Tô Nhược vốn đã hẹn với với Tô Hàn muốn gặp Tử Kiều nhưng Tô Hàn nói rằng cô gái kia vừa hết bệnh không thể đi xa. Vì thế Tô Nhược đành bay một chuyến quay về thành phố T. Tô Nhược vốn rất nhạy bén chỉ cần qua lời nói, Tô Nhược liền cảm nhận chủ nhân của cuốn bản thảo kia vốn rất đặc biệt với anh trai của mình.
Dù Tô Hàn không nói gì quá nhiều chỉ thốt ra vài câu từ vốn theo tính cách ít nói của anh nhưng Tô Nhược cảm nhận rất rõ anh trai mình lại rất để ý còn bảo hộ cô gái kia rất chặt chẽ. Mà từ xưa giờ Tô Nhược chưa bao giờ thấy Tô Hàn dành sự ưu ái cho ai như thế ngoài Tiểu Hy con gái của cô.
Cho nên vì qua tò mò, Tô Nhược quyết bằng mọi cách phải gặp cô gái kia bằng được mới thôi. Đúng là cô rất thích bản thảo của cô gái kia nhưng song song đó Tô Nhược muốn biết cô ấy là thần thánh phương nào có thể hồ biến một Tô Hàn lạnh nhạt với cuộc sống này lại trở nên ấm áp khác lạ đến thế.
Lần này trở về Tô Nhược đi bằng phi cơ riêng, cô còn tranh thủ trở về với hai bảo bối đang chờ cô ở nhà, không thể ở lại ở thành phố T quá lâu.Lúc Tô Nhược được quản gia mở cửa vào nhà,cô nhìn qua chiếc xe hơi ngừng trước cổng có chút quen mắt.Chân mày hơi nhíu nhíu lại nhưng không nhớ ra mình đã gặp ở đâu. Chỉ là khi bước chân lên cửa lớn, bên trong phòng khách vọng ra tiếng nói ngọt ngào nũng nịu làm toàn thân Tô Nhược có chút không thoải mái.
Lúc này đây Ngô Uyển đang ngồi ở phòng khách,trên bàn lỉnh khỉnh rất nhiều quà,Trầm Ngọc ngồi bên cạnh có chút cứng ngắt cả nụ cười cũng không thoải mái.
- Dì à, dì xem cái này là con lựa rất lâu mới tìm được chiếc váy này.Dì à, dì có thích không ạ?
- .......
- Dì ơi, còn đây là chiếc túi xách của Chanel mới vừa ra mắt, màu sắc lẫn kiểu dáng rất hợp với dì.
Ngô Uyển miệng ngọt như mật, cười nói lấy lòng Trầm Ngọc không ngớt. Tính tình Trầm Ngọc vốn rất tốt, lại là con nhà gia giáo nên bà ít khi nặng nhẹ một ai.Huống gì dù sao hai nhà Ngô Gia và Tô gia có mối quan hệ kết giao lâu đời cho nên bả hơi rối rắm không biết nói sao cho Ngô Uyển không đến đây làm phiền nữa.
Hơn nữa tháng nay ngày nào Ngô Uyển cũng lui tới ngoài lấy lòng bà ra còn bóng gió nói về sự hàn gắn với Tô Hàn.
Trầm Ngọc biết do bà một phần cả nể nên mới để Ngô Uyển được cớ lui đến dây dưa.
May mắn là hôm qua Tô Hàn trở về sau ba tháng công tác ở nước ngoài lại không đυ.ng mặt Ngô Uyển,nếu không con trai bà sẽ hiểu lầm rằng bà đang tiếp tay cho Ngô Uyển làm càn.
Chỉ mới nghĩ đến Trầm Ngọc đã lo lắng không thôi, bà liền cắt ngang những việc luyên thuyên kế tiếp của Ngô Uyển.
- Tiểu Uyển à,cháu không cần mua nhiều thứ như vậy cho Dì đâu.
Bà nhẹ thở dài khó xử nói.
- Nếu cháu muốn lui tới thăm dì thì lâu lâu dì cháu mình hàn huyên tâm sự.Còn quà cáp này dì không thể nhận được.
Ngô Uyển thu lại nụ cười, ánh mắt liền phủ hơi nước trông rất đáng thương..
- Dì à dì không còn thương cháu nữa đúng không, hay dì đang hiểu lầm cháu chuyện gì..
Cô ta gấp gáp nắm tay Trầm Ngọc.
- Cháu biết chuyện lần này là cháu sai, cháu càn quấy, cháu hứa cháu sẽ sửa đổi. Dì đừng giận cháu nữa có được không?
Trầm Ngọc có chút đau đầu.
- Dì không giận cháu nhưng mà...
Nghe thể Ngô Uyển mỉm cười cắt ngang lời bà.
- Vậy dì nhận quà cho cháu vui nhé.
- Không được.
Ngô Uyển cắn cắn môi.
- Vì sao ạ? Dì cũng ghét bỏ cháu như Tô Hàn đúng không ạ?
- Vì mấy thứ này Tôi có thể mua cho mẹ của tôi mà không cần nhờ vả ai cả.
Tô Nhược bước vào,tiếng nói lạnh nhạt vang lên khiến hai người trong phòng đều quay đầu.
Trầm Ngọc bất ngờ khi thấy Tô Nhược xuất hiện ở đây.
- Tiểu Nhược con về khi nào sao không nói với mẹ?
????????????⬅️⬅️