Sau khi nghe câu nói của Bội Sam, Triệu Quân Dao lập tức khắc cái tên An Hạ vào đầu. Không phải không biết An Hạ nhưng cô ấy còn chưa có tác phẩm nào nổi bật, nhàn nhạt qua ngày, thậm chí còn phải cọ nhiệt người này người kia để mà được nhắc đến. Hiện tại đang là người mẫu, cơ bản là dùng gương mặt kiếm cơm.
"Người mẫu mà Bội Sam lại để ý ư?" Vô cùng khó hiểu nên Triệu Quân Dao tự tìm lời giải. Cô dành hết buổi chiều tổng lực tra cứu thông tin về An Hạ. Sau đó tìm cách có được số liên hệ của An Hạ. Cô ấy lúc này còn đang ở Thẩm Giai.
“Xin chào.” Sau vài hồi chuông thì một giọng nói ngọt ngào, đài từ rõ ràng ở phía bên kia đầu dây phả vào tai của Triệu Quân Dao.
“An Hạ! Tôi là Triệu Quân Dao.” Triệu Quân Dao thẳng thắn. Cô tự tin rằng cái tên của mình không một ai mà không biết. Phải! Triệu Quân Dao trong giới được gọi là kim bài quản lý, tính toán tỉ mỉ và luôn biết cân nhắc lợi - hại, nặng - nhẹ. Chỉ cần người đó là Triệu Quân Dao thì nghệ sĩ dưới trướng tuyệt đối có cách đi lên. Tuy nhiên, để nhận được cái bắt tay của Triệu Quân Dao không phải cứ có tiền là được. Cô ấy chỉ thực sự đồng ý nếu tìm được tiếng nói chung trong công việc, sự nhiệt huyết làm nghề. Nếu tất cả không còn phù hợp thì cho vàng Triệu Quân Dao cũng sẵn sàng vứt bỏ. Ca hậu Uông Minh Quân chính là điển hình.
Ở phía bên này, An Hạ hốt hoảng khi nghe người kia giới thiệu tên mình. Tay cô siết chặt điện thoại như sợ phải đánh rơi. Cô lúc này đang ngồi trong phòng chờ để chuẩn bị trang điểm cho buổi chụp hình sắp diễn ra. Di Dương tất bật trao đổi với ê-kíp để đảm bảo buổi chụp diễn ra đúng tiến độ và chất lượng, khi ngó nghiêng lại thấy sắc mặt thay đổi của An Hạ.
“Triệu tỷ? Chị…làm sao… Sao chị lại gọi ạ?” An Hạ cố nén sự run rẩy.
“Có hứng thú gặp chị không?”
Triệu Quân Dao luôn là một người rất thẳng thắn, tuyệt đối hợp với tính cách chính nghĩa của An Hạ. Ngày trước, dù được sắp đặt vào thế nhưng vì hợp nhau nên cả hai mới có thể cùng nhau đi xa đến vậy, cùng nhau bước vào Ngũ Đại Tạp Chí còn ẵm luôn bìa tháng 3 của năm.
“Gặp chị? Lúc nào ạ?” An Hạ thả giọng nhẹ nhàng.
“Lịch trình của em thế nào? Chị theo ý em?”
“Em gửi lịch trình của em qua WeChat của chị. Chị có thể tiện gặp em khi nào, cứ nhắn cho em.” An Hạ hiểu được trọng lượng của Triệu Quân Dao, nên sẵn sàng cho đối phương thế chủ động. Trên cơ bản, lịch trình của nghệ sĩ thường ít khi được chia sẻ với người ngoài công ty.
Câu nói của An Hạ khiến Triệu Quân Dao hài lòng. Xem ra đứa nhỏ này biết điều, cũng là một mở đầu tốt. Triệu Quân Dao thầm nghĩ. Vài phút sau, cô nhận được toàn bộ lịch trình trong 2 tháng gần nhất của An Hạ.
[Ngày mai, 3 giờ chiều, ở nhà hàng trên tầng thượng của Grande, chị đợi em]. Triệu Quân Dao gửi tin nhắn cho An Hạ.
[Được! Em sẽ tới. Gặp chị sau]. Sau khi trả lời, An Hạ nhanh chóng trở lại công việc, miệng không giấu được nụ cười hài lòng. Buổi hẹn mà Triệu Quân Dao chọn cho mình là khi cô hoàn tất việc ghi hình hỗ trợ cho sản phẩm ca nhạc mới của một tiền bối cùng công ty. Hai giờ chiều chắc chắn sẽ hoàn tất, phần sau hoàn toàn trống, tranh thủ còn có thể về nghỉ ngơi một lát.
