Chương 24: Bạch Y Như Tuyết

Cỗ kiệu được 2 người Trần lão hộ tống vào truyền tống trận, bên trong phủ kín công kích trận pháp khiến không gian cực độ vặn vẹo, mỗi rãnh nhỏ sắc bén như lưỡi dao, chỉ một chút sơ sẩy cũng đủ cuốn Nguyên Anh kỳ tan xương nát thịt. 3 người bọn họ nếu không phải dựa vào bảo khí khó mà lành lặn vượt qua.

Điểm cuối truyền tống là đại sảnh của một cung điện, Tiêu Chiến bước ra khỏi kiệu, nhận thấy nơi này bố trí 12 chỗ ngồi, một nửa trong số đó đã được lấp đầy.

Hắn chào cũng lười chào cứ vậy chọn một chiếc ghế trống ngồi xuống, bóc lấy điểm tâm dọn sẵn trên bàn ăn lấy ăn để.

Trần lão đưa mắt đánh giá 1 lượt người ngồi nơi đây, tựa như đang so sánh ưu khuyết của từng món hàng trên kệ, hình như lão khá hài lòng, lời nói cung kính hơn lúc đối mặt với gia chủ Tiêu gia không biết bao nhiêu lần.

"Nơi này là Nghênh Khách điện, tạm thời các vị khách nhân nghỉ ngơi tại đây. Khi nào số người tập hợp đầy đủ các vị sẽ được đưa vào nội thành.

Bên phải là hoa viên, hậu viện, bên trái là võ đường, thư viện, các vị đều có thể tùy ý sử dụng.

Sau này người xuất sắc nhất trong các vị trở thành hồng nhân trước mặt đảo chủ, xin đừng quên nói tốt giúp lão phu vài lời."

Chỉ vài câu nói nhưng chứa đựng vô số thông tin, ở đây đều là người thông minh sao có thể không nghe ra môn đạo. Thái độ của quản sự chứng tỏ tương lai họ còn nắm giữ quyền thế lớn hơn cả gia chủ đại thế lực, nhưng 12 người chỉ tuyển 1, nghĩa là tất cả kẻ có mặt ở đây đều là đối thủ cản đường.

Trần lão điểm đến thì thôi liền lấy cớ lui ra, đại sảnh không một ai rời khỏi mà đều lựa chọn ngồi lại.

Nơi này trừ Tiêu gia đưa đến đứa con ghẻ ra thì đều là hàng thật giá thật thiên chi kiều tử, có ai mà không được gia tộc tận lực bồi dưỡng, từ nhỏ đến lớn nâng niu trong lòng bàn tay?

Nơi này mới chỉ là ngoại môn, điều kiện có tốt đi nữa cũng không thể bằng khu vực trung tâm các đại gia tộc, đối với họ chả có gì hiếm lạ.

Trong tình thế sớm muộn sẽ phân tranh thì hiểu biết địch nhân mới là việc quan trọng nhất. Đương nhiên không phải kẻ nào cũng thích đạo lý lấy tĩnh chế động, đã xác định là kẻ địch thì xuống tay trước mới chiếm được ưu thế.

Mà ở đây ngoài "tuyệt thế thiên tài lưu lạc thành phế vật" còn có ai dễ chọc? Thù mới hận cũ gom lại tính toán không làm khó hắn thì làm khó ai?

Đường Tâm Nhi một thân phục sức rực rỡ, kiện kiện trên người đều là hạ phẩm pháp bảo, dẫn đầu mở lời châm chọc.

"Ui, rác rưởi nơi nào dám trà trộn vào đây làm bẩn mắt bổn tiên tử. Hôi hám bẩn thỉu chết được."

"Tâm Nhi muội không nhận ra? Đây chính là thiếu chủ Tiêu gia, thiên tài đệ nhất Tu Chân Giới mà mọi người luôn ca tụng nha.

Thời gian trước ta còn nghe được tin tức Đường gia và Tiêu gia muốn thân càng thêm thân, đã định sẵn lương duyên cho muội và thiếu chủ đây.

