Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vượt Qua Đại Dương Để Tìm Lại Nhau

Chương 5: Bây Giờ Gọi Là Lư Lão Sư Đi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đúng như kế hoạch, Triệu Quân Dao gia nhập Hạo Tinh chỉ sau 2 tuần gặp An Hạ còn mang An Hạ trở thành nghệ sĩ dưới trướng, thúc đẩy chuyện thanh toán hợp đồng. Thẩm Giai cũng không mặn mà với con đường phát triển dành cho An Hạ. Mấy năm qua những sản phẩm và sự kiện mà An Hạ tham gia cũng chỉ kiếm vài đồng bạc lẻ cho công ty, đã thế còn đắt tội với tiểu hoa đang được kim chủ sủng ái. Nay có người chấp nhận bồi thường để thanh lý hợp đồng, Thẩm Giai muốn cho đi còn sợ không kịp.

Hơn nữa, bấy giờ, Hạo Tinh không có nhiều nghệ sĩ nổi bật, hầu hết đều là nhờ tài nguyên từ công ty mẹ Gia Hoa rót về. Đặc điểm của Hạo Tinh thường chú trọng phát triển tính cách nghệ sĩ, nuôi dưỡng khả năng để họ bộc lộ sự độc đáo nhất mà không phải hình tượng chuẩn mực nào cũng có. Ngược lại, với Gia Hoa, đường hướng dành cho nghệ sĩ đều là những hình tượng xuất chúng, chuẩn mực được lòng cả thiên hạ.

Chính điều này cũng khiến Gia Hoa nâng đỡ rất nhiều nghệ sĩ lớn, thu hút vốn đầu tư bỏ vào không ít nên thuận thế mà lớn mạnh trở thành công ty giải trí hàng đầu Bắc Kinh. Người từ Gia Hoa toàn là anh tài ưu tú, nổi bật nhất là Lư Bội Sam. Riêng Hạo Tinh vì chú trọng vào nghệ sĩ tính nên rất khó thuyết phục công chúng vì không phải bản ngã nghệ sĩ nào cũng phù hợp.

Nắm bắt được tính chất này, Triệu Quân Dao lên ngay kế hoạch đặt An Hạ trở thành nghệ sĩ trọng tâm của Hạo Tinh. Trong vòng 6 tháng làm việc, Triệu Quân Dao giúp An Hạ gây ấn tượng khi góp mặt ở tuần lễ thời trang, làm quen được vài nhân vật và tận dụng bản cover bài hát mà An Hạ thích nhất > mà cô hát khi lang thang trên đường phố cùng nhóm bạn. Video sau đó thu về lượng lớn yêu thích, từ việc gây xôn xao ở tuần lễ thời trang, còn được cả nhãn hàng ưu ái đăng lên trang chủ đến khả năng ca hát gây bất ngờ, phong cách phóng khoáng hoàn toàn khác sự kiêu kỳ nhàm chán thường thấy trên các ảnh bìa, cái tên An Hạ lần nữa được thổi bùng trên hot-search sau hàng loạt tin đồn tiểu tam, cọ nhiệt tiền bối.

Tài nguyên lần lượt gõ cửa. Tiếp đến 3 tháng sau, không có ngày nào, An Hạ không quay cuồng với lịch trình tham gia chương trình tống nghệ trong và ngoài nước. Lượng fan của cô cũng tăng lên con số trăm vạn trên Weibo.

“Tiểu Hạ, em ổn chứ?” Triệu Quân Dao nhìn thân hình gầy hẳn đi của An Hạ lo lắng khi đón cô ở sân bay sau lịch trình kéo dài tại Hàn Quốc.

“Em không sao? Vẫn khỏe mà.” An Hạ trấn an.

“Gần đây làm việc với cường độ cao và liên tục như vậy, có muốn nghỉ mấy ngày không?” Khi xe di chuyển về hướng công ty, Triệu Quân Dao lại không an lòng.

“Em muốn tranh thủ một chút.”