3 giờ chiều, tại tầng thượng của Grande. Triệu Quân Dao đã đặt sẵn bàn chờ An Hạ và Di Dương.
“Rất đúng giờ.” Triệu Quân Dao mỉm cười hài lòng.
“Em không muốn lỡ.” An Hạ thẳng thắn, sau đó ngồi xuống cùng Di Dương.
“Theo chị không?”
Sự thẳng thắn này của Triệu Quân Dao khiến An Hạ không giấu nổi sự ngạc nhiên lẫn vui sướиɠ. Trong giới này, ai lại không biết, nghệ sĩ dưới tay Triệu Quân Dao nếu không phải Ảnh đế, Thị hậu thì cũng là lưu lượng trụ cột hot-search. Không ít người muốn được cùng Triệu Quân Dao vào sinh ra tử nhưng vì Uông Minh Quân mà Triệu Quân Dao cũng khước từ mọi lời mời. Sau này xích mích, cả hai không thể đồng hành khiến Triệu Quân Dao mai danh ẩn tích suốt 2 năm. Đến bây giờ quay trở lại, còn mở lời với một người không tên không tuổi như An Hạ.
“Dạ?” An Hạ sợ mình hiểu nhầm ý. Có những chuyện quan trọng nên cô không dám chắc vào khả năng phân tích của mình.
“Sắp tới chị sẽ đầu quân cho một công ty giải trí, có thể là Hà Cảnh, cũng có thể là Hạo Tinh. Có muốn đồng hành cùng chị không?” Triệu Quân Dao trình bày rành mạch. Lúc này Di Dương cũng đứng ngồi yên, liên tục nhìn phản ứng của An Hạ rồi lại nhìn Triệu Quân Dao.
“Nhưng… em chưa kết thúc hợp đồng với Thẩm Giai.” An Hạ cúi mặt.
“Chuyện hợp đồng em không cần phải lo. Chị có thể chu toàn cho.” Triệu Quân Dao trấn an, An Hạ nghe được lại cau nhẹ mày, Triệu Quân Dao cũng tinh ý bắt được biểu cảm.
“Em vẫn còn chuyện gì vướng bận sao?”
“Chỉ cần chị mở lời, người muốn hợp tác với chị không ít. Tại sao lại là em.” An Hạ không lòng vòng, Di Dương cũng căng hết tai để hóng chuyện.
“Vì em bộc trực. Rất hợp với chị. Bản thân em lại là người có khả năng, chỉ là không theo đúng người, định hướng không rõ, hình ảnh lung tung nên mới gập ghềnh trăm phía. Chị không biết mọi chuyện sẽ ra sao, chị không muốn lãng phí khả năng của em. Ở chương trình sống còn, em đã làm rất tốt, tiếc là công ty của em lại không chú trọng đầu tư, lỡ thời cơ tốt. Hơn nữa, quyết tâm trong ánh mắt của em từ chương trình đó đến tâm hôm nay gặp gỡ, đều không thay đổi. Tính chiến đấu này, chị tuyệt đối hứng thú.”
Nghe Triệu Quân Dao phân tích, An Hạ hiểu rằng đối phương đã tìm hiểu về mình cũng nắm được con đường mình đi. Trong ánh mắt của Triệu Quân Dao lại rạng ngời, kiên định khiến An Hạ hoàn toàn yên tâm.
“Em sẽ theo chị chứ, Di Dương?” Không vội trả lời thẳng Triệu Quân Dao, An Hạ quay sang hỏi ý Di Dương.
Đồng hành cùng nhau bao nhiêu năm rồi, Di Dương có thể nắm hết mọi chuyện về An Hạ, chứng kiến những ngày cô khóc lóc nỉ non vì tủi thân oan ức vì quản lý Trương Ninh ép đến không thể bày tỏ, chứng kiến An Hạ đau lòng cỡ nào khi quyết tâm vạch rõ đường ranh với Bội Sam, chứng kiến An Hạ trân trọng cơ hội ra sao khi muốn thể hiện bản thân rồi bị tiểu hoa cùng công ty nẫng tay chiếm đoạt.
