Chương 47: Phương Nam (16+)

(Chương này có nội dung cảnh thân mật. Độ tuổi khuyến cáo: 16+)

- ---------------------------------------

Trần Duy Hưng, thứ tử của chủ quản Tượng Binh Trần Lượng vén rèm bước vào lều chiến. Bên trong, Trần Vũ đang ngồi trên giường, lưng tựa vào gối mềm mà đọc tin chiến báo của những ngày vừa qua.

"Anh hai hôm nay ngồi dậy được rồi à?" Trần Duy Hưng vừa vào đã xán tới cạnh giường anh hai mình, mắt thì tăm tia mâm thức ăn đặt kế bên đang còn tỏa ra hơi ấm. "Người đang dưỡng thương chẳng phải chỉ nên ăn món thanh đạm sao, sao anh được ăn ngon quá vậy?"

"Tiền tuyến thế nào?" Trần Vũ ngẩng lên nhìn em trai mình, nghiêm mặt hỏi.

"Hôm nay thế giặc cũng không dễ, đánh khá căng, nhưng có cha và bác Long, dù có là Nhạn Quân liên kết với quân đồn trú Mạc Bắc thì cũng không chọc thủng được phòng tuyến của hai vị Đại soái phe ta đâu."

"Ừm." Trần Vũ hạ mắt, sau một thoáng trầm ngâm thì lại hỏi: "Cờ phướn của Đại công chúa vẫn cắm ở đây đúng không?"

"Đúng vậy. Chị Miên trước khi đi Nam Biên đón Ngọc Huyên có dặn em rồi." Trần Duy Hưng thò tay bốc một nắm xôi gà bỏ vào miệng, nhồm nhoàm nói.

"Ừm."

Đợi em trai mình ăn uống một chặp xong, Trần Vũ mới làm bộ không quan tâm mà buông lời hỏi bâng quơ:

"Nữ lang y thuộc Bạch Liên Ảnh Vệ của Công chúa đâu, sao mấy hôm nay không thấy?"

"Em nghe nói vài hôm trước A Châu ghé sang đây, sau đó đưa nàng ta đi cùng. Dường như cả hai đi làm nhiệm vụ gì đó do đích thân chị Miên giao phó. Lên đường vội lắm."

Trần Vũ nghe xong thì im lặng không hỏi gì thêm.

Không biết là nhiệm vụ gì, có đi lâu không? Có nguy hiểm gì không...

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân từ xa vội vã kéo đến, kèm theo tiếng binh sĩ hô vang. Trần Vũ và Trần Duy Hưng ngoảnh lại nhìn ra cửa lều, ngay lập tức thấy Tống Hàn và Liêm Thanh xông vào.

"Hai ông có nghe tin gì chưa?" Tống Hàn cởϊ áσ choàng và tháo dây buộc giáp thân, đoạn vứt chúng sang một bên rồi ngồi xuống.

"Tin gì?" Hai người con nhà Trần đại soái đồng loạt hỏi.

"Vua chủ thân chinh đến Nam Biên rồi, bây giờ đang họp mặt cùng Đại công chúa."

"Sao cơ? Chẳng phải Vua chủ đang ở Loa Thành sao, sao lại tới đây?"

"Chẳng lẽ Vua chủ lo nên phải đến?" Trần Vũ hơi nhổm dậy mà hỏi.

"Không phải." Liêm Thanh ngồi xuống, vừa tấn công nốt đĩa xôi gà Trần Duy Hưng đang ăn dở, vừa xua xua tay. "Vua chủ tới là vì chuyện của Ngọc Huyên. À không, của Hoàng tử."

"Chuyện gì? Nói phứt ra đi, còn làm ra vẻ thần thần bí bí!" Trần Duy Hưng sốt ruột, co chân đá cho Liêm Thanh một phát.

"Mấy hôm trước Hoàng tử đã được Bạch Liên Ảnh Vệ của Đại công chúa hộ tống về Nam Biên rồi, không hiểu sao lại chạy đến thôn Đoài sát biên giới. Lại còn... lại còn đi cùng Nhị vương tử Khung Dực của Đại Thương. Chính là cái tên vừa bị phế truất rồi giáng làm thứ dân đó! Nghe nói cả hai đã bị Vua chủ triệu về Nam Biên gặp mặt, giờ này chắc cũng nhận được tin rồi!"

Nghe Tống Hàn nói xong, Trần Duy Hưng lập tức trố mắt, còn Trần Vũ cũng khẽ nhíu mày đăm chiêu.

Tống Hàn, Liêm Thanh và Trần Duy Hưng đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì nhưng cả ba đều có chung suy nghĩ.

Chuyện ly kỳ như vậy... Nhất! Định! Phải! Hóng!

Trần Vũ thấy ba tên kia chợt im lặng khác thường, thế là bèn ngẩng lên nhìn. Thấy ánh mắt bừng sáng của ba tên đó, Trần Vũ lập tức hiểu ra.

Hắn nghiến răng: "Đang đánh giặc, tụi bây nghiêm túc một chút được hay không!!!"

Ba vị tướng quân kia không ai đáp lời.

"Với cả... làm sao mà tự nhiên chạy về Nam Biên được! Dù gần thì gần thật, nhưng ai cho về mà về?" Trần Vũ gian nan hỏi, một lòng muốn bàn ra để đám này bớt làm chuyện điên khùng, đỡ liên lụy tới kẻ thân mang "trọng thương" như hắn.

"Muốn thì sẽ tìm ra cách thôi." Liêm Thanh bí hiểm cười. "Vả lại, bác Lượng cũng đang tính quay về Nam Biên một chút, gặp Vua chủ báo cáo tình hình chiến trận mấy ngày nay luôn đó."

"Hà hà, thế thì vừa hay." Tống Hàn đứng dậy đi về phía giường của Trần Vũ quan sát, săm soi một hồi rồi ngẩng lên cười cười.

"Trần đại tướng quân, xem ra thương thế của ngài không nhẹ đâu. Chiến trường đơn sơ, điều kiện thiếu thốn, hay là... về Nam Biên tịnh dưỡng vài hôm đi!"

Trần Vũ vừa há miệng ra chưa kịp chửi thì Trần Duy Hưng đã nhào tới bịt miệng anh hai mình, đoạn rối rít nói:

"Chỉ đi hai, ba ngày thôi rồi về ngay! Lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp lại Ngọc Huyên kia mà! Hơn nữa, Hoàng tử duy nhất hồi hương, thân là đại tướng quân, chẳng phải nên mau mau tìm tới thỉnh an, tham kiến, bày tỏ lòng trung hay sao? Anh hai nói đúng không?"

Trần Vũ giận muốn thổ huyết, vừa hất tay thằng em trời đánh của mình ra vừa định mắng cho một trận thì Liêm Thanh ngồi bên đã thủng thẳng cất lời:

"Về một chuyến đi, nữ lang y thuộc Bạch Liên Ảnh Vệ của Đại công chúa cũng sẽ quay về Nam Biên. Ông đang là bệnh nhân được nàng ta điều trị, quay về đó để nàng ta trị cho dứt đi, rồi còn mau mau quay lại chiến trường."

Trần Vũ đã há miệng ra rồi, giờ lại cứng họng.

"Đây là việc nên làm, nên làm!" Tống Hàn xoa xoa tay cười, đầu gật như bổ củi.

Thế là sáng hôm sau, Trần Lượng chủ quản Tượng Binh của Kinh Lạc khởi hành quay về Nam Biên, trong đoàn quân đi còn có đầy đủ các vị công tử thế gia nhà Tam Đại Soái. Nghe bảo đêm hôm trước, các vị công tử thế gia trừ đại tướng quân Trần Vũ đang bị thương ra, ba vị còn lại đều chạy đến khóc lóc cầu xin hai vị Đại soái cho mình quay về Nam Biên tham kiến Hoàng tử Ngọc Huyên bày tỏ lòng trung, sẵn tiện đưa đại tướng quân Trần Vũ quay về Nam Biên tịnh dưỡng.

Trần Lượng biết tỏng mấy tên này muốn đi hóng chuyện nhà của Vua chủ Chu An, chỉ tủm tỉm cười không vạch mặt mà quay sang nhìn Tống Cơ Long dò ý. Tống Cơ Long ban chiều vừa mới tặng cho Đinh Đại Đồng một nhát rìu vào bả vai, tâm hồn vui vẻ phơi phới, thế là hào sảng phất tay gật đầu luôn. Những ngày tiếp theo chắc chắn Đinh Đại Đồng phải dưỡng thương, thế giặc sẽ nhàn hơn nhiều.

Trước khi Trần đại soái khởi hành, Tống đại soái còn nghiêm trang kéo ông bạn già của mình lại, mặt ngưng trọng mà dặn dò một câu:

"Hóng được cái gì, về đây nhớ kể hết cho tôi nghe đấy!"

Lúc này ở thôn Đoài, Ngọc Huyên đang giúp Khung Dực cài cúc áo, thắt đai lưng, vừa làm vừa giảng giải cho hắn cách mặc và chỉnh trang y phục Kinh Lạc.