“Tranh thủ? Em muốn làm gì?”

“Muốn đuổi kịp.” An Hạ không nói gì thêm sau đó, Triệu Quân Dao hướng trọng tâm sang Di Dương đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài.

“Chưa quen giờ à?”

“Dạ…Dạ! Em… chỉ hơi chưa điều chỉnh lại đồng hồ.” Di Dương đối diện Triệu Quân Dao trở nên lúng túng. Những ngày này thực sự vất vả, cả hai bôn ba với lịch trình bay đây bay đó, ở trên máy bay còn nhiều hơn ở nhà, Di Dương dù có thanh sức mạnh 100 điểm đi nữa thì cũng phải hư hao phần nào. May thay, cô làm việc rất tập trung chỉ cần An Hạ vào trạng thái, Di Dương không bao giờ lơ là, có hơi bận rộn cũng cảm thấy rất vui. Triệu Quân Dao đưa chai nước cho Di Dương thay cho câu “Giữ sức khỏe”.

“Hôm qua! Có một lời mời từ nhà sản xuất Phùng. Kịch bản cho một bộ phim truyền hình tên là >, em có muốn cân nhắc không?”

Theo như lần trước quay ngược thời gian, đây là bộ phim truyền hình giúp An Hạ giành được giải Thị hậu, mở ra bước ngoặc mới đẩy cô lên hàng tiểu lưu lượng. Nhưng khoảng thời gian này, bộ phim có phải đến hơi sớm rồi không?

“Vì sao họ lại mời em?” An Hạ tỉnh bơ hỏi.

“Anh Phùng bảo rất thích nét mặt của em, phong cách của em, cảm giác em chính là nữ chính Cố Dao mà họ tìm kiếm. Hơn nữa, nhà sản xuất Phùng có tiếng là mát tay, các chế tác của ông ta đều hướng đến chất lượng nội dung, l*иg ghép yếu tố quảng bá văn hóa nữa. Rất có tính cách đó.”

“Gửi em kịch bản đi. Nếu họ cần gì ở em, chúng ta có thể sắp xếp gặp.”

Thái độ nghiêm túc với nghề, quyết tâm muốn tận dụng mọi cơ hội là điều dẫn Triệu Quân Dao đến với sự hợp tác cùng An Hạ cũng là điều khiến cô vừa nể, vừa sợ khi cùng làm việc với An Hạ. Chưa bao giờ nhiệt tình và quyết tâm thay đổi trong ánh mắt của An Hạ suốt ngần ấy năm. Có lẽ, đây cũng là yếu tố để An Hạ có thể nhanh chóng phi mã như vậy, quên hết mọi mệt mỏi mà lao đi, dù sao tuổi tác cũng không còn nhỏ mà. Triệu Quân Dao thở hắt một tiếng, rất muốn đồng hành.

Không về nhà, An Hạ trở về Hạo Tinh cùng Triệu Quân Dao để gặp giám đốc Ninh Ngữ.

“Chào giám đốc Ninh.”

Ninh Ngữ xuất hiện trong chiếc đầm màu đen ôm sát khoe hết tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, phần tà xẻ cao hơn nửa đùi phô diễn đôi chân thon gọn, trắng ngần. Mái tóc đen nhánh, suôn thẳng thả xuống nâng cao độ quyến rũ chết người, phần dây hững hờ trên vai được điểm xuyến một vài viên đá lấp lánh như thu hút hết sự chú ý vào phần xương quai xanh cuốn hút. Người ta nói, Ninh Ngữ là mỹ nhân trong giới kinh doanh, xuất thân Ninh gia thì vạn phần danh giá, nếu không muốn bàn chuyện làm ăn, ký kết hợp đồng thì tùy tiện đóng một vai cũng sáng bừng bộ phim. Có hơi khoa trương nhưng nhan sắc của Ninh Ngữ là hàng thật giá thật.

Ngày trước, An Hạ chưa từng có cơ hội gặp Ninh Ngữ, chỉ là nghe qua thôi.

