Chương 14
“Làm sao thay đổi nỗi nhớ dành cho anh. Những điều từng có em làm sao để tìm lại. Đã từng hứa rằng sẽ cũng nhau bước hết tấm bản đồ đầy dấu mũi tên. Cớ sao anh lại vứt bỏ em giữa đường đi như thế này. Thao thức mất ngủ nhớ về một chiếc ôm, trong đêm an tĩnh, hồi ức đẹp đẽ bỗng hóa thành điều phiền muộn. Tin lời anh nói, anh sẽ nắm tay em thật chặt, anh sẽ mãi không buông tay. Cớ sao giờ đây, lòng bàn tay chỉ còn khoảng trống không. Cũng không hẳn bởi vì em đã nghĩ tình yêu quá đơn giản, chẳng qua em bất cẩn biến nó trở thành một thói quen. Anh không còn ở đây nhưng vết thương anh dành vẫn còn đó. Em cứ thế này làm sao có thể rời xa... (Thu dọn tình yêu- Ngư Can)”
Trong phòng tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Trên chiếc giường trắng tinh, một cô gái dáng người bé nhỏ vùi mình trong chiếc chăn, an tĩnh ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn, khả ái, hàng mi dài, cong cong khẽ đượm những giọt nước long lanh trong vắt. Chứng tỏ cô vừa mới khóc.
Điềm Vân Lạc cô tại sao lại như vậy nữa rồi. Không phải đã nói sẽ không đau lòng, sẽ không nhớ, không khóc nữa sao. Bề ngoài cô là một cô gái mạnh mẽ, năng động tràn đầy sức sống, nhưng mấy ai biết bên trong cô lại mềm yếu và mong manh thế nào, hay nói chính xác hơn cô sống rất nội tâm. Chẳng phải cô cười tức là vui, không nói tức không biết, không chau mày chính là rất hài lòng. Người như cô thật biết làm khổ bản thân, cam đảm buông tay khiến anh không phải khó xử, dùng bộ dạng mạnh mẽ, kiên cường, lạnh lùng để che đậy phút yếu lòng trước mặt anh, để anh có thể an tâm không bận lòng. Nhưng đến cuối cùng người chịu tổn thương sâu sắc lại là cô.
...
Hôm nay là chủ nhật, mặc dù không đi làm nhưng cô vẫn dậy sớm. Việc đầu tiên của cô đương nhiên là tắm rửa, sau đó là bữa sáng đơn giản, vẫn là nước trái cây đóng hộp và mì ăn liền. Tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Lạc Lạc, cậu đã dậy chưa, tớ cùng cậu đi ăn sáng.”
“Tớ đã ăn sáng rồi, hẹn cậu lần sau vậy.” Vân Lạc cười trả lời Nhiên Hạo.
“Không phải là nước trái cây đóng hộp chứ? Một mình cậu chỉ có thể là cái đó.” Nhiên Hạo giọng không vui.
“Hôm nay có cả mì ăn liền nhé, cậu sai rồi.”
“Tớ thật hết lời với cậu. Trưa nay tớ qua đưa cậu ra sân bay cùng đón Tiểu Hoa.”
“Được thôi, hẹn gặp cậu vào buổi trưa.”
“Vậy, tạm biệt!”
“Bye bye.”
Sau khi cúp máy, Điềm Vân Lạc cảm thấy có phần buồn chán, nhìn đồng hồ nhẫm tính cũng còn khoảng hai ba tiếng nữa mới tới giờ đón Tiểu Hoa, cô nhìn ra ban công nhà mình, có phải là nên trồng một ít cây cối hay hoa gì không. Nghĩ vậy cô liền ra một cửa hàng hoa gần chung cư mua một ít. Trước hết cô mua hai chậu bông, một hoa hồng, một hoa nhài. Người bán hàng còn tận tình giúp cô đem lên tận nhà. Khi tiễn người đó về, anh ta còn nhân cơ hội giới thiệu thêm sản phẩm của cửa hàng mình.
“Khi nãy, tôi có để ý thấy bàn sô pha của cô hình như là không có đồ trang trí. Chỗ chúng tôi mới có một số mẫu terrarium để bàn mới nhập về bán rất chạy, bây giờ chỉ còn hai mẫu cô có muốn lấy một cái không? Chúng tôi sẽ giảm giá.”
Điềm Vân Lạc suy nghĩ một chút rồi đồng ý, thế là người liền quay trở lại lấy cho cô.
Trong lúc chờ đợi, cô tưới nước và ngắm nghía hai chậu hoa mình mới vừa mua. Người nhân viên vui vẻ vì bán được hàng, trong lúc mang chậu terrarium lên miệng cười rất tươi. Lúc ông ấy đứng trước cửa phòng của Điềm Vân Lạc, Vương Tuấn Khải cùng lúc đó cũng từ nhà mình đi ra. Anh chỉ đảo mắt có như không nhìn một cái rồi nhanh chóng đi khỏi.
Nhìn ngắm chậu terrarium trên bàn cô rất hài lòng, ông chủ nói mẫu này chỉ còn duy nhất hai cái nhưng cô không biết hai cái này lại là mẫu đăc biệt bởi nó có hình một nữa trái tim, hợp với nữa kia là một cặp. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa ở ngoài, là Nhiên Hạo, cô ra mở cửa cho anh rồi nhanh chóng vào trong thay đồ ra sân bay.