"Anh không cần chít khăn đâu, nhưng cúc áo phải cài thế này này. Thấy chưa?"

Khung Dực nghe nhưng lại không để tâm mấy, mắt chỉ mải nhìn bàn tay thon thon xinh xinh của người ta. Bất chợt hắn nắm lấy tay y giữ lại, mặt thoáng chút căng thẳng mà cắn môi nói:

"Không được. Ta không thể ăn bám em thế này được."

Ngọc Huyên khựng lại, ngớ người nhìn hắn.

"Hoàng tử Kinh Lạc à." Khung Dực tiến tới một bước, cúi mặt thì thầm: "Chẳng hay ngài có... tuyển thân vệ hay không? Ngài mới về nước, chắc cũng chưa có đâu nhỉ?"

Ngọc Huyên phá ra cười, đoạn nhón chân vòng tay ôm cổ hắn rồi hỏi:

"Vậy cho hỏi... vị tráng sĩ này muốn nhận tiền công thế nào?" Y nhìn hắn, mắt long lanh tinh nghịch.

"Ta rất dễ nuôi, ngày ba bữa cơm rau là được. Tiền công cũng không cần. Chỉ cần..." Khung Dực vòng tay ôm lấy Ngọc Huyên, dán sát môi vào bên tai y rồi nói:

"Chỉ cần tối tối chung giường với chủ nhân thôi."

Ngọc Huyên nghiêng sườn mặt qua, đôi môi hé mở. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của A Châu:

"Hoàng tử, chúng ta khởi hành được chưa?"

Y giật mình, quay phắt mặt ra hướng cửa theo phản xạ. Bỗng dưng gương mặt bị đôi bàn tay rộng lớn, thô ráp của Khung Dực giữ lại rồi xoay về. Hắn cúi xuống, hôn em một hơi thật dài, thật sâu. Khi buông nhau ra, hơi thở cả hai đã có chút nặng nề, khó nhọc.

"Thuộc hạ ứng trước tiền lương tháng này nha, chủ nhân."

Ngọc Huyên đỏ mặt lườm hắn một cái, sau đó mới nắm tay lôi cái tên ngả ngớn đó ra ngoài.

"Lên đường thôi, A Châu."

Thấy hai người tay trong tay bước ra, A Châu lại liếc xéo Khung Dực. Khung Dực chả hiểu vì sao nữ nhân này cứ ghi hận mình, thế nhưng hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn có ô dù to, không sợ. Nguyễn Huỳnh và Thùy Dung thì ngược lại, hai người này lại cứ nhìn hắn và Ngọc Huyên rồi tủm tỉm cười.

"Hoàng tử, chúng ta cưỡi ngựa ra khỏi thôn Đoài, đi về hướng tây nam chừng ba ngày là về tới Nam Biên."

Nguyễn Huỳnh dắt ngựa của Ngọc Huyên và Khung Dực đến, sau đó ra hiệu mời lên. Ngọc Huyên bước xuống thềm, đưa tay ra khẽ vuốt ve cái bờm đen như mun của Tiểu Bạch rồi chợt ngần ngừ lên tiếng hỏi:

"Hình như đường về Nam Biên còn một đường khác, phải vậy không?"

Nguyễn Huỳnh cũng ngớ ra nhưng đã rất nhanh gật đầu đáp:

"Đúng vậy, thưa Hoàng tử. Ngoài đường bộ thì còn có thể đi đường thủy. Từ đây ra khỏi thôn Đoài rồi rẽ trái ở đoạn đầu rừng cau, xuống bến sông Thương cách đó chừng mười dặm, đi thuyền xuôi về phương nam, vòng qua thành Trường Thiên là đến. Nhưng mà... cách này lâu hơn, đi mất những năm, sáu ngày."

Ngọc Huyên nghe vậy liền vỗ tay một cái rồi quyết định:

"Vậy chúng ta đi thuyền! Nguyễn Huỳnh, tới bến sông ngươi tìm chiếc thuyền to một chút, chở được cả ngựa theo. Chúng ta về Nam Biên theo lối đó."

"Ơ..." A Châu toan mở miệng phản đối, thế nhưng Thùy Dung đã nhanh chân lao đến, vừa lắc đầu vừa đưa tay "giải thích" cực kỳ nhanh.

"Vậy... để tốt cho thương thế của... của Nhị vương tử, chúng ta không cưỡi ngựa mà đi thuyền vậy." Sau cùng, A Châu đành nhượng bộ.

Ngọc Huyên nhìn cả ba người rồi mỉm cười tỏ ý cảm ơn, sau đó từ tốn nói:

"Sau này, anh Khung Dực là thân vệ của ta. Cứ theo như vậy mà liệu sự."

Nói đoạn, Ngọc Huyên với tay ra sau lưng nắm lấy tay Khung Dực, không nặng không nhẹ mà kéo người đi.

Nhóm năm người ra khỏi thôn Đoài, cưỡi ngựa một chút là đến bến sông Thương. Đây không phải lần đầu tiên Khung Dực đi thuyền, dù gì thì hắn cũng đã từng đích thân thử thuyền hồi còn ở vịnh Lam Thủy chứ bộ. Thế nhưng đây lại là lần đầu tiên Khung Dực nhìn thấy một con thuyền hai tầng kiên cố của Kinh Lạc, lại còn được ngao du sông nước phương nam.

Con thuyền này là thuyền lớn chở người và hàng hóa, đi từ sông Thương đến thành Trường Thiên, Nam Biên, sau đó còn đi tiếp về trung ngạn, sau cùng dừng ở kinh đô Loa Thành, thế nên thuyền có những hai tầng. Ngựa, gia súc và hàng hóa được cho vào khoang dưới, hành khách ngồi khoang trên. Tầng trên của thuyền được dùng làm nơi cho khách quý ngồi ăn uống, thưởng trà trong cả chuyến đi, lại còn có một dãy phòng nghỉ riêng dành cho những vị khách thượng lưu, khách quý tộc hay người cần riêng tư kín đáo.

Ngọc Huyên dĩ nhiên được mời vào phòng nghỉ ở tầng trên, mà Khung Dực thì là thân vệ, thế nên cứ kè kè đi theo y suốt.

"Ra đây với em." Ngọc Huyên cười, đoạn nắm tay dẫn hắn ra mũi thuyền.

Tấm rèm mỏng vừa được vén lên, một khung cảnh bốn bề bát ngát lập tức đập vào mắt.

Khung Dực thoáng chốc sững người. Choán hết tầm mắt hắn là một dòng sông phẳng lặng của phương nam. Dòng sông này dịu êm, chậm rãi chứ không dữ dội và cuồn cuộn như dòng Vạn Kiếp. Địa hình đất đai Kinh Lạc chủ yếu là đồng bằng, ít núi đồi như ở Đại Thương, thế nên ngay cả sông cũng dài và rộng, nặng và sâu, chậm và hiền hòa như chính mảnh đất này, chính con người nơi đây.

Hai bên bờ là đồng lúa nước, là những ruộng rau ruộng dưa, là vườn nhà ai xanh um, hoa trái sum suê trĩu cành trong độ tiết xuân đang ấm. Dưới lòng sông, màu nước ngả nâu vàng, đùng đυ.c, trĩu nặng phù sa. Thỉnh thoảng còn có những cụm cây cỏ gì trôi dạt đến, lướt ngang qua mạn thuyền, sau cùng không đuổi kịp mà bị bỏ lại phía sau.

"Đó là cây gì vậy, sao lại trôi trên sông như thế?" Khung Dực ngoái đầu nhìn lại rồi quay sang Ngọc Huyên hỏi.

"Là cây lục bình đó. Hoa màu tím, rất đẹp."

"Lục bình..." Khung Dực lẩm nhẩm. Hắn không nghĩ hoa lục bình đẹp. Nó chỉ hồn hậu và chân chất, không thể nào so với các loài hoa kiêu sa trên cạn, thế nhưng nó lại vô cùng phù hợp với bức tranh sông núi ngay lúc này.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Ngọc Huyên ngả đầu lên vai hắn, mắt vẫn dõi ra xa ngắm dòng sông lừng lững trôi. Gió đang thổi, mát rười rượi.

Khung Dực vòng tay ôm y vào lòng, miệng lại cúi xuống hôn hôn hai bên tai y, rồi kéo xuống chiếc cần cổ thon thon.

"Em cần gì phải chọn đường vòng mà đi. Cha em đang đợi đó."

Ngọc Huyên bật cười: "Em muốn cho anh nhìn thấy."

"Ừm. Ta thấy rồi."

"Đẹp không?"

"Đẹp. Đẹp lắm."

Vùng đất phương nam xinh đẹp này, dòng sông bát ngát này, màu xanh ruộng vườn ngăn ngắt, ngọn gió mát nọ, khóm hoa tím biếc kia... Đây chính là quê nhà của y đó.

Đến tối, Khung Dực long đong trên thuyền cả một ngày, sau bữa cơm chiều đã bắt đầu chịu không nổi mà chóng hết cả mặt. Ngọc Huyên bắt hắn nằm nghỉ trên giường trong gian phòng ngủ riêng ở tầng trên, sau đó đích thân xuống khoang dưới căn dặn nhà bếp chuẩn bị gì đó. Lát sau, y khoan thai bước vào phòng, trên tay là một bình rượu nhỏ.

