Chương 2

“A…” Dù âm lượng rất nhỏ nhưng đây là tiếng rêи ɾỉ của phái nam… đúng không? Trần Chỉ Nhu ngây người.

Cô nghe lại một cách nghiêm túc, mặc dù tiếng nghe được rất nhỏ nhưng bên trong quả thực đang truyền tới tiếng thở dốc nặng nề.

Mẹ! Người này tới đây “lau súng” đấy à?! Trần Chỉ Nhu ngẩn ra, lui về sau một bước nhưng không cẩn thận đυ.ng phải cửa buồng vệ sinh đầu tiên, nó phát ra một tiếng cách, mẹ kiếp, tiêu rồi.

“Ai?!” Giang Dịch Thành dùng tay vuốt ve lên xuống trên côn ŧᏂịŧ, đang nhắm mắt cảm nhận đột nhiên nghe thấy cách vách vọng tới tiếng động, bị dọa tới mức thiếu chút nữa là liệt luôn. Một tiếng kêu này cũng sắp vụn ra rồi.

Anh vội vội vàng vàng kéo khóa quần mở cửa, vừa đẩy cửa ra liền thấy bạn học cùng lớp bổ túc của mình, Trần Chỉ Nhu lớp 4.

“Giang Dịch Thành?!”

“Trần Chỉ Nhu?!”

Miệng bọn họ đồng thanh kêu tên của đối phương lên.

Ngay sau đó, mắt Trần Chỉ Nhu không chịu sự khống chế đưa xuống nhìn quần anh.

Một đùm rất lớn, chỗ quần ngăn cản lại còn có một đoạn hình như bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ thấm ướt, đậm màu hơn. Giang Dịch Thành đương nhiên thấy cô đang nhìn mình, trong lòng anh sắp tan vỡ hết rồi.

“Cậu…”

“Cậu…”

Hai người lại đồng thời mở miệng một lần nữa, Giang Dịch Thành không đợi cô mở miệng tiếp, vội vã cướp lời.

“Đừng nói chuyện này ra được không, xin đấy.” Vành tai anh cũng đã đỏ lên, ai ngờ được lần đầu tiên anh làm chuyện kiểu này lại bị người ta bắt gặp, Lỹ Vĩ Minh đúng là đáng chém ngàn dao, cậu ta nói chỗ này sẽ chẳng có ai tới cơ mà?! Bây giờ phải làm sao, lại còn là người quen nữa, cô sẽ nghĩ về anh như thế nào chứ… Đánh chết anh luôn đi.

Anh thực sự không thể nào đoán được Trần Chỉ Nhu đang suy nghĩ chuyện gì.

“Tớ sẽ không nói ra đâu.” Trong thời gian thở mấy nhịp, Trần Chỉ Nhu đang suy nghĩ lẫn lộn trong đầu tỉnh táo trở lại, cô ngưng một chút cuối cùng vẫn quyết định nói ra miệng: “Nhưng mà…”

Bên tai cô cũng đỏ lên: “Cậu cho tớ xem.”

“Cái gì?” Giang Dịch Thành nhất thời không hiểu cô muốn nói cái gì, có chút không còn hi vọng gì nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình ở lớp bổ túc.

Giữa hai người đa số chỉ trao đổi về vấn đề học tập, cùng lắm là thỉnh thoảng tán gẫu mấy câu trong thời gian nghỉ ở lớp bổ túc, không tính là quá quen, nhưng cũng có thể nói mấy câu, chính là dạng bạn học nếu gặp phải trên đường sẽ do dự có nên đi chào hỏi hay không.