“Triệu tỷ và An Hạ về rồi, ngồi xuống đi, chúng ta trao đổi một chút.” Ngữ khí cứng rắn, lập tức nhập vai bà chủ.

“Từ Hàn về, có mệt lắm không? Công tác tốt chứ?” Ninh Ngữ quay sang nhẹ nhàng hỏi An Hạ.

“Mọi chuyện nhờ Triệu tỷ và Di Dương đều rất ổn thỏa.” An Hạ khiêm tốn.

“Được rồi! Bên Gia Hoa muốn tập trung cho Lư Bội Sam vào vai Diễm Lâm của >, kịch bản phim này yêu cầu nhân vật phải am hiểu về âm nhạc, Gia Hoa chỉ mạnh về diễn xuất, nên chị muốn nhân cơ hội này tiến cử nghệ sĩ Hạo Tinh giúp đỡ bên ấy. Dù sao cũng là người nhà, cơ hội này cũng không phải là không đáng cân nhắc.”

“Nhưng nếu Lư lão sư mở lời, tùy tiện người ta cũng sẽ giúp không công mà.” Di Dương hốt hoảng, cố tìm cách tránh né cho An Hạ.



“Đúng! Nhưng vậy thì không liên quan đến Hạo Tinh. Người trong nhà không phải tốt hơn sao? Em thấy ổn không, tiểu Hạ?” Ninh Ngữ dò xét, Triệu Quân Dao cũng hiểu rõ ý của giám đốc Ninh.

“Yêu cầu là gì ạ?” Không phải cố gắng chối bỏ, hay tránh được thì tránh, An Hạ bình tĩnh đối đáp.

“Làm việc với trong vòng 1 tháng, tốt nhất là cùng nhau sinh hoạt để hiểu rõ tính chất công việc, quy trình công việc cũng là xem một người đam mê âm nhạc tỏ rõ tố chất nào là cần thiết.” Ninh Ngữ trình bày. Trong khi, Di Dương nghe đến “cùng nhau sinh hoạt” là tím tái mặt mày, vội đưa mắt chờ đợi phản ứng của An Hạ.

“Nhất định phải cùng nhau sinh hoạt sao ạ?” An Hạ hỏi như để khẳng định thêm một lần nữa các thông tin quan trọng.

“Phải! Đây là yêu cầu. Cũng đặc biệt muốn nghệ sĩ Hạo Tinh đáp ứng.” Lẽ nào An Hạ nghe không ra đây là yêu cầu của Lư Bội Sam hay sao. Cô ấy luôn là người có yêu cầu rất cao với vai diễn, sự chuẩn bị trước mỗi vai đều tỉ mỉ vô khuyết. Hơn nữa, đây là vai diễn mà Gia Hoa muốn tấn công cho thị trường điện ảnh nước ngoài, khâu chuẩn bị càng được coi trọng. Thế nên, việc cô ấy muốn sinh hoạt và nắm bắt quá trình phát triển của một người thực sự yêu âm nhạc, cũng là lý lẽ dễ hiểu. Hơn nữa, đây còn là chế tác của Thiều Vĩ Thành, chi tiết chắc chắn sẽ đòi hỏi rất cao.

“Nếu không phải là em, Hạo Tinh còn ai khác không?” An Hạ thận trọng.

“Hiện tại Hạo Tinh chúng ta chỉ có em và Thư Nhiễm là cân đối mảng âm nhạc. Nhưng Thư Nhiễm trẻ người non dạ, em ấy cũng không phải chuyên về âm nhạc, mấy năm nay cứ lo đi đóng phim nên sẽ hơi khó lại lấy lại nhịp.” Ninh Ngữ rành mạch giải thích, riêng Triệu Quân Dao thì lòng nóng như lửa đốt mong muốn An Hạ nhanh chóng nhận lời, cơ hội này đâu phải lúc nào cũng đến, sao còn hạch hỏi giám đốc Ninh làm gì chứ?