Khung Dực nghi hoặc hỏi: "Đây là rượu?"

"Đúng rồi." Ngọc Huyên hớn hở gật đầu. "Rượu gạo nếp nước em đó, mạnh lắm nha."

Khung Dực lại càng nghi hoặc, nuốt khan một cái rồi lại hỏi: "Uống rượu này vào là... hết say sóng hả?"

"Không. Nhưng dù gì cũng chóng mặt, anh muốn chóng mặt vì rượu hay chóng mặt vì say sóng?" Người ta đáp tỉnh bơ.

Ừ, có lý ha.

Tối đó, Khung Dực nốc ba chén rượu nếp con con xong là đầu óc xoay vần, không còn biết trời trăng gì nữa. Trước khi thϊếp đi, hắn còn thầm kinh hãi trong bụng: cái rượu quỷ của Kinh Lạc này sao mà mạnh thế, ăn đứt cả rượu nếp mật Kỉ Di, rượu lê vàng tiến cống hay rượu nho rượu dâu phương bắc!

Tưởng ngủ say là thế, vậy mà nửa đêm, Khung Dực lại tỉnh.

Ngọc Huyên đang say ngủ cạnh bên. Ngoài trời tối đen, thế nhưng có chút ánh sáng bàng bạc khẽ len qua khe cửa sổ mà rớt xuống giường vài giọt trăng vương vãi.

Kẹt.

Khung Dực rướn người, một tay ôm Ngọc Huyên, một tay khẽ hé cửa sổ nhìn ra ngoài.

Thuyền vẫn chậm rãi trôi trên dòng sông lừng lững. Hai bên bờ tối om, xóm làng đều đã ngủ say. Trên trời, trăng đêm lên cao, sáng trong, dìu dịu. Dải ngân hà cũng lặng lẽ vắt ngang bầu trời, y hệt như cái cách nó cũng từng im lặng vắt ngang bầu trời Đại Thương năm nào.

Lúc đó em bị hắn ép uống rượu, gục lên vai hắn, hai tay bịt tai mà thiu thiu ngủ.

Hôm đó là hôm nào nhỉ? Dường như là cái ngày thử thuyền thất bại, đại ca tìm đến vịnh Lam Thủy, trận cuồng phong trong lều Thống soái, rồi bữa cơm diễn kịch, còn có Lăng Kỳ Anh và Kỷ Phong cùng ước hẹn chinh tây.

Khung Dực đăm chiêu dõi mắt nhìn ra ngoài, dường như muốn xuyên thủng cả màn đêm. Làn gió lúc này không còn cảm giác mát rượi ban chiều mà trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Đây là phương nam.

Còn những chuyện kia đã là quá khứ. Tất cả đều cách xa nghìn trùng, hệt như mảnh đất cố hương của hắn.

Mãi một lúc sau, hắn mới vươn tay ra khép cửa sổ lại, đoạn nằm xuống gom Ngọc Huyên và cả gối chăn, ôm trọn vào lòng. Đi một vòng lớn, tưởng như qua cả một đời, sau cùng em vẫn về bên hắn, hắn vẫn có được em.

Đây mới là điều quan trọng nhất.

Khung Dực hôn nhẹ vào sau gáy người kia. Ngọc Huyên trở mình, theo thói quen lại rúc vào ngực hắn. Khung Dực thấy nhói lên một cái ở đâu đó trong người, sau cùng nhịn không được mà lật ngửa y ra.

"Ưʍ... Em buồn ngủ..."

Ngọc Huyên mơ màng, lầm bầm đẩy hắn ra rồi xoay mặt trốn đi.

Khung Dực cười, đuổi theo, cúi xuống ngậm lấy môi y, bàn tay xoa xoa vuốt vuốt. Lát sau, ai đó đã bắt đầu không chịu nổi mà thở dốc.

"Anh... anh..."

Trong bóng tối, cả hắn và y đều chỉ nhìn thấy lờ mờ đường nét của người kia. Nhưng như vậy đã là quá đủ.

Ngọn lửa được nhóm lên, vội vã mà mãnh liệt. Thậm chí chẳng bao lâu sau, chính Ngọc Huyên là người chủ động ôm riết lấy hắn, cắn lên vai hắn, vuốt ve mơn trớn tấm lưng đầy sẹo của hắn, rồi còn bạo dạn mà lần xuống hôn dọc nhân ngư tuyến rắn rỏi khắc rõ trên cơ thể hắn.

"Ngọc Huyên..." Khung Dực thì thầm. "Lần sau còn dám cho ta uống rượu gạo Kinh Lạc nữa không, hửm?"

"Ư... ưʍ... có..."

"Chà, xem ai to gan chưa này? Không sợ à, hửm?"

"Không sợ... Ưʍ..."

"Vì sao không sợ?"

"Vì... vì..."

"Vì thích, đúng không?"

Ngọc Huyên không thèm trả lời. Chả biết vì giận dỗi hay xấu hổ, y tặng cho hắn một vết cào dài ngoằng trên lưng.

Sáng hôm sau, Ngọc Huyên và Khung Dực ra ngoài dùng bữa sáng đã thấy A Châu, Nguyễn Huỳnh và Thùy Dung đứng chờ sẵn ngoài khu vực sảnh ăn.

"Hoàng tử, người ngủ ngon không ạ?" Nguyễn Huỳnh hớn hở hỏi.

Thùy Dung thoăn thoắt tay sắp xếp món ăn ra bàn, đoạn kín đáo liếc Nguyễn Huỳnh một cái. Thì ra cái tên này đêm qua ngủ say, chẳng biết gì. A Châu ngủ cùng Thùy Dung, cả tối nghe Thùy Dung trở mình cũng chẳng thể nào ngủ nổi.

"E hèm..." A Châu giả vờ ngó lên vách gỗ của thuyền, sau đó đập vai Nguyễn Huỳnh mà nói: "Thuyền này cũng... lâu đời rồi ha! Ván gỗ cũng cũ sờn hết rồi này."

Ngọc Huyên nghe xong lập tức hiểu ra, đỏ bừng cả mặt. Khung Dực thì trái lại, mặt mày tươi tỉnh mà tự nhiên ngồi xuống bàn, bắt đầu múc cháo ra bát cho Ngọc Huyên.

"Các ngươi cũng... ngồi xuống ăn cùng hai người bọn ta đi." Ngọc Huyên lấy lại bình tĩnh, đoạn ngồi xuống rồi ra hiệu.

Hàm ý của y đã rất rõ ràng.

Là "hai người bọn ta", chứ không phải chỉ có "ta".

Dù nói Khung Dực là thân vệ, ai cũng ngầm hiểu hắn là người trong lòng của chủ nhân mình.

"Hoàng tử." A Châu ngồi xuống, đoạn chỉ tay về phía trước rồi nói. "Đi hết khúc sông này là sẽ thấy thành Trường Thiên. Qua khỏi Trường Thiên, đi hai ba ngày nữa là tới Nam Biên."

"Ừm." Ngọc Huyên gắp cho Khung Dực một đũa chả cá chiên rồi nói: "Hay là ghé vào Trường Thiên chơi một lát? Thuyền dừng lâu không?"

"Thuyền dừng ở bến Trường Thiên tầm một canh giờ để dỡ hàng thôi ạ, không kịp vào trong nội thành đâu."

"Ừm, vậy đi chơi loanh quanh gần đó một chút cho giãn gân cốt cũng được."

A Châu, Nguyễn Huỳnh nghe xong bèn đảo mắt nhìn nhau, trong khi Thùy Dung chỉ cười cười, cúi đầu bưng chén cháo đưa lên môi.

Non hai ngày sau, thuyền dừng ở bến Trường Thiên. Ai xuống bến này đều lục tục đứng dậy rời thuyền. Thuyền phu cũng hò hét nhau í ới dỡ hàng, lấy chỗ cho hành khách từ Trường Thiên đi Nam Biên hay về trung ngạn.

"Một canh giờ sau, đúng chính ngọ là thuyền khởi hành. Khách quan chú ý, khách quan chú ý!" Chủ thuyền bắt tay lên miệng làm loa rồi hô vang.

Ngọc Huyên hăm hở nắm tay Khung Dực, cặp mắt sáng rỡ nhìn xuống bến sông và cơ man quán xá hai bên.

"Đi thôi, em dẫn anh đi ăn món ngon Kinh Lạc!"

Khung Dực thấy người kia vui như thế, trong bụng bất giác cũng háo hức theo. Hắn siết chặt lấy tay y, đoạn đặt chân bước xuống bến.

Ngọc Huyên đi hết dãy hàng quán dọc bến sông nhưng chưa vội bước vào hàng nào. Y dẫn cả nhóm đi tuốt đến hàng cuối cùng, sau khi nhìn thấy một quán ăn nhỏ nằm nhô ra bờ sông lộng gió, cách biệt khỏi khu chợ ồn ào ban nãy, Ngọc Huyên mới bước vào. Chủ quán là một đôi vợ chồng già, trông chừng cũng phải ngoài sáu mươi tuổi. Quán có sẵn vườn rau ngay kế bên, trong vườn lại còn đào một cái ao con con thả tôm thả cá.

