Chương 7
Thiên Tỉ: “Thuốc của cậu ấy hết rồi, liều hôm qua em uống là liều cuối cùng. Anh có đem theo không, cho cậu ấy một liều uống đỡ.”
Vương Nguyên uất ức nói:
“Đại ca, em cũng chỉ là nhớ anh thôi mà. Cái bệnh này không phải từ anh mà qua sao?”
Trong lúc đó Nam Nam trong nhà chạy ra.
“Tiểu Khải ca ca, anh đến rồi.”
Tuấn Khải vẻ mặt nuông chiều, bước đến chỗ Nam Nam, xoa đầu cậu bé.
“Nam Nam bảo bối, lâu rồi không gặp. Anh nhớ em chết đi được.”
Sau đó cả ba người cùng Nam Nam vào nhà. Tuấn Khải nhìn xung quanh cất tiếng hỏi:
“Dì và chú không có nhà à?”
Thiên Tỉ: “Ba mẹ em đều ra ngoài, có lẽ đến chiều mới về. Trưa nay đều trông cậy vào anh.”
Tuấn Khải: “Được thôi.”
Cất đồ đạc xong, ba người ngồi trên sofa bàn chuyện cho chuyến đi ngày mai. Bỗng nhiên, Tuấn Khải quay qua hỏi:
“Nam Nam, ngày mai đi cùng không?”
Nam Nam ngước lên nhìn Tuấn Khải, sau đó là Vương Nguyên và cuối cùng là Thiên Tỉ, cậu bé cúi đầu nói nhỏ:
“Ngày mai em phải đi học, không thể đi cùng mọi người, với lại sắp thi rồi.”
Vương Tuấn Khải thấy điều gì đó là lạ, quay sang nhìn Thiên Tỉ.
“Em không cho em ấy đi à? Dù sao cũng còn nhỏ, sao lại nghiêm khắc với em ấy như thế?"
Thiên Tỉ: “Yêu thương cũng không phải là cứ nuông chiều em ấy như vậy. Em đã bảo không cho đi, anh đừng năng nỉ vô ích.”
Tuấn Khải: “... ”
Thiên Tỉ là vậy, cậu luôn yêu thương và nuông chiều em trai. Thế nhưng, cũng có một số chuyện cậu rất nghiêm khắc, ví dụ như là chuyện học hành.
***
“Ăn cơm thôi!” Vương Tuấn Khải ở trong nhà bếp vừa loay hoay gắp thức ăn vừa luôn miệng gọi mọi người.
Một lúc sau trên bàn ăn đã đầy ắp thức ăn, nhìn Tuấn Khải lúc này ai có thể nhận ra cậu ấy chính là Vương Tuấn Khải, trưởng nhóm TFBoys. Trên người đeo một cái tạp dề màu hồng, tóc mái thì buộc dựng lên, trán thì lấm tấm mồ hôi, bộ quần áo thì xốc xếch, tay này xăng lên tay kia thả xuống. Vương Tuấn Khải thấy mọi người cứ nhìn mình liền ngại ngùng nói:
“Cũng không phải vì bọn em cứ la đói, đòi ăn hay sao? Nếu không anh cũng đâu thành cái bộ dạng này.”
Cả ba người kia đều không nhịn nổi mà bật cười, Vương Nguyên còn lên tiếng trêu chọc:
“Đại ca, anh chính là mẫu người đàn ông lí tưởng đấy!... Ha ha... Ha ha!”
Sau đó thì cà nhà bếp đều rộn rã tiếng cười.
***
Mệt mỏi sau một ngày làm việc, Điềm Vân Lạc trở về liền lăn ra trên giường. Tên ngốc chết tiệt này, ngày đầu tiên mà lại bắt mình làm nhiều việc như vậy, không phải mượn cơ hội để trả thù chứ. Đột nhiên điện thoại vang lên, là của Nhiên Hạo.
“Tiểu Lạc, ngày mai có công việc ở Bắc Kinh, cậu cùng tớ qua đó.”
Vân Lạc: “Được thôi, đây là công việc của tớ mà.”
Nhiên Hạo: “Cậu nhắn địa chỉ của cậu cho tớ, ngày mai tớ qua đón cậu rồi cùng ra sân bay.”
Vân Lạc: “Tớ ở khu chung cư X.”
Nhiên Hạo: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi, tạm biệt.”
Tên ngốc nhà cậu thật biết làm khổ tớ mà.