Chương 10: Mặt đối mặt

Bạch Hồ nói với anh cô gái đó không nhìn thấy.....

Ba năm trước anh muốn cô ở lại phòng cùng anh uống rượu,cô nói cô không biết uống.Anh cũng không ép, vì anh chỉ cần có người ngồi đó để anh biết rằng mình không thật sự chỉ có một mình.Đêm hôm đó anh nhìn trúng cô, còn đưa ra yêu vô lí mà chính bản thân anh sau khi tỉnh táo còn thất giật mình.

Lần đầu anh nhìn thấy cô liền bị đôi mắt to tròn này thu hút, đen láy sinh động ẩn vào đó là sự thuần khiết tinh khôi.Ở cô gái này có sức hút rất lạ,khi cô cúi đầu chơi đàn chỉ nhìn hàng mi dài càng khiến người nghe muốn nhìn thêm chút nữa, đến khi cô ngẩng đầu, đôi môi ửng hồng hé môi cười nhẹ hòa vào đôi mắt sáng rực khiến đối phương bất giác lưu luyến.

Cô với Tô Nhược không giống nhau, có lẽ ba năm về trước bị rượu làm cho mơ hồ.

Nhưng chỉ là một phút chốc anh liền có thể tỉnh táo để xác định cả hai hoàn toàn khác xa nhau.Tô Nhược như đóa hoa hồng đầy gai nhọn còn cô gái này không khác gì loài hoa hướng dương rực rỡ mà ấm áp.

Nhưng chỉ ba năm trôi qua, đôi mắt xinh đẹp kia liền mất đi ánh sáng.Nhìn vào nếu không quan sát kỹ lưỡng thật khó nhận ra con ngươi linh động kia lại không thể nhìn thấy.

Tính cách của Tô Hàn từ bé ngoài gia đình mình ra anh rất thờ ơ lạnh nhạt với thế giới này.Anh không thích quản chuyện của người khác.Nhưng cô gái này xem ra khá có duyên với anh,ba năm trước cũng thế lúc anh khẳng định mình mất Tô Nhược mãi mãi.Và quyết lòng chấm dứt tình cảm vốn không nên phát sinh kia thì cô đã xuất hiện.Tiếng đàn lẫn ánh mắt ôn nhu của cô như an ủi tinh thần tổn thương của anh vào đêm khuya vắng lặng.

Ba năm sau anh vừa mới chấm dứt mối quan hệ với Ngô Uyển cô liền xuất hiện trong tầm mắt của anh.Đối với vấn đề chia tay Ngô uyển với anh không phải là sự nóng vội hay mất điềm tĩnh mà là khi sự nhẫn nại không còn anh liền không muốn duy trì.Có lẽ Ngô Uyển đến đúng thời điểm để bọn họ bắt đầu mối quan hệ,dĩ như thời điểm anh cần có người bên cạnh,mối quan hệ hai nhà khá tốt.Còn ở mẹ của anh nữa, bà rất sợ anh mãi không dứt ra được vòng luẫn quẫn kia. Nên mong anh tìm được một nửa của mình mà tiến tới hôn nhân, mọi quỹ đạo nên trở về nơi bắt đầu.

Thật ra tình cảm anh dành cho Tô Nhược không quá vĩ đại như mẹ anh tưởng tượng.

Anh đã từng lầm tưởng mình rất yêu Tô Nhược nhưng khi ngày Tô Nhược rời khỏi Tô Gia anh đã hèn nhát không dám tìm cô trở về.Hay ngày đưa cô đến sân bay anh cũng bỏ qua cơ hội thổ lộ cùng cô.