"Khách quan, mời ngồi." Bà chủ quán tươi cười, đoạn bưng ra một bình trà còn nóng. "Khách quan chọn món nhé." Nói đoạn, bà chủ chỉ ra vườn rồi quay lưng đi vào trong bếp.

Khung Dực lúc này mới ngẩn ra, cau mày khó hiểu. Là sao? Gọi món thế nào?

Ngọc Huyên tủm tỉm cười, nắm tay Khung Dực rồi nhẹ nhàng lôi đi.

"Đi ra chọn món với em."

Từ nhỏ đến lớn, Khung Dực lần đầu được biết hóa ra thế gian còn có cái kiểu chọn món vừa lạ kỳ vừa phấn khích như vậy.

Ngọc Huyên dẫn Khung Dực ra sát mép ao, nơi Nguyễn Huỳnh đã đợi sẵn. Chàng thiếu niên Kinh Lạc đưa tay với lấy chiếc làn con con đặt ngay đó rồi lơ đễnh thả nó chìm xuống nước. Mấy giây sau, cậu ta vớt chiếc làn lên, cánh tay vận sức nổi gân rõ mồn một. Khung Dực lập tức há miệng trợn mắt ra nhìn.

Trong làn đầy ắp đủ loại cá tôm đang giãy đành đạch, nước bắn lên văng tung tóe.

Ngọc Huyên khúc khích cười, giật giật tay áo Khung Dực rồi kêu lên:

"Anh thích ăn gì nào? Chọn đi, chọn đi anh!"

Khung Dực đơ ra mất mấy giây. Toàn là món lạ, toàn là những thứ ở Đại Thương hiếm khi được thấy, được ăn bao giờ.

Sau khi chỉ bừa vào vài con cá, vài con tôm, Ngọc Huyên lại lôi Khung Dực ra vườn.

"Đừng nói rau cũng chọn ở đây nha!"

"Đúng rồi, vậy mới tươi!"

Khung Dực không biết đống cá tôm khi nãy phải nấu làm sao, ăn với rau gì, thế là cả buổi chỉ đành cho Ngọc Huyên, A Châu và Thùy Dung chọn. Họ chỉ vào luống rau nào, bà chủ sẽ nhanh chóng dùng dao cắt đi mớ rau đó. Sau khi thấy đã đủ rồi, A Châu gật đầu ra hiệu, bà chủ liền ôm mớ rau to đùng kia đi vào trong bếp. Chẳng mấy chốc, trong bếp đã vang lên tiếng xào nấu xèo xèo, tiếng dao chặt thịt ghim phầm phập lên thớt gỗ, tiếng nước canh sôi ùng ục cùng mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.

Khung Dực ngơ ngẩn nhìn ra bến sông lộng gió, sau đó lại quay sang nhìn Ngọc Huyên bên cạnh đang xới cơm cho mình, vô vàn hạt gạo trắng muốt nảy nở đựng trong chiếc bát sứ con con còn tỏa khói.

Khung cảnh yên ả này... hoàn mỹ đến không quen thuộc chút nào.

Cạch. Thức ăn bắt đầu được dọn lên. Dù toàn là món ăn dân dã, thế nhưng tất cả đều rất tươi ngon, gia vị nêm nếm cũng cực kỳ vừa miệng. Có cá chưng tương phủ hành xanh mướt, có rau củ xào tôm đỏ au au, có canh sườn hầm, còn có vài món bánh gì là lạ. Cả nhóm người mấy ngày nay toàn ăn thức ăn trên thuyền đã phát ngấy cả lên, thế nên bữa cơm này chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào, ai cũng ăn vô cùng ngon miệng.

Ông chủ quán nãy giờ bận bịu trong bếp, lúc này mới thong thả bước ra ngoài nhìn xem thực khách của mình ăn có ngon không. Quán nằm cuối đường nên vắng vẻ, nhìn qua nhìn lại chỉ có mỗi nhóm của Ngọc Huyên và một bàn hai khách khác. Chợt, ông chủ chống nạnh hai tay lên hông, trợn mắt nhìn chăm chăm vào Khung Dực rồi hỏi:

"Cậu này... cậu này là người Đại Thương?"

Cả bàn ăn đang vui vẻ, phút chốc khựng lại, im phăng phắc.

Khung Dực đang mặc y phục kiểu Kinh Lạc, thế nhưng Ngọc Huyên bảo hắn không cần chít khăn, vậy nên hắn chỉ buộc tóc kiểu đuôi ngựa cho gọn, nhìn vào màu tóc nâu vàng lập tức có thể nhận ra hắn đến từ đâu. Mấy năm nay hai nước Đại Thương và Kinh Lạc đang "hòa hoãn", thỉnh thoảng cũng có người bên này đi sang nước bên kia, tuy nhiên số lượng không nhiều.

Khỏi nói cũng biết, Khung Dực chẳng khác nào một sinh vật lạ rớt xuống mảnh đất phương nam.

Ông chủ đi lại gần nhóm người, tự nhiên với tay lấy chiếc ghế bàn bên cạnh kéo ra rồi ngồi xuống. Phía sau quầy, bà chủ đang gọt một ít khoai sắn, lúc này cũng ngẩng lên nhìn về phía đoàn người.

Cạch. Khung Dực đặt đũa xuống, toàn thân hơi căng thẳng. Trong đầu hắn đã âm thầm đánh giá, hai vợ chồng chủ quán này không biết võ công, hoàn toàn không thể gây ra sát thương gì. Chưa kể ba người trong nhóm gồm Khung Dực, Nguyễn Huỳnh và A Châu đều là cao thủ, chắc chắn sẽ bảo vệ được Ngọc Huyên an toàn.

"Nghe nói hai nước đã khai chiến ngay biên giới..." Ông chủ nhích cái ghế lại gần Khung Dực một chút.

Hai bàn tay Khung Dực đặt trên đùi, lúc này hơi cuộn lại.

"Nhà con bên kia... vẫn bình an chứ?"

Hả?

Khung Dực mở to mắt, từ từ quay sang nhìn ông chủ.

"Sao... cơ?" Hắn ngơ ngác hỏi.

Lúc này, bàn tay mềm mềm của Ngọc Huyên chợt vươn ra rồi phủ lên nắm tay đang cuộn lại của Khung Dực. Y cười, nhẹ nhàng giải thích:

"Ông chủ đang có ý hỏi, gia quyến của anh có bình an không? Trong tiếng Kinh Lạc, nhà không chỉ là nhà, mà còn là gia đình nữa."

Mãi một lúc sau, Khung Dực mới có thể vất vả cất tiếng đáp lời: "Vẫn... chắc là vẫn bình an ạ."

"Bình an là tốt, bình an là tốt." Ông chủ tự nhiên vươn tay ra, vỗ vỗ lên vai Khung Dực. "Đang yên đang lành, tự dưng lại đánh nhau làm chi hông biết, phải hông con?"

Khung Dực cắn môi. Hắn chưa quen cách xưng hô này, mồm miệng sượng trân không biết phải trả lời làm sao.

Ngồi bên cạnh, Ngọc Huyên chỉ cười. Y múc cho hắn một chén canh, sau đó quay sang tự nhiên nói với ông chủ quán:

"Sau này... chắc ảnh sẽ ở lại đây luôn đó ạ."

"Ồ, vậy hả?"

Bà chủ ngồi sau quầy ngẩng lên, tò mò hỏi:

"Qua đây lấy vợ hả con?"

Khung Dực bối rối đưa tay lên gãi gãi trán. Liếc sang thấy người kia đang tủm tỉm nhìn hắn cười không nói, hiển nhiên bảo hắn tự mà trả lời bà chủ quán đi.

"Dạ... dạ... Con... đi theo vợ sang đây."

Ai đó trúc trắc thốt ra. Ấy vậy mà, lời nói ra rồi, trong lòng lại hân hoan kỳ lạ.

Khung Dực trở tay nắm lấy bàn tay Ngọc Huyên, mười ngón tay đan xen khắng khít. Hắn cúi xuống nhìn hai bàn tay của bọn họ một hồi, sau đó ngẩng lên nhìn ông bà chủ quán, toét miệng ra cười:

"Sau này vợ con đi đâu, con theo đó."

Bây giờ, y là nhà của hắn.

Ngày hôm đó, con thuyền lại lững lờ xuôi về phía tây nam, nhắm thẳng về Nam Biên. Ban đêm gió hơi lạnh, Ngọc Huyên vén rèm bước ra mũi thuyền. Nãy giờ Khung Dực vẫn lặng im nhìn đăm đăm vào dòng sông đen ngòm. Y nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, tự nhiên giở tay hắn lên rồi chui vào lòng.

Khung Dực bung áo choàng phủ lên người cả hai, siết chặt lấy người kia rồi thở ra một hơi đầy thỏa mãn.

