Chương 32

Mà trưa nay cô bị bà Diệp làm khó đủ đường, tới chiều thì bạn trai tổng tài đã xin được giấy phép sống riêng, đến kẻ ngu còn không tin hai chuyện này không liên quan đến nhau.

Bạch Thu Nhiên rất cảm động trước hành động nhanh chóng của bạn trai tổng tài. Việc này chứng tỏ anh nhìn nhận được vấn đề này và quan trọng là muốn giải quyết nó.

Sống riêng chưa chắc đã là phương án triệt để nhưng là phương án đơn giản và hiệu quả nhất. Chứ không thì phải làm sao bây giờ? Tuy bà Diệp không thích cô nhưng bà là mẹ ruột của bạn trai tổng tài, và bà cũng rất thương anh, bạn trai tổng tài đâu thể nảy sinh hiềm khích với mẹ bởi vì cô được? Anh không giả ngu, bảo cô thông cảm cho mẹ anh hoặc bảo cô nhẫn nhịn như phần lớn đàn ông khác là đã xứng danh người đàn ông tốt rồi.

Thú thật, nếu anh yêu đương mù quáng, hò hét nói nếu bố mẹ không chấp nhận cô là anh sẽ cắt đứt quan hệ với gia đình thì có lẽ cô sẽ cân nhắc lại việc cưới anh. Bạn trai tổng tài đẹp trai trẻ tuổi, tương lai xán lạn đột nhiên biến thành miếng thịt khét, cô không thèm lắm.

Như bây giờ lại tốt, bạn trai tổng tài vừa có thái độ vừa có phương án, tỏ rõ đứng cùng phe với cô bằng phương pháp không hề cực đoan, quả là người đàn ông tốt mà có thắp đèn l*иg cũng không tìm ra.

Bạch Thu Nhiên bắt đầu an ủi mình là trong cái rủi có cái may, dần dần cũng thật lòng thấy mình may mắn, dụi đầu vào vai bạn trai tổng tài, nở nụ cười thỏa mãn.

Diệp Chi Châu mỉm cười. Tuy trong lòng biết rõ cô chỉ bôi mật trên môi thôi chứ mỗi khi gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của cô chắc chắn là trốn tránh chứ không phải là sát cánh bên anh cùng nhau đối mặt, nhưng anh vẫn rất thích được cô làm nũng, bằng không làm gì có chuyện Bạch Thu Nhiên lúc nào cũng đúng.

Trong xe rất yên tĩnh, Bạch Thu Nhiên cũng không nói gì nữa mà hưởng thụ bầu không khí bình yên này. Mãi đến khi họ xuống xe rồi đi vào thang máy để lên nhà, cô mới tiếp tục vấn đề dở dang hồi nãy: “Nếu mẹ anh không cho chúng ta ở riêng thì sao?”

“Sao lại không cho?” Diệp Chi Châu bấm nút thang máy, hỏi: “Mình lớn cả rồi, có tay có chân có công việc, chẳng lẽ xa bố mẹ là không sống nổi như tụi con nít à?”

Bạch Thu Nhiên hiểu điều đó nhưng cô vẫn lo lắng: “Nhưng trong truyện trên phim toàn có chi tiết này mà, bố mẹ anh sẽ nổi trận lôi đình khóa thẻ ngân hàng của anh, đuổi việc anh, nếu vậy thì phải làm sao?”

Diệp Chi Châu dở khóc dở cười: “Kể từ khi lên đại học thì anh đã không dùng thẻ ngân hàng của bố mẹ cho rồi, công ty là do anh tự mở, em nói xem bố mẹ anh khóa thẻ, đuổi việc anh thế nào?”

Bạch Thu Nhiên ngẩn ra, hình như đúng vậy thật. Bạn trai tổng tài khác với rất nhiều người thừa kế trong truyện hay trên phim, anh lập nghiệp dựa vào bản thân, công ty của anh không liên quan gì tới nhà họ Diệp, dẫn đến sức ảnh hưởng của bố mẹ chồng hào môn bị suy giảm đáng kể, cùng lắm là họ chỉ có thể nói “Nếu kết hôn với cô ta, sau này đừng hòng thừa kế tài sản của bố mẹ” chứ không thể nói “Cút khỏi công ty ngay lập tức”. Nhưng nếu vậy thì không có quá nhiều sức uy hϊếp, bạn trai tổng tài là con một, trừ khi họ sinh thêm đứa nữa, bằng không đợi thêm mười, hai mươi năm nữa khi họ đã về hưu thì vẫn phải để bạn trai tổng tài về thừa kế sản nghiệp thôi.

Quan trọng hơn, điều kiện tiên quyết để chi tiết này xuất hiện trong tiểu thuyết hào môn là bố mẹ hào môn phải có cùng chung lập trường, mà thực tế trong trường hợp của họ thì chỉ có bà Diệp không thích cô thôi chứ chủ tịch Diệp rất quý cô. Vì vậy chỉ cần chủ tịch Diệp – người nắm giữ quyền lực – ủng hộ mối quan hệ của cô và Diệp Chi Châu là được, bà Diệp sẽ không dùng quyền thừa kế để uy hϊếp họ, cưới xong muốn sống ở đâu cũng là quyền của họ.