So với Cảnh Tử Sâm anh thật ra có rất nhiều cơ hội nhưng anh mãi bị vòng xoáy tình thân và tình yêu vây lấy.Đến khi ở bệnh viện biết được Tô Nhược ở bên cạnh Cảnh Tử Sâm, Tô Hàn liền hiểu rõ anh thương Tô Nhược là thật lòng.Nhưng so với tình yêu nam nữ thì tình thân đã chiếm lĩnh quá nhiều cho nên bao năm qua anh anh luôn day dứt suy nghĩ.Ngày nắm tay đưa Tô Nhược trao cho Cảnh Tử Sâm tại hôn lễ,anh liền ngộ ra đây là em gái của mình.Là đứa em gái anh muốn thương yêu và bảo hộ nhưng không phải là sự che chở như tình yêu mà là máu mủ trong gia đình.

Còn Ngô Uyển, một năm trôi qua cô ta mang thân phận là bạn gái của anh. Cô ta thích bất cứ thứ gì anh đều đáp ứng, dù là Ngô Uyển luôn thử thách sự nhẫn nại của anh.Nhưng không sao cả vì dù sao hai nhà cũng đã bàn bạc đến hôn sự. Có lẽ anh ấu trĩ hay nhạt nhẽo đến mức cho rằng lấy ai cũng được đích cuối cùng cũng là duy trì người thừa kế cho Tô gia thôi sao.

Chỉ là Ngô Uyển cứ không ngừng phạm đến sai lầm.Cô ta tùy hứng, cô ta làm càn anh đều nhắm mắt bỏ qua.Nhưng lần này Ngô Uyển lại phạm vào đều cấm kị.

Ngô Uyển luôn muốn chứng tỏ cô ta đứng ở vị trí cao nhất trong lòng anh.Cô ta không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn để dò xét tầm quan trọng của mình trong mắt anh, anh hiểu rõ.Nhưng anh lại hận thấu xương loại dò xét ngang ngược này. Ngô Uyển biết rõ còn vài tháng nữa thôi bọn họ sẽ kết hôn, người lớn hai nhà cũng đã biết rõ.Cô ta lại không ngần ngại lấy đó làm bằng đạp uy hϊếp anh.Ngô Uyển cho là anh đồng ý kết hôn tức anh yêu cô ta, sẽ để mặc cho cô ta làm càn.Điều kia chỉ có thể chứng minh, Ngô Uyển còn chưa hiểu rõ Tô Hàn anh, nếu anh là tên đàn ông có thể dễ dàng chịu uy hϊếp, anh còn có thể ngồi vào vị trí này của ngày hôm nay ở Tô Thị hay sao?

Sự chịu đựng của anh tới hôm nay hoàn toàn tới đỉnh điểm.

.....

Tô Hàn nhìn người đối diện một cách tận tường nhất, lúc này anh có nhìn cô như thế nào cũng không bị cô cho là khiếm nhã.Cô cũng sẽ không quan sát được sắc mặt của anh mà sẽ ngại ngùng hay sợ hãi như cái đêm hôm đó.

Tâm trạng Tử Kiều khá căng thẳng, sau khi thử đàn, người quản lý họ Bạch gì đó bảo cô lên lầu vì ông chủ của bọn họ muốn phỏng vấn cô.Vừa mừng vừa lo, Tử Kiều âm thầm nghĩ có phải cô vừa thành công thông qua một vòng rồi đúng không nhỉ? Bây giờ là vòng phỏng vấn,nếu ông chủ của bọn họ đồng ý nữa có phải cô sẽ được nhận vào làm hay không.

Lúc này khi đã ngồi đối diện với Tô Hàn rồi, Tử Kiều xác định qua hơi thở trầm ổn của người đàn ông biết đối phương đang quan sát mình.

Tử Kiều thận trọng lên tiếng.



- Xin chào tôi tên là Trần Tử Kiều, tôi có xin vào vị trí chơi đàn cho nhà hàng.Tôi có nghe quản Lý Bạch nói anh là ông chủ nơi đây,không biết ý kiến anh thế nào?

Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên đánh gãy đi suy nghĩ trôi dạt của người đàn ông.Vẫn là giọng nói ngọt ngào này, nhẹ nhàng không khác gì dòng nước ấm.