Nhưng mà nhìn Tiêu huynh đệ thảm hại thế này làm ta thật quá đỗi kinh ngạc. Chả nhẽ Tiêu gia đã suy tàn tới mức không cho nổi thiếu chủ bữa ăn no?" - Phương Bất Phàm ngồi bên cạnh rất thích ý thuận nước đẩy thuyền, y cần thăm dò phạm vi quản thúc của Hư Không Đảo đối với bọn họ. Là giới hạn trong tranh cãi, tư đấu, hay mặc kệ bọn họ tranh đấu sống chết?

Giờ có kẻ muốn xung phong làm chim đầu đàn thật không còn gì tốt hơn.

Dù Đường Tâm Nhi là mỹ nữ hiếm có, cũng rất hợp mắt y nhưng so với quyền thế lại chẳng là gì. "Thiên nhai hà xứ vô phương thảo" huống chi nơi này là Tu Chân giới.

Bị đâm trúng tim đen Đường Tâm Nhi vô cùng tức giận.

Nàng là đại tiểu thư Đường gia, dù là dung mạo hay gia thế đều là thứ vạn nhân mơ ước. Tuy tuổi nàng gấp đôi Tiêu Chiến nhưng từ lần đầu gặp mặt nàng đã nhận định chỉ có khuynh thành tuyệt thế như hắn mới xứng đôi với nàng.

Ai có ngờ trăm tính nghìn toán đổi lấy hôn ước đến tay lại là một tên phế vật ngu ngốc.

Đã vậy Tiêu gia còn cứng rắn không đồng ý từ hôn cũng không muốn giao người, trừ khi Đường gia dùng 5 kiện thượng phẩm pháp bảo ra trao đổi.

Hại nàng mặt mũi mất hết, uy tín trong gia tộc cũng không còn, phải lưu lạc đến bước đường trở thành lễ vật tặng người...

Nỗi nhục này nàng nhất định phải bắt hắn trả gấp bội!

"Hừ. Một tên ti tiện đến từ phàm giới cũng dám mơ ước làm đạo lữ của ta, đúng là không biết sống chết.

Tiêu Chiến, ngươi khôn hồn thì quỳ xuống hướng bổn tiên tử dập đầu, rồi tự phế dương căn, bổn tiên tử sẽ mở lượng hải hà tha cho ngươi một mạng.

Bằng không đừng trách ta không nghĩ tình nghĩa cũ."

Tiêu Chiến vẫn dửng dưng như không nghe không thấy, bỏ mặc hết tất cả ánh mắt xem kịch đầy nhạo báng của mọi người xung quanh. Hắn chú tâm phủi phủi bột điểm tâm còn dính trên tay, rồi từ tốn nâng lên tách trà từng ngụm từng ngụm nhấm nháp.

Dù bệ hạ không có ký ức của nguyên chủ, cũng không đủ thời gian tìm hiểu kỹ càng Tu Chân giới, nhưng hắn hiểu rất rõ một lý lẽ: Hư Không Đảo mấy ngàn năm vẫn sừng sững không ngả không phải vì thiên hạ thiếu kẻ dã tâm, mà bởi vì nó mạnh mẽ tới mức không ai đủ sức làm điều đó.

Chủ nhân nơi này đã phí công tốn sức chuẩn bị đại lễ cho các đại thế lực, dù vì uy nghiêm chủ nhà hay muốn trò chơi thuận lợi tiếp diễn cũng không thể bỏ mặc hắn chết đi.

Mạng hắn vốn nhỏ bé không đáng kể, nên vì thế càng không thể vì hắn mà làm lỡ mất cuộc vui.

Thiên chi kiều tử lấy tầm quan trọng của bản thân cược sự bao dung của Hư Không Đảo với họ, còn hắn đem tính mạng của mình ra cược sự hứng thú của đảo chủ.

Hắn không ngại rủi ro, hắn chỉ cần thắng lớn, phải đủ lớn để tướng quân chú ý đến.

Nếu Nhất Bác ở đây cũng sẽ thấy rất kí©h thí©ɧ có phải không?

Đường tiểu thư ra sức ra oai đến vậy mà đối phương không mảy may để ý đến nàng. Mặt nàng đỏ bừng bừng, cảm giác như tất cả ánh mắt đang nhìn nàng biến thành hỏa diễm thiêu đốt cơ thể.