“Nếu làm việc chung, tên còn có thể ghi ở phần chỉ đạon chuyên môn nữa.” Ninh Ngữ bồi thêm.

“Khi nào thì sẽ bắt đầu ạ?”

“Tuần sau.”

Lịch trình mới của An Hạ nhanh chóng được cập nhật, Ninh Ngữ mừng rỡ vì có thể lấy điểm với Gia Hoa, Triệu Quân Dao vui ra mặt vì tài nguyên từ trên trời rơi xuống.

Sau khi trở về nhà, Di Dương đi theo cùng An Hạ vào phòng khách, rất nhiều lần muốn hỏi nhưng cứ sắp xếp câu chữ sao mới không làm An Hạ cảm thấy khó chịu. Bữa giờ lịch trình dày đặt, không biết tâm tình có chịu đựng nổi để moi móc ra không. Nhưng vì sợ An Hạ sẽ khó xử, Di Dương hít một hơi lấy can đảm.

“Chị à! “

“Chịu hỏi rồi sao? Em có gì thì cứ hỏi đi.” An Hạ ngồi ngã người trên ghế, mắt ngước lên trần nhà, bên cạnh Di Dương đang thu hết can đảm nhìn lấy con người hào quang rạng ngời sao lại có thể trông cô đơn đến thế.

“Chị sẽ thật sự ổn, nếu sinh hoạt cùng Lư lão sư chứ?”

“Em nghĩ chị ấy chịu không?”

“Dạ?” Di Dương không ngờ An Hạ lại hỏi câu này. Cảm giác như An Hạ đang tha thiết muốn ở cạnh Lư Bội Sam vậy. Chẳng phải giữa họ đã có ranh giới à? Di Dương ra chiều khó hiểu.

“Ngày mai bên Gia Hoa sẽ biết ai là người cố vấn cho Bội Sam. Có thể báo ngay giúp chị kết quả không? Chị không muốn chờ.” An Hạ giọng đều đều, bản thân như đang cảm giác không tự tin.

“Dạ được.”

“Nhưng chị không khó chịu nếu ở cùng Lư lão sư đúng không?” Câu chuyện quyết tâm không dính líu đến nhau không phải Di Dương mù mà không thấy. Trước đó, An Hạ khóc đến thế nào sau khi rời khỏi nhà Lư Bội Sam, Di Dương biết rõ nên mới thấy lo lắng cho tình cảnh bây giờ. Cô thở dài.

“Cầu còn không được.” An Hạ chẳng hiểu sao đã nói vạch rõ rồi mà chỉ một lần nhìn thấy người ta đã không thể chịu được, bản thân cũng có một chút nôn nóng mà không kịp che giấu.

“Chị biết phân nặng nhẹ. Dù sao đây là cơ hội tốt mà.” An Hạ trấn an Di Dương khiến cô bé an lòng, sắc mặt lập tức trở lại sự vui tươi, còn niềm nở rót nước, nấu mì đợi đến khi An Hạ vào giường đi ngủ mới rời đi.

Đúng 1 tuần sau, Lư Bội Sam và An Hạ gặp mặt nhau tại căn nhà do Gia Hoa chuẩn bị. Đó là một căn nhà được trang bị foam lót cách âm đủ tiêu chuẩn, phòng nhạc còn có rất nhiều nhạc cụ đắt tiền để thoải mái sáng tác, ghế sofa màu xám ghi đối diện bàn mixer có chất liệu mềm mại, nếu chẳng may sáng tác hăng quá có thể đánh hẳn một giấc ở đây. An Hạ đến trước, tò mò đi dạo vòng quanh ngôi nhà lại bước vào phòng nhạc này, đây là tất cả là những gì mơ khi chỉ mới bước chân vào giới giải trí. An Hạ chạm nhẹ tay lên bàn mixer lớn đặt ở giữa phòng, ve vuốt sợ như đây không phải là sự thật.

