Sáng nay Tô Hàn ở nhà với Tử Kiều nhưng buổi chiều anh phải đến công ty.Lúc này Tô Hàn đang ngồi xem lại tư liệu nhưng anh vẫn phát giác cô gái của mình đứng trước tủ quần áo cũng đã mười phút rồi, hình như đang tìm kiếm thứ gì.
Tô Hàn buồn cười, hắng giọng hỏi cô.
- Tử Kiều em tìm gì thế?
Vì sợ ảnh hưởng đến Tô Hàn làm việc nên Tử Kiều đã giảm nhẹ hành động để không tạo ra âm thanh.Không nghĩ anh lại phát hiện, Tử Kiều xoay người nhìn anh với vẻ hối lỗi.
- Em làm phiền anh sao?
Tô Hàn lắc đầu rồi bỏ laptop xuống, đứng dậy đi về phía Tử Kiều, cánh tay đưa ra liền ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô.
- Có phải em tìm quần áo của mình đúng không?
Hai mắt Tử Kiều sáng lên, vội gật đầu.
- Đúng vậy, cả quần áo ngủ của em đều không thấy đâu cả.
Cô chỉ chỉ vào tủ..
- Mà trong đó toàn là quần áo mới...
Nghĩ nghĩ gì đó, Tử Kiều nhíu nhíu mày nhìn Tô Hàn..
- Chẳng lẽ....?
- Đúng vậy, quần áo của em anh đã cất hết rồi.Quần áo mới này là anh chuẩn bị cho em đấy.
Sống chung với Tô Hàn một thời gian dĩ nhiên Tử Kiều rất rõ anh sẽ không khi dễ quần áo cũ kĩ của cô mà là rõ ràng người đàn ông này đang uốn nắn cách ăn mặc của cô.
Tô Hàn thấy Tử Kiều hơi im lặng, Tô Hàn hôn lên chóp mũi thon cao của Tử Kiều nhẹ giọng dỗ dành.
- Tử Kiều em đừng hiểu sai ý anh.
Tử Kiều thật sự rất hiểu chuyện, với Tô Hàn cô chưa bao giờ đem ý nghĩ xấu xa gắn lên người anh. Huống hồ từ khi mẹ của cô rời đi, chẳng ai còn chăm sóc chu đáo cho cô đến thế.Lúc còn bé mỗi lần tết đến nhìn con người ta được mặc quần áo mới cô liền chạy ra sau nhà ôm mặt tủi thân mà khóc nức nở.
Tử Kiều hơi đỏ mắt, nhỏ giọng.
- Em chỉ đang nghĩ,đã rất lâu rồi đã không còn ai quan tâm em mặc gì.
Cho nên dù chiếc quần jean đã rất cũ kỹ, màu phai nhạt, Tử Kiều vẫn xem đó là vật quý giá mà giữ lấy.
Lòng Tô Hàn như siết lại, anh ôm Tử Kiều vào lòng hôn lên tóc cô.
- Ngoan, không cần nghĩ những chuyện không vui.
Chỉ cần mỗi lần cô nhớ đến chuyện đau lòng của quá khứ, chỉ cần được Tô Hàn ôm lấy dỗ dành, nằm trong lòng anh thì mọi thứ đều trở nên là hư không. Chẳng còn đau thương, mất mát nào nữa cả vì hiện tại cô đã có anh.Tử Kiều dụi mặt vào lòng anh, cảm thấy trái tim tổn thương ngày nào của cô đều đươc sự yêu thương của người đàn ông này vỗ về mà xoa dịu.
Qua một lúc Tử Kiều ngẩng đầu từ trong lòng anh lên, cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt ngây thơ nhìn anh có chút dè dặt..
- Tô Hàn nhưng mà...
- Hửm, sao em..?
Khóe môi anh hơi cong lên, mυ"ŧ nhẹ môi cô rồi rút về chừa khoảng hở cho cô được nói chuyện..
Tử Kiều hơi ngại ngùng, ngón ray chỉ chỉ vào tủ.
- Mấy chiếc áo ngủ có phải là hở hang lắm không?
Lời cô nói làm Tô Hàn ngớ ra rồi phì cười, anh chịu không nổi khuôn mặt đáng yêu này, hôn xuống liền mấy cái.
Rồi tà tứ dụ dỗ.
- Chỉ mặc buổi tối ngủ thôi, lúc ngủ chúng ta phải mặc đồ thoải mái một chút mới tốt cho sức khỏe..
Thì ra là vậy, Tử Kiều vẫn thấy không đúng lắm..
- Đồ ngủ của em cũng rất thoải mái.
Tô Hàn lắc đầu nở nụ cười bí hiểm đầy quyến rũ, hai đôi môi chập chờn lúc dính lúc không.
- Anh thấy không thoải mái, lúc cởi ra thật phiền phức..
Lúc này Tử Kiều có ngốc cách mấy cũng nhận ra ý đồ của anh, hai má Tử Kiều ửng đỏ, miệng nhỏ hếch lên.
- Anh..anh sao lại như thế..
Giọng hờn trách nhưng rõ ràng là lời dụ dẫn mời gọi,nũng nịu ngọt ngào.
- Anh thế nào hửm..?
Nói rồi Tô Hàn nhanh chóng chiếm lấy môi hồng hé mở, chiếc lưỡi mạnh mẽ liền đi vào mυ"ŧ lấy lưỡi nhỏ của Tử Kiều.Nụ hôn của Tô Hàn chưa bao giờ giống vẻ ngoài ôn nhu của anh,nó luôn nồng nàn một cách mãnh liệt,khoáy động tâm can của đối phương một cách mạnh mẽ nhất..
Hai người sau khi nháo nhào một hồi thì cũng chịu nắm tay nhau ra khỏi cửa. Hôm nay Tử Kiều có hẹn với Hạ Đồng đã mấy tháng rồi hai người chưa gặp lại, Tử Kiều cũng chỉ nói qua sự việc mình sáng mắt trong điện thoại mà Hạ Đồng đã bật khóc nức nở.
????????????????⬅️⬅️⬅️