Ngọc Huyên không hỏi anh đang nghĩ gì, mà Khung Dực cũng không nói. Y tựa đầu vào l*иg ngực hắn, mãi sau mới khẽ thì thầm, lời nhẹ như gió thoảng.

"Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."

Phải vậy không, Tiểu Huyền?

"Cung nghênh Hoàng tử. Mừng người quay trở lại!"

"Miễn lễ."

Ngọc Huyên nhảy xuống ngựa, tiến lại nâng tri phủ Nam Biên - Hoắc Xung lên. Y đưa mắt nhìn vào trong phủ viện của hắn, hạ giọng hỏi:

"Cha ta đâu?"

"Thưa Hoàng tử, Vua chủ đang chờ ngài bên trong đại điện." Hoắc Xung cúi đầu tâu. Từ khi Vua chủ Chu An tới thành Nam Biên, cả tư phủ của hắn ngay tức khắc biến thành một hành cung tạm thời. Đây là vinh dự vô cùng to lớn, trái lại cũng làm hắn căng thẳng đứng ngồi không yên, cứ mải lo mình và gia nhân hầu hạ có điểm nào không chu đáo.

"Vất vả cho ngài rồi." Ngọc Huyên cười đầy cảm thông. "Ngài đừng lo, cha ta... dễ chịu mà."

"Vâng, Hoàng tử xin đừng bận tâm." Hoắc Xung cúi đầu cảm tạ, sau khi thẳng lưng lên thì không nặng không nhẹ quét ánh mắt qua người Khung Dực, nãy giờ vốn vẫn luôn đứng sau lưng Ngọc Huyên chỉ cách một bước chân.

Khung Dực bình tĩnh đón nhận ánh mắt kia.

Dù chỉ một chút thoáng qua, hắn vẫn nhận ra được trong đó có sự coi thường giấu kỹ.

"Ta chỉnh trang y phục một lát rồi mới đi gặp cha. Phiền ngài báo với cha ta một tiếng."

Ngọc Huyên nói xong, bất chợt khẽ nghiêng người rồi nắm lấy tay Khung Dực. Trước vẻ mặt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, y cứ thế kéo hắn sóng đôi đi về gian viện dành cho mình.

Vừa về đến gian viện không bao lâu, hạ nhân đã mang vào y phục mới cho Ngọc Huyên. Nơi đây cũng không phải kinh đô Loa Thành, càng không phải lúc thiết triều, thế nhưng y phục chuẩn bị cho Ngọc Huyên vẫn vô cùng tinh xảo, nhã nhặn. Tất cả đều may bằng lụa mềm. Áo trong trắng muốt, lớp áo giữa màu thiên thanh có thêu chìm hình vân mây ở viền, lớp ngoài cùng màu tím thẫm cao quý, trước ngực thêu hình rồng bằng chỉ vàng óng ánh. Khăn truyền thống của Kinh Lạc được chuẩn bị cùng màu với lớp áo ngoài cùng, ngoài ra còn có chuỗi mật ngọc màu nâu bóng cho y cài lên trước ngực.

Khung Dực đứng trong góc phòng, ngẩn ra mà nhìn y.

Hắn chưa bao giờ trông thấy y nghiêm trang như vậy, tỏa ra khí chất cao quý như vậy cả. Hắn...

"Anh ơi?"

Ngọc Huyên đã đến trước mặt hắn tự bao giờ, nghiêng đầu khẽ gọi.

"Ơi." Khung Dực giật mình tỉnh lại, buột miệng thốt lên.

Ngọc Huyên phì cười. Y ngắm nghía hắn một lúc rồi nhón chân, tháo dây buộc tóc của hắn ra. Mái tóc nâu vàng lẫn những bím tóc thắt nhỏ lập tức xổ ra, phủ kín lưng vai.

Ngọc Huyên chỉnh trang lại y phục và đầu tóc cho hắn một lượt, sau khi xem tới xem lui ưng bụng rồi, y mới cùng hắn bước ra ngoài.

Đoạn đường từ tư viện đến chính điện nói dài không dài, nói ngắn lại chẳng hề ngắn.

Ngọc Huyên đi tới đâu, hạ nhân quỳ rạp tới đó, miệng không ngừng tung hô chào mừng Hoàng tử đã về. Có vài quan viên của những địa phương lân cận nghe được tin, thế là cũng kéo đến đứng dọc lối đi đến chính điện, chỉ mong chờ được diện kiến khi y bước ngang qua. Bọn họ liên tục dập đầu, có người còn bật khóc cảm ơn trời phật đã phù hộ cho y bình an.

Từ đầu tới cuối, Ngọc Huyên luôn điềm đạm mỉm cười, khoan thai giơ tay ra hiệu cho mọi người bình thân, chân thì vững vàng từng bước, từng bước tiến về phía trước.

Mà Khung Dực thì từ đầu tới cuối, chỉ mải miết nhìn theo bóng lưng y.

Hắn đã quên mất rồi.

Sự ngạo mạn của hắn, sự hùng bá của Đại Thương, sự mong manh rụt rè của y trước giờ trên đất khách, sự dịu dàng xấu hổ của y, tình yêu của y, hơi thở ấm nóng của y...

Tất cả đã làm cho hắn quên mất rằng, người trước mặt vốn có thân phận cao quý nhường nào.

Sáu năm trước, lần đầu tiên gặp y, hắn xem y là con tin chính trị nhỏ nhoi, yếu đuối. Ba năm sau, hắn xem y là Ngọc Huyên, rồi dần dần biến thành Ngọc Huyên của hắn, sinh mệnh của hắn. Ngẫm lại, hắn chưa bao giờ nhìn nhận y dưới thân phận thật sự của người ta.

Y là Hoàng tử duy nhất của đất nước phương nam trù phú này. Một ngày không xa trong tương lai, y sẽ đường đường chính chính đăng cơ.

Khung Dực chợt nghe l*иg ngực quặn thắt một hồi. Hắn xoay đầu nhìn vào những người đang quỳ rạp kia. Mỗi bước chân Ngọc Huyên đi qua, đổi lại là tôn sùng thành kính, mà mỗi bước chân hắn đi qua, đổi lại chỉ có hoài nghi, xem thường.

Khung Dực cắn răng, sống mũi đã nghe cay cay, xon xót.

Thì ra đây là cảm giác của em.

Sáu năm trước, em một thân một mình sang Đại Thương làm con tin. Cảm giác cô độc chơi vơi, tủi thân sợ hãi, hèn mọn bất an này chính là điều em đã phải nhẫn nhục chịu đựng bao nhiêu năm trời.

Mà khi đó, hắn ở đâu? Hắn đã đối xử với em như thế nào kia chứ?

"Tham kiến Hoàng tử. Mừng Hoàng tử đã về!"

Phía trước chợt vang lên tiếng hô của nam nhân, nghe qua không chỉ là một người. Khung Dực bừng tỉnh rồi đưa mắt nhìn lên, nhận ra Ngọc Huyên và hắn đã đến trước đại điện. Cửa điện vẫn đóng, phía trước bệ đá uy nghi dẫn vào trong là bốn người nam nhân đang quỳ hành lễ.

Nhìn y phục, xem ra tất cả đều là võ tướng cấp cao.

Ngọc Huyên dừng bước, nhìn chằm chằm vào bốn người trước mặt như đang cố nhớ ra bọn họ là ai.

Mãi không thấy Ngọc Huyên đáp lời, một người trẻ nhất trong số đó bạo dạn ngẩng lên nhìn. Hắn có gương mặt khá sáng sủa, lúc nào cũng tỏa ra ý cười ngâm ngâm. Người nam nhân đó dùng khẩu hình nói với Ngọc Huyên một câu gì đấy. Khung Dực lập tức cảm thấy dây thần kinh cảnh giác căng ra hết cỡ, thế là bèn căng mắt ra nhìn.

"Là-tụi-anh-nè!"

"Ô!" Ngọc Huyên chợt thốt lên mừng rỡ. "Thì ra là các anh à?"

Lúc này, những người kia cũng lục tục ngẩng lên nhìn y, tất cả đều đồng loạt mỉm cười.

"Các anh... À không, miễn lễ, miễn lễ." Ngọc Huyên vội tiến đến hai bước, tay vươn hờ ra phía trước. Khung Dực thấy vậy, tức khắc bám theo không rời.

Hừ, đám này là ai nữa?

Một người có vẻ lớn tuổi và chín chắn nhất trong số họ bước lại. Bụng hắn đang bị thương, vẫn còn băng bó. Hắn khẽ cúi đầu khi nói chuyện với Ngọc Huyên, tuy nhiên giọng nói vẫn lộ ra mấy phần thân thiết:

"Đã sáu năm rồi, Hoàng tử đã trưởng thành."

"Dạ. Các anh khỏe không? Bác Lượng, bác Long thế nào?" Ngọc Huyên gật gật đầu rồi hỏi.

"Ngọc Huyên." Một tên mặt mày vênh váo nhất trong bốn người bắt đầu xán lại. "Tối nay phải ăn một bữa cơm với bọn anh đấy. Hừ, bọn anh vất vả lắm mới chạy về đây được, chờ em đã mấy ngày rồi!"

