Chương 17
Thế là ngày chủ nhật yên bình cũng trôi qua. Ngày mới lại đến, Vân Lạc lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình, cả Tuấn Khải cũng vậy. Anh sắp cùng với hai người kia đi diễn ở Trường Sa vài ngày. Sáng sớm Vương Nguyên đã sang nhà anh chủ ý là muốn cùng anh ra sân bay.
“Đại ca, cái này là anh mới mua á? Em chưa từng thấy qua ở nhà anh lần nào?” Vương Nguyên ngồi trên sô pha không kìm được đưa tay nghịch bình terrarium trên bàn.
Tuấn Khải: “Đừng chạm lung tung.”
Vương Nguyên: “Cái này thật kì quái a! Hình như là có hình dạng… a là một nữa trái tim!” Vương Nguyên chăm chú quan sát và đánh giá.
Tuấn Khải: “Bây giờ mới nhận ra!” Vương Tuấn Khải cũng ngồi xuống sô pha, cầm bình terrarium lên mỉm cười hỏi: “Có phải rất đặc biệt không?”
Vương Nguyên: “Bạn gái anh tặng á? Có phải anh có bạn gái mà giấu tụi em không? Em phải nói với Thiên Tỉ.” Vương Nguyên vừa nói vừa lấy điện thoại trên bàn định gọi cho Thiên Tỉ.
“Làm gì có? Anh đây vẫn còn độc thân. Cái này là cảm thấy đặc biệt nên mua một cái thôi.” Tuấn Khải đặt nó xuống bàn.
Vương Nguyên nghi ngờ nhìn anh.
“Lần này không được lừa em nữa. Anh, còn cả Thiên Tỉ, lúc nào cũng bắt nạt em.”
Vương Tuấn Khải mỉm cười.
“Không lừa, không lừa. Đi thôi, cùng ra sân bay! Thiên Tỉ ở Bắc Kinh chắc cũng đã lên máy bay rồi.”
Nhà của Vân Lạc.
“Tiểu Hoa, tớ phải đi làm rồi, cậu lát nữa tự mình dậy rồi ăn sáng đi!” Vân Lạc lay lay người đang ngủ trên giường.
Tiểu Hoa giọng ngáy ngủ: “Cậu yên tâm a, mau đi làm đi đừng ở đây phá giấc ngủ của tớ.”
Vân Lạc lắc đầu, cô cũng không biết Tiểu Hoa và cô, hai người tính cách trái ngược nhau như thế lại có thể trở thành bạn thân. Bước ra khỏi nhà cô cũng vô tình gặp anh, theo phép lịch sự cô chào hỏi anh một tiếng.
“Chào buổi sáng, Vương Tuấn Khải!”
“Vân Lạc buổi sáng tốt lành, tôi không biết cô lại đi làm sớm như thế!”
“Thời gian rất quý báu a.” Vân Lạc mỉm cười.
Bỗng nhiên bên tai Tuấn Khải có một giọng nói the thẻ vang lên:
“Này, chú ý đến em một chút!”
Tuấn Khải đẩy đầu của Vương Nguyên đang ghé vào tai mình ra.
“Đây là Vương Nguyên, anh em tốt của tôi.”
Vân Lạc lúc này mới chú ý đến anh.
“Thì ra là Vương Nguyên, hân hạnh rồi. Rất vui được gặp anh.”
Vương Nguyên cười vui vẻ đưa tay có ý muốn bắt tay với Vân Lạc.
“Tôi cũng rất vui khi được biết cô. Sau này nhờ cô chú ý đến Tiểu Khải nhà tôi rồi.”
“Đương nhiên.” Vân Lạc vui vẻ bắt tay anh.
Ba người vừa đi vừa tiếp tục trò chuyện. Xuống dưới chung cư thì Nhiên Hạo đã chờ sẵn ở đó. Vân Lạc liền chào tạm biệt hai người họ.
Trong xe, Nhiên Hạo quay xuống hỏi cô.
“Là anh chàng hôm trước à? Là người nổi tiếng đó nha? Biết bao cô gái mơ ước được như cậu.”
“Tớ từ nhỏ đã có phúc hưởng như vậy. Mau lái xe đi!”
“À, Vân Lạc! Xe của cậu chiều nay sẽ có người mang tới.”
Vân Lạc: “Tớ biết rồi, ngày mai không phải mất công cậu qua đây đón tớ. Nhưng cũng không thể trách tớ, tớ vốn dĩ định đi xe buýt cậu lại không cho.”
Nhiên Hạo: “Là tớ lo chuyện bao đồng được chưa? Miệng lưỡi cậu vẫn lợi hại như vậy.”
Đến công ti, Vân Lạc bảo Nhiên Hạo dừng xe vì cô không muốn Nhiên Hạo bị người khác bàn tán.
Vân Lạc: “Dừng ở đây, tớ có thể đi bộ vào.”
Nhiên Hạo: “Sao vậy? Còn một chút nữa là đến rồi.”
Vân Lạc: “Tên ngốc này, tớ bảo là dừng xe, lỡ có người nhìn thấy thì sao.”
Nhiên Hạo: “Ai dám bàn tán. Tớ không sợ.”
Vân Lạc: “Tớ không thích người khác nói về mình. Mau, cho tớ xuống xe.”
Nhiên Hạo dừng xe, không quên nhắc nhở Vân Lạc đi cẩn thận.
Khi cô bước vào công ti, mọi người nhìn cô rất lạ. Cũng chẳng để ý, cô lên phòng làm việc của mình. Một lúc sau, một nữ nhân viên bước vào, đưa cho cô bản kế hoạch nhờ cô đem vào cho giám đốc kí tên. Giọng điệu rất là chanh chua, nhìn cô ta cũng không phải là xấu chỉ có điều trên mặt đầy son phấn. Vân Lạc cô nhìn thấy không khỏi cảm thấy có một chút không vừa mắt. Cô đứng dậy, đi vào trong, cô gái kia liền thay đổi chóng mặt, từ khuôn mặt tươi cười sang đố kị và ganh tỵ.
“Cô tưởng cô hay lắm à, chức trợ lí này không chừng là leo lên giường của giám đốc mới có được! Chỉ biết dùng sắc đẹp mê hoặc người khác.”