Người ngoài nói An Hạ là kẻ ăn bám, thích cọ nhiệt, cũng chỉ biết lấy gương mặt đẹp đẽ kiếm cơm, EQ thấp khi lúc nào cũng tị hiềm với người cùng công ty, nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết An Hạ chính là lần nào xem tên trên hot-search cũng buồn đến bỏ ăn, muốn giải thích cũng bị Trương Ninh quát mắng, không biết lấy lòng mà hai tay dâng cơ hội cho tiểu hoa được Kim chủ sủng ái. Di Dương biết An Hạ chân tình với nghệ thuật như thế nào cũng khát khao muốn bằng sức mình đi lên, nhưng ngày nào cũng chỉnh quẩn quanh làm mẫu, tài năng cũng chẳng mấy chốc mà mài mòn. Thế nên, không có ghét bỏ, trong khả năng của mình, Di Dương muốn hỗ trợ toàn lực.
“Chị ở đâu, em ở đó!” Di Dương hít một hơi, nhìn An Hạ rồi gật đầu thật mạnh.
“Triệu tỷ! Em mang Di Dương cùng đi theo chị.” An Hạ tràn đầy ngữ khí quyết tâm. Triệu Quân Dao đưa tay uống tách trà, khóe miệng cong lên, trong lòng ngập tràn sĩ khí tựa như được nhìn thấy Uông Minh Quân ở thời điểm xuất phát. Triệu Quân Dao hy vọng lần này sẽ không chọn sai.
Kể từ đó bầu không khí của ba người trở nên cởi mở hơn, họ bắt đầu trao đổi đối sách để giúp An Hạ rời khỏi Thẩm Giai. Sau khi cân nhắc, Triệu Quân Dao cho rằng họ sẽ hợp với Hạo Tinh, nơi có nhiều tài nguyên trong mảng diễn xuất và âm nhạc, rất phù hợp với con đường sắp tới của An Hạ. Trong quá trình tìm hiểu, Triệu Quân Dao cũng có cơ hội được nghe tiếng hát của An Hạ khi cô cùng một vài người bạn làm một series hát đường phố. Theo kế hoạch, họ sẽ nhanh chóng để An Hạ trở thành người của Hạo Tinh vào tháng 6 tới. Có điều, Hạo Tinh lại chính là công ty con của Gia Hoa, trực tiếp quản lý Lư Bội Sam.
Tuy nhiên, An Hạ không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ muốn rời khỏi Thẩm Giai, một lòng theo Triệu Quân Dao. Sau khi kết thúc buổi gặp mặt, An Hạ và Di Dương như vừa bơm một trụ năng lượng cao, hồ hởi chờ đợi tin tức từ Triệu Quân Dao. Đúng lúc rời đi, An Hạ chạm mặt Bội Sam đang đi cùng Tiểu Ngọc hướng về phía phòng VIP để chuẩn bị gặp gỡ đạo diễn Thiều.
Đạo diễn Thiều là một trong những tứ đại đạo diễn nổi tiếng của Trung Quốc. Người muốn ông để mắt tới không hề ít, chỉ cần góp mặt trong phim của ông cũng đủ để chứng minh thực lực. Thế nhưng, đạo diễn Thiều không phải người coi trọng cái tên ngôi sao để câu dẫn phòng vé, ông thích cảm giác được nhìn thấy nhân vật của mình được sống thật trong hình ảnh của một diễn viên phù hợp.
Và ông đang muốn ngỏ lời mời Bội Sam tham gia bộ phim ca nhạc > của mình. Đây không chỉ là một bước tiến mới mà còn là thử thách mà đạo diễn Thiều đặt ra để đánh dấu sự quay trở lại màn ảnh nước nhà của mình. Tất nhiên nhân vật của Bội Sam không cần phải hát nhưng vai diễn của cô phải trải qua nhiều đoạn tình cảm phức tạp, với danh tiếng và tài năng hiện tại, ông ta tin rằng không có cái tên nào đắt giá hơn Bội Sam. Theo ký ức, > tạo được tiếng vang rất lớn, đạo diễn Thiều khai phóng thể loại mới dành cho riêng ông, vơ vét toàn bộ giải thưởng trong nước. Tuy nhiên, Bội Sam chưa từng tham gia >.
“Sam Sam!” An Hạ run rẩy, mất vài giây mới bật nổi cái tên. Cũng đã hơn 2 tháng rồi họ mới chạm mặt nhau sau lần An Hạ quay lưng rời đi khỏi nhà của Bội Sam, nhất mực vạch rõ đường ranh.