Khung Dực bắt đầu cau mày khó chịu. Mấy tên này, đừng có anh anh em em thân thiết như vậy nữa!

Một người khác đang toan nói thêm gì đó thì người võ tướng chín chắn ban nãy đã đưa tay ra ngăn lại:

"Hoàng tử, Vua chủ và Đại công chúa đang chờ bên trong. Còn có cả Trần đại soái."

"Vậy em vào trong đã." Ngọc Huyên gật đầu dợm bước đi, đi được mấy bước còn quay lại nói với ra sau:

"Tối nay gặp mấy anh nha!"

Phía sau lưng, Khung Dực mặt mũi đen sì.

Không được, lại phải khẳng định chủ quyền.

Tới trước cửa, Ngọc Huyên quay lại nhìn hắn một cái, mỉm cười trấn an rồi với tay ra nắm lấy bàn tay hắn.

"Vào với em."

Bản mặt đen sì của Khung Dực lập tức giãn ra. Hắn cảm khái cúi xuống, nhịn lắm nhưng không chịu nổi, thế là hôn phớt qua thái dương y một cái, đoạn thì thầm hỏi một câu.

Ngọc Huyên nghe xong ngớ ra, sau đó thì phụt cười. Y nghiêng đầu, khẽ thì thầm câu trả lời vào tai hắn:

"Chữ đó... bên tiếng Kinh Lạc nói là..."

Kéttt.

Cửa gỗ chạm khắc hoa văn từ từ mở ra, Ngọc Huyên nắm tay Khung Dực bước vào trong.

Đại sảnh bên trong là nơi tri phủ Nam Biên tiếp đón khách khứa, quan lại triều đình, thế nên bài trí vô cùng nghiêm trang. Căn phòng hơi dài, phía trong cùng là ghế gỗ phủ da dành cho gia chủ. Hai bên là hàng ghế cho khách khứa, cứ giữa hai cái ghế là một bàn tròn nhỏ cẩn xà cừ.

Khung Dực hít vào một hơi khe khẽ rồi đưa mắt nhìn lên trên.

Vua chủ Chu An đang ngồi ở vị trí dành cho gia chủ. Bên tay phải ngài là Đại công chúa Vũ Miên, lúc này đang vận võ phục màu xanh lục. Bên tay trái ngài là một vị tướng già, theo như lời ban nãy của vị tướng quân kia thì người này chắc hẳn là chủ quản Tượng Binh của Kinh Lạc, Trần Lượng.

Ngọc Huyên chầm chậm bước vào giữa sảnh. Hai mắt y đỏ quạch, cả người run run mà quỳ xuống hành lễ bái kiến của Kinh Lạc dành cho phụ mẫu, sau đó nghẹn ngào dập đầu rồi thốt lên:

"Cha... Con đã về rồi."

Chu An đã già đi nhiều so với lần gặp sáu năm trước, Khung Dực nghĩ thầm.

"Huyên, lại đây con." Vua chủ Kinh Lạc cố nén xúc động, dang hai tay ra chờ.

Ngọc Huyên đứng vụt lên rồi chạy lại. Khi đến nơi, y lần nữa quỳ xuống ôm lấy cha mình. Chu An vuốt tóc Ngọc Huyên, đoạn nâng y đứng dậy mà ngắm nghía, vừa ngắm vừa gật đầu run run nói: "Lớn rồi, tốt lắm. Tốt lắm."

Vũ Miên thấy vậy bèn đứng lên rồi bước qua, đưa tay xoa xoa lưng cha mình như thể trấn an xoa dịu. Trần Lượng từ đầu chí cuối vẫn ngồi, mãi đến khi cả nhà ba người của Vua chủ có vẻ đã lấy lại được sự bình tĩnh, hắn mới từ tốn đứng lên, đi đến trước mặt Ngọc Huyên rồi hành lễ quân thần.

"Thần, chủ quản Tượng Binh Trần Lượng, tham kiến Hoàng tử. Mừng Hoàng tử đã về."

Ngọc Huyên quay lại, đưa tay quẹt nhanh nước mắt rồi vội nâng Trần Lượng lên.

"Bác Lượng, bác khỏe không? Bác Long và bác Giang thì sao?"

Trần Lượng vuốt râu cười hiền, gật đầu rồi vỗ vai Ngọc Huyên mà bảo:

"Đều khỏe, đều khỏe con."

Suốt cả quá trình, Khung Dực đều đứng im như trời trồng giữa điện, tay chân thừa thãi không biết nói cái gì, hành xử ra sao. Bất chợt, Khung Dực nhớ lại cái buổi sáng đầu tiên sau khi em về đến Trích Nguyệt, phải vào triều bái kiến Hoàng đế. Lúc đó... lúc đó sao em có thể bình tĩnh như vậy nhỉ?

"E hèm."

Khung Dực đưa mắt nhìn lên trên. Chu An, Trần Lượng đã ngồi lại vào ghế của mình. Ngọc Huyên đang đứng bên cạnh cha, Vũ Miên thì thủng thẳng đi đến chiếc bàn xà cừ, tay nhón lấy một mẩu bánh in trắng muốt đưa lên miệng, ánh mắt rọi vào người Khung Dực.

Không còn đường lui nữa!

Khung Dực hít sâu một hơi, sau đó lặp lại động tác vái lạy của người Kinh Lạc khi bái kiến phụ mẫu mà Ngọc Huyên vừa làm. Trước con mắt ngỡ ngàng của Chu An, hắn lạy xong bèn ngẩng lên, sống lưng thẳng tắp, dùng giọng to rõ như sấm rền mà thưa:

"Con chào cha vợ!"

Phụtttt.

Trần Lượng vừa đưa tách trà lên môi, nghe xong bốn chữ đó liền phun ra sạch sẽ. Phía đối diện, Vũ Miên vừa nhíu mày vừa dùng hai ngón tay bẻ gãy miếng bánh kia làm đôi.

Ngọc Huyên bặm môi cúi đầu, mắt len lén nhìn qua cha mình, trong khi Vua chủ Chu An thì ngồi sững ra trên ghế, chẳng khác nào vừa bị sét đánh đến đơ luôn.

Cha... cha vợ?

Cha vợ???

Khoan đã. Trọng điểm không phải là "cha", mà là "vợ"! Con mình... con mình vậy mà làm vợ nó sao???

"Hoang đường!!!" Chu An đập tay xuống ghế mà quát. "Ngươi... đừng có nói năng tầm bậy tầm bạ!"

"Con không nói bậy. Con và Ngọc Huyên đã kết tóc thành thân trên Đại Mạc rồi." Khung Dực nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm: "Cơm đã nấu thành cháo luôn rồi!"

Ngọc Huyên quỳ xuống gục đầu lên đùi của Chu An, thỏ thẻ nói:

"Ý ảnh... ý ảnh là gạo đã nấu thành cơm rồi. Cha, con xin lỗi. Chuyện đại sự như vậy mà con lại tự ý quyết định. Con có tội."

Vũ Miên nghe đến đoạn gạo đã nấu thành cơm thì mặt đen sì, còn Đại soái Trần Lượng cũng phải len lén lấy tay quệt mồ hôi trán. Chết tiệt, bày đặt nhận lời lão Long đi hóng chuyện làm gì kia chứ! Chuyện... to quá, hóng không nổi!

"Ờm..." Trần Lượng sượng sùng đứng dậy. "Thôi, cả nhà bốn người nói chuyện tiếp nhé. Tôi... ra ngoài trước."

Khung Dực ban đầu còn hơi gờm gờm Trần Lượng, dù gì cả hai người đều là võ tướng, thế nhưng sau khi nghe Trần Lượng không biết là vô tình hay hữu ý mà thốt ra bốn chữ "cả nhà bốn người" kia, Khung Dực bỗng dưng thấy người lão tướng này cũng... được phết. Thậm chí khi Trần Lượng lui ra, Khung Dực còn quay sang cười toe với người ta.

Đợi Trần Lượng lui ra rồi, Chu An mới tiếp tục đập bàn đập ghế quát lên:

"Nhất định là ngươi dụ dỗ Ngọc Huyên!"

"Cha, là con yêu thầm ảnh trước." Ngọc Huyên lay lay chân Chu An, khẩn thiết nói.

"Vậy... chuyện thành thân thì sao? Nhất định là ngươi bày đầu trước!"

"Cha, là con chủ động hỏi cưới ảnh."

Lần này, Chu An hoàn toàn câm nín luôn.

Thật ra ngài không phải không cam tâm việc hai người nảy sinh tình cảm. Dù gì ngài cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước rồi. Quẻ bói có nói, rồi sau đó còn nhận được tin tình báo từ bên kia gửi về.

Nhưng trong tin tình báo không có nói con trai ngài làm vợ!

Vũ Miên liếc mắt cũng hiểu cha mình đang bực cái gì. Nàng cười cười, đoạn khẽ lắc đầu mà trợn mắt với cha: chứ cha nghĩ sao?

"Được rồi." Mặt Chu An từ từ trầm xuống. "Đây là chuyện nhà, không phải chuyện nước. Tự ý thành thân không hỏi ý phụ mẫu, xử theo gia pháp."