Thì ra cô tên là Tử Kiều, một người từng biết mặt đến tận ba năm mới biết tên.

Tô Hàn hỏi.

- Cô sinh ra ở đây sao?

Giọng người đàn ông trầm ấm có phần ôn nhu,nghe có phần quen tai nhưng suy nghĩ mãi Tử Kiều không nhớ ra mình đã nghe ở đâu.

Tử Kiều vội lắc đầu.

- Tôi ở thành phố A.

Tô Hàn không lấy gì làm lạ, anh chỉ thắc mắc rằng cô không nhận ra giọng nói của anh sao.

- Tôi thấy cô có chút quen mắt.

Vẫn còn một tia hi vọng nhen nhóm trong lòng Tô Hàn.

Nhưng có lẽ Tử Kiều phải làm anh thất vọng.

- Vậy sao, tôi không nhìn thấy anh nên không thể xác định được.Xin lỗi anh tên gì có thể chúng ta đã từng gặp nhau.

- Tô Hàn.

Anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

Tử Kiều ngần ngại nói xin lỗi.

- Tên thật lạ, lần đầu tôi mới biết anh rồi.

Ánh mắt Tô Hàn hơi trầm xuống, anh cảm thấy mình thật buồn cười.Ba năm trôi qua nếu bây giờ cô có nhìn thấy chưa chắc đã nhận ra anh huống gì đến giọng nói.Anh là đang chờ mong điều vô nghĩa gì thế.

Tô Hàn không muốn làm mất thời gian của cô.

- Được rồi cô đánh đàn rất tốt, từ ngày mai có thể đến nhận việc.Về giờ giấc và tiền lương Quản Lý Bạch sẽ trao đổi với cô...

Tử Kiều cảm thấy như làn gió mát rượi thổi vào lòng.Thật may mắn, rốt cuộc cũng có nơi chịu nhận cô rồi.Nụ cười hạnh phúc nở rộ, Tử Kiều vui đến mức cả vành mắt cũng ửng đỏ.



Phải biết người như cô bây giờ đi tìm việc là cực kì khó khăn..

Cô vừa mừng vừa nói.

- Cám ơn anh..cám ơn anh rất nhiều,tôi sẽ cố gắng làm tốt không làm anh thất vọng.

Tô Hàn gật đầu nhưng chợt nhớ cô không nhìn thấy.Anh nhìn sâu vào đôi mắt của Tử Kiều.

Giọng khẽ cẩn trọng sợ làm cô tổn thương.

- Xin lỗi tôi có thể hỏi chuyện riêng tư một chút được không?

Tử Kiều không biết anh hỏi gì, vội khẽ gật đầu nhìn vào rất ngoan.

- Mắt của cô?...

Tử Kiều chợt hiểu ra ý tứ của anh,cô lấy tay sờ sờ lên đuôi mắt của mình.Nụ cười hơi nhạt đi nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.

- Tôi bị tai nạn cho nên không nhìn thấy được nữa.

- Có thể chữa được nữa không?

Tô Hàn không rõ vì sao anh lại cố đào sâu vào vấn đề này. Nhưng ngồi ngắm đôi mắt xinh đẹp còn có nụ cười quá đỗi đơn thuần kia mang cả một hơi thở thanh xuân tràn đầy, nhìn qua Tử Kiều chắc thua Tô Nhược chừng vài tuổi.Tuổi đời còn quá trẻ ,ông trời lại bất công lấy đi đôi mắt.

Thật khiến người ta phải thương tiếc.

Tử Kiều rũ mắt xuống, giọng cũng nhẹ đi.

- Không chữa được nữa.

Cổ họng Tô Hàn hơi đắng chát, anh nhìn cô một chút rồi nói.

- Được rồi,ngày mai cô tới đây làm.

Tử Kiều gật đầu lấy lại tâm trạng vui vẻ.

- Cám ơn anh.

➡️➡️➡️????????????