắn cũng cười, mở miệng định nói chuyện, cô lại nhanh tay viết: "Em đói bụng, em còn chưa ăn cơm."
Vì gia tăng tính thuyết phục, cô cố ý ôm bụng, dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
"Chưa ăn tối còn uống nhiều rượu như vậy, em không cần dạ dày nữa sao?"
Cô vừa định lấy bút giải thích, hắn lại cướp lấy giấy bút, kéo tay cô tính tiền rời đi.
Lòng bàn tay Trác rất lớn, rất mạnh, cũng rất ấm áp, đem bàn tày nhỏ bé mềm mại của cô nắm lấy.
Lần đầu tiên bị một người đàn ông nắm tay, Mộc Mộc có chút e lệ, có chút vui sướиɠ, vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn, trên mặt hắn không hề có vẻ mất tự nhiên, giống như nắm tay người yêu đã nhiều năm vậy.