"Vâng, con nguyện ý lĩnh phạt." Ngọc Huyên cúi đầu, bình tĩnh đáp.

"Không phạt con, là phạt nó."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả. Người đâu, đem gia pháp ra đây!"

"Đừng! Cha ơi đừng!" Ngọc Huyên nghe đến hai chữ "gia pháp" là giật mình hoảng hốt, lập tức vội vã cầu xin. "Ảnh còn đang bị thương, cha ơi đừng mà!"

Khung Dực trái lại vô cùng bình thản, thậm chí còn mừng vui trong bụng. Gia pháp chỉ dùng với người nhà. Vua chủ Chu An lấy gia pháp ra đánh hắn, tức là đã chịu coi hắn là con rể rồi còn gì! Bởi thế, lúc binh lính bắt đầu lục tục lôi ghế dài ra để chuẩn bị xử tội, Khung Dực vô cùng tự giác mà nằm lên, còn vừa cởϊ áσ ngoài vừa trấn an Ngọc Huyên:

"Ngọc Huyên, em đừng lo. Hai mươi mốt gậy sắt nung đỏ của Đại Thương mà ta còn chịu được kia mà! Gia pháp này chắc chắn không sao đâu."

Chu An lúc này đã bước xuống giữa sảnh, đang xắn tay áo lên để chuẩn bị dùng gia pháp với Khung Dực, khi nghe đến hai mươi mốt gậy sắt nung đỏ của Đại Thương thì khựng lại.

"Ồ? Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì mà Khung Vũ phải dùng đến hình phạt đó?"

"Con đã cướp Ngọc Huyên từ tay đại ca đó!" Khung Dực ngẩng đầu lên nhìn Chu An, gương mặt dương dương tự đắc khoe thành tích. "Lần ấy bọn con đang ở vịnh Lam Thủy, đại ca cho người đến đón Ngọc Huyên về Vương Đô. Con đã đuổi theo xe ngựa rồi cướp em ấy về, chạy thẳng lên Khúc Băng."

Chu An sững ra một chút. Vài giây sau, ngài gật gù nhìn Khung Dực, tuy không nói ra nhưng ánh mắt lại rất hài lòng. Đúng lúc này, gia pháp được đem ra.

"Hả?" Khung Dực trợn mắt nhìn, không tin nổi thứ đang được dâng lên cho Chu An. "Đây... đây là cái gì???"

Ngọc Huyên lúc này đã gấp muốn chết rồi, nhìn thấy món gia pháp đó đã hồn xiêu phách lạc. Ngay cả người bình tĩnh như Vũ Miên, vừa liếc thấy thứ kia cũng hơi tái mặt đi.

Trên tay Chu An là một thanh roi thân tròn vừa dài vừa mỏng, có màu ngả vàng như thân trúc, nhìn qua có vẻ như cực kỳ nhẹ, bởi vì Vua chủ Kinh Lạc chỉ cần dùng hai ngón tay cũng nhấc được nó lên.

Gia pháp roi mây, niềm kinh hãi của bao thế hệ con dân Kinh Lạc.

Chu An cười khà khà, cầm ngọn roi nhẹ nhàng nhịp nhịp vào tay mình, đoạn nhìn Khung Dực rồi hỏi:

"Chuẩn bị xong chưa?"

Khung Dực suýt chút là phá ra cười. Đùa nhau à, cái thứ roi nhẹ tênh này làm sao so được với gậy sắt nung nóng của Đại Thương! Không hiểu vì cớ gì mà Ngọc Huyên lẫn Đại công chúa Vũ Miên đều sợ nó đến thế nhỉ? Chắc chắn khi đánh vào lưng hắn sẽ chẳng khác nào gãi ngứa!

"Chuẩn bị xong rồi, cha vợ!" Khung Dực lần nữa nằm xuống ghế. "Có cần con cởϊ áσ luôn không?"

Chu An nhíu mày: "Cởϊ áσ làm cái gì? Cởϊ qυầи!"

"Hả???" Khung Dực trợn tròn con mắt, suýt chút là sặc luôn. "Cởi... cởϊ qυầи???"

Ngọc Huyên lúc này đã chịu không được mà bưng mặt khóc nấc: "Huhuhu, cha ơi, cha nhẹ tay mà! Huhuhu! Em đã nói anh rồi, anh không biết gì cả! Huhuhu, là... là roi mây đó!"

Khung Dực đang trong cơn sốc chưa kịp phản ứng gì thì đã bị binh lính đè chặt rồi nhanh chóng tháo dây lưng.

Xoẹt.

Quần bị tuột xuống đến gối. Lần đầu tiên, cánh mông rắn rỏi của người nào đó bị phơi ra giữa đất phương nam.

Vũ Miên tế nhị quay mặt đi, đồng thời cũng bước lại dỗ dỗ Ngọc Huyên.

"Nhanh thôi Huyên à, nhanh thôi, không sao đâu. Hắn không chết được đâu!"

Cái-chuyện-quái-quỷ-gì-đây???

Khung Dực nghiến răng ken két. Ở... ở Kinh Lạc còn có cái trò tuột quần ra đánh vào mông đầy... đầy nhục nhã này á??? Đúng lúc đó, hắn nghe trong không khí một tiếng vυ"t thánh thót vang lên.

Chátttt.

Ngọn roi mây vụt xuống vào cánh mông màu mật căng tròn của ai kia, để lại cảm giác nóng cháy, xon xót.

"Oái!" Khung Dực nhịn không được, giật mình kêu lên một tiếng thất thanh.

Ủa... mà khoan. Thật ra... cũng không đau lắm.

Vυ"tttt.

Ấy, lại sắp đến nữa!

Chátttt.

"Mẹ nó!" Hắn bật ra một tiếng chửi.

Không đau lắm, nhưng giật cả mình.

"Không được chửi bậy!" Chu An vừa đánh vừa gằn giọng cảnh cáo.

Vυ"ttttt.

Khung Dực gồng cả người, nghiến chặt răng.

Chátttt.

Đau thì chả đau nhưng... nhưng cái tiếng roi vung lên vun vυ"t kia... hãi quá!!!

"Huhuhu cha ơi, thôi đủ rồi mà... Cha ơi cha đánh con này! Huhuhu anh ơi!" Ngọc Huyên ngồi phệt ra đất, khóc tu tu. Tư viện của tri phủ Nam Biên một phen gà bay chó sủa.

Chiều hôm đó, Vũ Miên dẫn Ngọc Huyên tới trước cửa phòng Khung Dực rồi đưa cho em trai mình một hộp thuốc tròn tròn. Nàng còn không quên trừng mắt với cái tên nào vừa bị ăn đòn nát mông kia mà nói:

"Nhớ. Chỉ-được-bôi-thuốc!"

Khung Dực ra mở cửa, thấy Ngọc Huyên đang đứng chờ sốt ruột thì mặt mày tươi như hoa, đang định kéo người kia vào phòng thì nghe Vũ Miên phùng mang trợn má mà dặn mình như thế. Hắn gật gật đầu, cười trấn an:

"Em biết rồi, chị vợ!"

Soạt. Ngọc Huyên nhảy tọt vào phòng với Khung Dực, cửa đóng lại cái rầm.

"Anh mau nằm xuống, em bôi thuốc cho!" Ngọc Huyên đẩy Khung Dực lên giường, gấp gáp bắt hắn cởϊ qυầи ra rồi nằm úp xuống. Khung Dực ra chiều vô cùng ấm ức, vừa nằm cho Ngọc Huyên xử lý cái mông in bao nhiêu lằn roi đỏ chót của mình, vừa thắc mắc hỏi:

"Đây là kiểu gia pháp quái quỷ gì vậy? Bất luận lớn hay nhỏ đều bị ăn đòn như thế à?"

Ngọc Huyên quệt lớp thuốc mỡ bong bóng, lành lạnh lên bàn tay rồi nhẹ nhàng bôi cho Khung Dực, đoạn nhỏ giọng giảng giải:

"Lớn rồi thì ít bị, nhưng lúc nhỏ ai cũng bị ăn đòn như thế cả, hãi hùng lắm! Ngay cả mấy anh con nhà bác Long, bác Lượng kia kìa, anh nào cũng bị roi mây quất tơi bời mới lớn được như ngày hôm nay đó!"

Khung Dực bĩu môi, đoạn nghĩ thầm trong bụng: gia pháp này không chỉ đánh mông mà còn đánh cả vào tâm lý. Người phương nam đáo để quá cơ, chỉ có mỗi Ngọc Huyên của hắn là thuần lương!

"Anh có đau lắm không?" Ngọc Huyên tặc lưỡi xót xa hỏi.

"Ừm..." Khung Dực ngọ nguậy trên nệm, trong người bắt đầu hơi nong nóng. "Hơi hơi đau thôi, nhưng bây giờ... lại đau chỗ khác."

"Hả?" Ngọc Huyên giật mình lo lắng: "Sao vậy, đau ở đâu, nói em nghe! Em cho gọi lang..."