Dù ban đầu nàng có tính toán thế nào, trước tình cảnh này vì cứu vớt mặt mũi cũng phải ra tay.

"Không biết tốt xấu!"

Hồng tiên đỏ rực như hỏa xà uốn lượn từ tay nàng bay vυ"t ra, chỉ một lực đánh nhẹ đã hất tung Tiêu Chiến về phía sau, thân hắn đập mạnh vào cột trụ, người ngã nhào trên đất, trên lưng một mảng lớn máu thịt nhầy nhụa lẫn lộn cùng vải dệt, vạt áo hồng mai từng đóa từng đóa bung nở rực rỡ.

Đường Tâm Nhi cực kỳ đắc ý, hành hạ Tiêu Chiến không ngờ lại mang đến cho nàng kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời đến vậy. Nàng muốn mạnh mẽ giẫm nát tự tôn của hắn dưới chân, nhìn hắn khổ sở giãy giụa rồi nhục nhã khuất phục dưới váy nàng, tự tay từng cái từng cái bẻ gãy ánh hào quang trước đây của hắn, cho cả thiên hạ thấy rõ hắn chỉ là giun dế thấp hèn tùy ý nàng chơi đùa, khinh khi, chà đạp...

Nàng cao cao tại thượng nhìn xuống kẻ thảm bại đang gắng sức chống vào cột ngồi lên, mở lời ban phát đặc ân cho hắn.

"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Quỳ xuống!"

Nếu hỏi thân xác này bị thương thế nào, đáp án chính là: rất nghiêm trọng.

Lực công kích của hạ phẩm pháp bảo dễ dàng 1 chiêu gϊếŧ chết Trúc Cơ tu sĩ, trong khi cơ thể tu vi mất sạch, vốn không khác gì phàm nhân.

Vậy nhưng trái ngược hoàn toàn với điều Đường Tâm Nhi kỳ vọng, thương tích, máu tươi chỉ làm kích phát ra sự điên cuồng trong linh hồn Tiêu Chiến mà thôi.

Mùi tanh nồng từ máu làm cuống họng hắn ngứa ngấy, sự hưng phấn như nước lũ ầm ầm dâng lên trong tâm trí, tất cả tế bào trên cơ thể đều như đang khát khao một cảm giác kí©h thí©ɧ mãnh liệt.

Hắn muốn Nhất Bác, lúc này thật muốn Nhất Bác.

Muốn y thưởng thức từng tấc da thịt trên người hắn, muốn y uống lấy dòng máu nóng hổi ngọt ngào, muốn 2 cơ thể hòa nhập vào làm 1 không tách rời nhau nữa.

Bệ hạ đưa ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm về phía cuối của đại sảnh, hắn thật sự cảm ứng được tướng quân của hắn tại nơi nào đó đang nhìn hắn, chăm chú đang nhìn hắn.

Tướng quân của trẫm...ngươi ở đâu...?

Lần thứ 2 bị Tiêu Chiến ngó lơ Đường Tâm Nhi triệt để tức giận, nhất là khi xung quanh có không ít tiếng cười vang lên, chói tai đến mức khiến nàng đánh mất luôn lý trí.

Sao hắn dám, sao hắn dám!!!

Thà không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng. Chỉ là gϊếŧ đi một phế vật, Hư Không Đảo còn có thể vì vậy mà trách tội nàng sao.

Nàng muốn gϊếŧ Tiêu Chiến, muốn gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn.

"Ngươi đáng chết!!!"

Hồng Tiên lần nữa vung lên, uốn lượn như hỏa xà há to mồm hướng Tiêu Chiến chồm tới.

1 roi này Đường Tâm Nhi dùng hết toàn lực, không chỉ muốn đánh tan sinh mạng mà còn muốn đánh nát linh hồn, khiến cho hắn triệt để tan thành tro bụi.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, ánh sáng từ truyền tống trận giữa đại sảnh lóe lên ngăn cản đường tiến công của hồng tiên, nhưng dư lực ít ỏi vẫn đủ đánh cho bệ hạ lần nữa ngã quỵ xuống nền, má phải xuất hiện một vết xước dài đỏ rực chói mắt.