“Tíc tíc.” Lúc này, tiếng mở cửa từ vang lên khiến An Hạ chú ý, trái tim cũng đặc biệt trở nên hồi hộp, bước chân cũng không cưỡng lại mà bước trở ra phòng khách. Bội Sam lúc này cùng Tiểu Ngọc bước vào.

Không phải là lần đầu tiên đối mặt, nhưng lần nào cũng khiến An Hạ luôn đau thắt ở tim. Ngày quyết từ bỏ Bội Sam, An Hạ quay lưng lại nên đến mặt của người ta cũng không dám đối diện, còn lúc này, trực diện đến bất lực ngôn từ.

“Sam Sam!”

“Ừ!” Bội Sam lạnh nhạt. Đây luôn là thái độ cô dùng để đề phòng với người lạ.



“Lư lão sư. Em đi dọn phòng cho chị nghỉ ngơi ạ. Lát nữa còn phải họp với chị Giai Kỳ.” Tiểu Ngọc nhanh chóng phá vỡ sự bối rối của ca hai.

Ngay khi Tiểu Ngọc đưa vali của Bội Sam vào phòng, không gian phòng khách nhường lại toàn bộ cho cả hai, Bội Sam thấy ánh mắt bối rối của An Hạ mà xót không biết phải làm gì tốt để An Hạ không khó xử, cô quyết định mở lời.

“Hy vọng hợp tác tốt!”

“Em sẽ tận lực.” An Hạ cong môi, nở nụ cười tươi dành về phía Bội Sam. Rất lâu rồi, Bội Sam mới thấy lại nụ cười này, chân thành đến mức chỉ muốn tan đi.

Thế nhưng, cô hiểu rằng, bây giờ không phải muốn làm gì cũng được, thận trọng một chút ắt sẽ tốt hơn. Cô gật đầu rồi nhanh chóng di chuyển về phòng mình. An Hạ tâm tư rối bời, lưu luyến nhìn theo bóng lưng thon gầy của Bội Sam, muốn nói gì đó nhưng lại cuộn lại vào trong lòng.

Sau khi an ổn vị trí, bữa tối của An Hạ và Bội Sam được Di Dương, Tiểu Ngọc chuẩn bị cẩn thận rồi dùng xe cùng đẩy vào cho hai người. Đúng lúc, không khí cũng trở nên kỳ lạ.

“Ngồi đi! Em tính đứng ăn à?” Bội Sam bình thản kéo ghế ngồi xuống, mắt không nhìn lấy An Hạ.

“Em sợ, em làm chị ăn sẽ không ngon.” An Hạ mở cờ khi được phép của Bội Sam, cô nhanh chóng kéo ghế ngồi đối diện. Dù không nhìn lấy mình cái nào nhưng giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng cứ lan đều khắp cơ thể An Hạ, khiến cô không khỏi cong lên khóe môi.

“Chỉ là một bữa ăn thôi mà! Sắp tới hợp tác, chạm mặt còn nhiều.” Bội Sam đáp trả lạnh tanh. Không khí nửa ấm nửa lạnh, nửa quen nửa lạ đột nhiên làm Tiểu Ngọc và Di Dương muốn đào ngay cái lỗ, nhảy xuống rồi lắp lại. Cả hai hiểu ý nhìn nhau rồi xin phép ra ngoài.

Được 10 phút, Bội Sam gác lại dao nĩa, rồi đứng lên toan rời đi. An Hạ nhìn thấy Bội Sam chỉ vừa ăn vài miếng, cũng chẳng nhiều nhặng gì lập tức lo lắng.

“Sam Sam à! Chị ăn ít vậy, có no không?”

“Gọi là Lư lão sư đi.” Bội Sam quyết vạch rõ đường ranh. Câu nói của Bội Sam khiến An Hạ thực sự không thể nào tiến thêm một bước. Rốt cuộc, bản thân muốn lên tốt không được xuống mã cũng không xong. Cô nuốt nước bọt, nhìn đôi mắt không một chút gợn sóng của Bội Sam, hít một hơi.