Nhìn thấy An Hạ, Bội Sam nhận ra những cơn đau trong lòng mình không nói không rằng liên tục xộc lên, rất muốn chạy đến để ôm chầm lấy đối phương mà một câu nhớ thôi cũng không thể nói ra được. Bội Sam siết chặt quai túi xách nhỏ mình mang theo, nhắc nhở mình không được vội. Thành ra, chỉ có thể nhìn An Hạ mà chôn chặt cảm xúc đang nóng bừng trong lòng, lạnh lùng thốt lên.
“Chào!”
“Trông chị gầy quá!” Câu nói của An Hạ khiến Bội Sam bất ngờ.
Ngày trước, kể từ sau chia tay, hai người không có cơ hội gặp lại, cũng không dành cho nhau những câu nói quan tâm như thế này. An Hạ rất cứng đầu, một câu muốn phân biệt rõ là sẽ phân biệt rõ. Thậm chí, ở lần quay trở về thứ 2, có lần cả hai cùng được mời trong sự kiện, An Hạ chỉ cần nghe tên có Bội Sam đã lập tức báo bệnh, nhất định muốn tránh. Bây giờ, không có dụng tâm, lại mặt đối mặt như vậy.
“Cảm ơn. Có lòng rồi.” Mùa hè năm nay đến nhanh thế à? Cách An Hạ ngọt ngào nhìn khiến trái tim Bội Sam cảm nhận có một tia nắng ấm nhẹ qua làm cô ngẩn người.
“Sam Sam à!” Tiếng nói từ phía sau vọng tới. Đó là Giai Kỳ. Trong khoảnh khắc nhìn thấy An Hạ, Giai Kỳ lập tức bật chế độ đề phòng, một chân bước lên chắn ngang giữa An Hạ và Bội Sam, ánh mắt đanh lại.
“Đi thôi! Tới giờ rồi.”
Bội Sam nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật nhẹ đầu rồi rời đi. Thái độ lạnh nhạt không hề suy suyển nên An Hạ chắc chắn không thể nhận ra.
“Lịch trình vất vả. Chị chăm sóc bản thân mình một chút.” An Hạ lên tiếng làm chùng chân Bội Sam.
Người ra nói tính cách quá cứng đầu và thẳng thắn của An Hạ không thích hợp với giới giải trí. Nhưng không ai nhớ rằng, vì để được bước đi trong chính đam mê của mình, muốn theo đuổi giấc mơ của mình, đứa trẻ An Hạ này thật ra trong thời gian qua đã tự bào mòn đi rất nhiều tính cách đó, chấp nhận thỏa hiệp để mang về cơ hội thể hiện cho mình. Ngày trước, lúc bên cạnh Bội Sam, An Hạ mới có thể bày tỏ lòng mình một cách trung thực và tràn đầy ngọt ngào như vậy.
Câu nói như một gói kẹo nhét vào túi Bội Sam khiến cả Giai Kỳ, Tiểu Ngọc, Di Dương đồng loạt đứng hình. Không phải họ không hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người, cũng không phải mất trí nhớ mà không biết rằng hai người muốn tuyệt đối không liên quan đến nhau. Triệu Quân Dao đứng từ xa, có thể ngửi rõ không khí kỳ lạ, nhanh chóng bước đến giải vây.
“Tiểu Hạ! Chị đưa em về.” Sự xuất hiện của Triệu Quân Dao khiến Giai Kỳ khó hiểu, lại còn đi cùng An Hạ khiến radar của cô trở nên nhạy bén. Riêng Bội Sam lại thấy an lòng lúc Triệu Quân Dao mang An Hạ và Di Dương rời đi.
“Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Còn nói được mấy câu đó à?” Giai Kỳ khịt mũi, tỏ ý khinh thường. Cô thực sự rất nhớ khoảnh khắc Bội Sam ôm chặt lấy mình, khóc đến mất giọng mà miệng chỉ đau đớn “Em ấy bỏ em rồi!”. Từ đó, cô mong giảm được thì giảm, tránh đi được thì tránh chuyện liên quan đến An Hạ gắn lên người Bội Sam.
“Sam Sam à! Em phải cẩn thận, đừng bận lòng vì cô ta.” Giai Kỳ lên tiếng dặn dò.
“Ừ! Em biết rồi.” Bội Sam nhẹ giọng, đưa đôi mắt quyến luyến nhìn theo bóng lưng cùng không gian thoang thoảng hương Cam Bergamot mà An Hạ để lại. Đó vẫn luôn là mùi hương cô từng nói thích nhất khi được hòa trên cơ thể của An Hạ.