Bên trong pháp trận 2 bóng người từ từ xuất hiện, đầu roi bị một người nhẹ nhàng giữ lấy trong tay. Tiếng nói trầm ấm mang theo trêu đùa lại không hề làm người nghe phản cảm từ đó truyền ra.

"Vũ khí thật giống với chủ nhân, vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ..."

Đường Tâm Nhi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, người có thể nhẹ nhàng thoải mái đón lấy roi của nàng chắc chắn không tầm thường.

Nàng ngước nhìn lên, đập vào mắt là bạch y như tuyết xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Nàng chưa từng thấy ai hợp màu trắng hơn y, cũng chưa từng biết màu trắng cũng có thể xinh đẹp và diễm lệ đến như thế.

Vừa thanh cao thánh khiết, lại vừa dịu dàng bao dung.

Vừa khiến người ta muốn chân tâm cúng bái, lại khiến người ta khát vọng ôm ấp, không muốn xa rời.

Nam nhân này nàng muốn!!!

Đường Tâm Nhi còn chưa kịp làm ra hành động gì, chỉ thấy vị quản sự đứng cạnh bên bạch y công tử phất tay một cái, hồng tiên đã đứt làm mấy đoạn, chấn nàng phun ra ngụm máu tươi.

"Trên Hư Không Đảo nghiêm cấm tư đấu, lần này xem như cảnh cáo, mong các vị ghi nhớ cho.

Thời gian không còn sớm, hôm nay đã không còn tân khách, các vị xin hãy trở về hậu viện nghỉ ngơi."

Vừa chứng kiến kiện hạ phẩm bảo khí bị phá hủy, Đường gia tiểu thư bị trừng phạt, cả đám thiên chi kiều tử đều trở nên an phận hơn, rất nhanh ngoan ngoãn rời đi. Dù sao thứ cần thăm dò đã thăm dò ra, người cần gặp cũng đã gặp, đối phó địch nhân cũng không phải việc trong một sớm một chiều, mà phải xem ai cười đến cuối cùng.

Tiêu Chiến biết bọn họ đi cả rồi, dồn lực toàn thân chống người cố gắng bò lên, trong lòng không nhịn được thở dài một hơi: Nguyên chủ cũng quá nghèo đi, đến viên đan dược trị thương cũng không có.

Vết thương trên mặt trẫm có xấu xí không? Nếu hủy dung rồi Nhất Bác không thích trẫm thì biết làm thế nào?

Cơ thể này trừ dung mạo thật sự không còn gì đáng giá đem ra nữa...

Đúng lúc này một viên đan dược chìa ra trước mặt hắn, mùi hương dễ ngửi thoang thoảng bay lượng trong không khí, chỉ hít vào một hơi đã giúp hắn tỉnh táo vài phần.

Đan dược đen bóng căng tròn, ngón tay thon dài trắng nõn, một tổ hợp hoàn toàn trái ngược lại xinh đẹp thu hút lạ kỳ.

"Tiểu đệ đệ mau uống đi. Hồi Nguyên đan là thứ tốt, đệ sẽ hết đau ngay thôi" - Giọng nói trầm ấm từ đỉnh đầu truyền xuống, chân thành đến mức đủ làm cho bất kỳ ai buông bỏ phòng bị, ấm áp đến mức khắc sâu vào linh hồn.

Bệ hạ ngước lên nhìn đối phương, khóe miệng bất giác kéo ra vòng cung vui vẻ. Hắn không chút chần chừ há miệng ngậm lấy đan dược, nhưng cánh môi lại đối với ngón tay thon dài lưu luyến không muốn xa rời...

Vương Nhất Bác có chút hoảng hốt, cảm giác mềm mại xa lạ nơi đầu ngón tay chạm phải như luồng điện mạnh chạy thẳng lên hệ thần kinh, tựa như có vạn kim châm chích, đau đớn nhưng lại luyến tiếc rụt tay về.

[Độ hảo cảm: 30 điểm]

--------------