“Lư lão sư không ăn thêm sao? Không đủ chất thì phải làm sao?” Bội Sam nghe những lời này, tâm tình dao động, bàn tay siết chặt thành nắm cố ngăn mình không thể mềm lòng với An Hạ.

“Tôi tự lo được.”

An Hạ siết chặt lấy dao nĩa đang cầm trên tay mình. Từ khi nào mà Bội Sam của mình lại mạnh mẽ như thế này? Từ khi nào mà cô ấy lại lùi một bước, càng lùi càng xa như vậy? Ngày hôm đó từ biệt, nói muốn vạch rõ đường ranh là vì không muốn liên lụy chỉ nghĩ rằng Bội Sam chỉ cách mình một cánh cửa, đâu có nghĩ rằng bây giờ mở cửa ra cũng không thấy được cô ấy. Yết hầu của An Hạ yếu ớt thỏa hiệp, không nói thêm gì, để Bội Sam quay vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Nửa đêm, An Hạ cứ trằn trọc không thể ngủ nổi. Cứ nói phân rõ đường ranh mà bây giờ lại ngày đêm ngày đối mặt, tường thành kiểu gì có phải cũng vụn vỡ đúng không?

“Em làm gì có thể quên được chị chứ?” An Hạ chua xót thốt lên thắp lên nhiệt huyết rời giường đi đến hướng phòng Bội Sam, muốn đưa tay gõ cửa, đến khi nhận ra thì An Hạ lại sợ hãi thu tay về. Có phải là gấp gáp quá rồi không?

Đúng lúc này cửa phòng Bội Sam mở ra, ánh sáng ấm áp từ phòng của Bội Sam lan từ trong ra ngoài vừa vặn soi rõ mặt An Hạ khiến Bội Sam thỏa sức nhìn ngắm. Nhưng Bội Sam, nếu muốn, lý trí có thể khống chế rất tốt.

“Có gì sao?” Bội Sam lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại không sao mà giấu hết sự ôn hòa.

“Ah, em muốn hỏi. Chị muốn bắt đầu như thế nào?” Đâu phải Bội Sam không nhận ra An Hạ đến phòng mình vào nửa đêm như vậy chỉ để nói những lời hỏi han không đầu không cuối như thế này. Nhưng cô không nhịn được, đành thỏa hiệp, không vạch trần An Hạ.

“Ngày mai cùng đọc kịch bản, cùng phân tích xem.”

“Được. Chị có muốn em chuẩn bị thêm gì không?”

“Không! Cứ là em là được.”

Nghe câu nói của Bội Sam khiến An Hạ ngẩn người. Trước đến nay, tất cả đều sợ làm trầy xước tự tôn của An Hạ, Bội Sam luôn mong muốn mỗi một thứ An Hạ làm đều là do An Hạ mong muốn, thoải mái. Cứ như thế mà dung túng An Hạ, cũng như thế mà phò tá An Hạ để cô muốn làm gì làm.

“Được rồi. Tôi buồn ngủ rồi!” Dáng vẻ Bội Sam kiên định khi bước lùi một bước, hai tay khoanh trước ngực.

“Trời hơi lạnh. Chị không chịu được nhiệt độ thấp, đắp chăn kín một chút.” An Hạ không kiềm lòng nổi khi thấy dáng vẻ gầy gầy của Bội Sam, trên tay còn có dấu hằn dây trói để lại trong lúc làm việc. Có cố không để ý thì cũng không phải là không thấy. Không chịu nổi nên mới thốt lên.

Câu nói của An Hạ còn hơn lò sưởi, hâm nóng trái tim Bội Sam, nhưng cô không dám biểu hiện, chỉ dám nuốt nước bọt.

“Có lò sưởi mà.” Rồi đóng cửa lại, nhanh chóng tắt hẳn ánh sáng đang soi rõ khuôn mặt của An Hạ, khuôn mặt cô đã luôn mong đợi để được gặp lại rất nhiều, rất nhiều lần.
« Chương TrướcChương Tiếp »