Lời chưa nói xong, bắt gặp nụ cười xấu xa của Khung Dực, y liền hiểu ra mình bị anh lừa. Khung Dực cũng chẳng đợi lâu, lập tức trở mình rồi đè nghiến y xuống nệm.

"Chị Miên... chị Miên nói chỉ được bôi thuốc! Tí nữa mình còn phải ăn cơm chiều với mấy anh con nhà bác Long, bác Lượng đó!" Y rối rít kêu lên, tay thì vội vã ngăn anh lại.

"Em đừng lo, ta cam đoan là chỉ bôi thuốc mà thôi..." Khung Dực nhón tay lấy hộp thuốc kia rồi quệt hẳn một vốc thuốc to đùng, vừa cười phóng đãng vừa xáp lại.

Chuyện sau đó... thì quả đúng là chỉ bôi thuốc thật. Có điều là bôi chỗ nào thì chỉ có Khung Dực và Ngọc Huyên mới biết.

Chiều muộn ngày hôm ấy, khoảng sân rộng ở hậu viện được thắp đèn đuốc sáng trưng. Cơm nước, rượu thịt, nếp xôi, bánh mứt đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho "bữa cơm nhà" mà Vua chủ Chu An và Đại soái Trần Lượng căn dặn. Hạ nhân trong phủ của Hoắc Xung chạy ngược chạy xuôi, ngay cả bản thân tri phủ Nam Biên cũng căng thẳng tột độ, vậy mà Đại soái Trần Lượng chỉ cười hề hề rồi vỗ vai ông:

"Ăn bữa cơm thôi, ông đừng căng thẳng, đừng căng thẳng!"

Hoắc Xung ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì gào thét: đừng căng thẳng cái đầu ông!

Vì là cơm nhà, không phải yến tiệc chiêu đãi chính thức nên việc bày biện bàn ghế, chỗ ngồi cũng theo phong tục, tập quán trong gia đình mà làm. Có tất cả ba bàn lớn. Một bàn của gia chủ, tức là dành cho gia quyến Hoắc Xung. Một bàn dành cho lớp "người già", gồm có Vua chủ Chu An, Đại soái Trần Lượng, Hoắc Xung và một vài vị quan chức khác. Bàn cuối cùng dành cho "lớp trẻ", cũng là Đại công chúa Vũ Miên, Hoàng tử Ngọc Huyên và các vị công tử thế gia nhà Tam Đại Soái.

Lúc Ngọc Huyên và Khung Dực ra đến nơi, gương mặt của y vẫn còn chút ửng hồng.

Thật... thật không ngờ lại còn có cái kiểu yêu đương thân mật như vậy. Mặc dù lúc nãy anh chỉ dùng tay xử lý cho cả hai, thế nhưng... thế nhưng cũng...

"Chủ nhân, sao mặt ngài đỏ thế? Ngài không sao chứ?" Khung Dực đi phía sau bất ngờ chồm tới thì thầm vào tai y.

Xấu xa! Phóng đãng!

Ngọc Huyên bặm môi, liếc người kia muốn toét hết cả mắt.

"Ngọc Huyên tới rồi hả con?"

"Mau, ngồi vào đi, ngồi vào."

Ngọc Huyên vội lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, đoạn bước tới chào cha và các vị tiền bối. Sau khi xong lễ, y mới tiến lại bàn tiệc dành cho mình. Trần Vũ, Trần Duy Hưng, Tống Hàn, Liêm Thanh và Vũ Miên đều đã đến.

"Ngọc Huyên, tới đây, tới đây ngồi!" Trần Duy Hưng và Liêm Thanh vẫy tay rối rít, Ngọc Huyên cũng tươi cười tiến lại.

Ở phía sau, Khung Dực lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Văn hóa hai nước quả là khác biệt. Ở Đại Thương, quân vương và thần tử luôn giữ khoảng cách, cho dù là yến tiệc thân mật cỡ nào cũng phải ngồi theo tôn ti, chứ đừng nói đến việc ăn chung một mâm, ngồi chung một bàn. Chưa kể mấy cái tên võ tướng trẻ tuổi kia cứ gọi thẳng tên Ngọc Huyên, nghe mà bực hết cả người!

Ngọc Huyên đưa mắt nhìn quanh bàn tiệc, chưa vội ngồi xuống ngay. Sau vài giây quan sát, y bình thản quay ra nói với mấy người hạ nhân gần đó:

"Người đâu, mang thêm một chiếc ghế và một bộ chén đũa lại đây."

Lúc này Khung Dực mới ngẩng lên nhìn. Hóa ra bàn tiệc này vốn không hề chuẩn bị ghế cho hắn.

Tất cả mọi người đều nghe được câu nói đó, không khí đâm ra sượng sùng hẳn. Hạ nhân nghe lệnh của Ngọc Huyên, bối rối đưa mắt nhìn lão gia nhà mình cầu cứu, trong khi Hoắc Xung thì đưa mắt nhìn Vua chủ Chu An chờ ý chỉ.

Chu An cũng đã nghe thấy, bèn từ tốn ngẩng lên nhìn sang bàn tiệc bên này:

"Đặt thiếu ghế thì mang lên thêm đi."

Tất cả mọi người đều hiểu, ý vua đã quyết.

Ghế và chén đũa cho Khung Dực ngay tức khắc được mang lên. Lúc này Ngọc Huyên mới nắm tay Khung Dực rồi kéo hắn cùng ngồi xuống mâm.

Khung Dực lại cúi đầu nhìn xuống bàn tay của người kia. Từ lúc hai người bọn họ gặp lại nhau tới giờ, họ đã nắm tay nhau rất nhiều. Trong bữa cơm này, thật ra ngay từ đầu Khung Dực cũng nghĩ mình sẽ chỉ đứng sau lưng em cả tối, hệt như một thân vệ mà thôi. Hắn không mong chờ gì sẽ ngồi cùng mâm với em, rồi được đối đãi như con cháu trong nhà.

Vậy mà hết lần này đến lần khác, em đều nắm tay hắn, đặc biệt là giữa chốn đông người, một chút sợ sệt cũng không có. Ngọc Huyên đường đường chính chính dùng hành động mà nói cho cả triều đình Kinh Lạc biết, hắn là người của em mất rồi.

Khung Dực lại bất giác nhớ về khoảng thời gian Ngọc Huyên còn ở Đại Thương. Trong những bữa tiệc thế này, ai đã ở bên cạnh em, ai đã đứng ra bảo bọc cho em kia chứ?

Thấy Khung Dực nãy giờ vẫn cúi đầu trầm ngâm, Ngọc Huyên tưởng hắn không vui, thế là lại càng siết chặt tay hắn rồi lay lay hai cái.

"Lại đây." Y nhỏ giọng gọi.

Khung Dực giật mình, nghiêng người sát lại. Ngọc Huyên nở một nụ cười tinh nghịch, đoạn rướn người qua rồi thì thầm vào tai hắn:

"Vợ chở vợ che."

Khung Dực thấy khóe môi mình cong lên đầy kiêu hãnh. Hắn đưa bàn tay y lên môi hôn nhẹ, sau đó cũng thì thầm:

"Ừm, từ giờ gả vào hào môn rồi, trăm sự nhờ vợ mà thôi."

Phía đối diện, Vũ Miên nhướng nhướng mày, xem ra đã sắp nhìn hết nổi. Bốn vị tướng quân kia thì khỏi nói, cơm canh rượu thịt còn chưa ăn được miếng nào đã bị đôi kia phát đường đến no luôn.

"Sao bên bàn mấy đứa nhỏ im lặng vậy? Thanh niên đang tuổi lớn, ăn mạnh vào!" Phía bên kia, giọng Vua chủ Chu An chợt vang lên. Hai bàn của các bậc cha chú nãy giờ đã ăn uống trò chuyện rôm rả từ lâu.

"Dạ!"

Trần Duy Hưng là người lên tiếng trước, phá vỡ sự gượng gạo trong không khí:

"Nào nào, nâng chén mừng Hoàng tử đã về đi! Sẵn, cũng là... chào đón Nhị vương tử đến thăm Kinh Lạc nhé!"

Khung Dực nghe ra trong lời nói có chút mỉa mai, thế nhưng hắn cũng không phiền. Hắn bình tĩnh nâng chén, đoạn chậm rãi nói:

"Đa tạ. Tại hạ bây giờ chỉ là Khung Dực mà thôi."

Trần Duy Hưng cười cười không đáp, nâng chén lên một hơi cạn sạch. Vũ Miên gắp cho Ngọc Huyên món thịt ngan hầm măng mà y thích, đoạn nói sang chuyện khác:

"Vết thương của anh Vũ đã đỡ nhiều chưa?"

"Đa tạ Công chúa, đã đỡ nhiều rồi. Cũng nhờ có nữ lang y mà Công chúa sai tới."

Ngọc Huyên biết Khung Dực thích ăn thịt nên gắp thêm thịt bò hầm vào chén cho hắn, sau đó cũng hỏi cả bàn:

"Mà sao các anh đều ở đây cả thế? Chẳng phải các anh... đang bận hay sao?"

Bốn vị tướng quân kia nghe xong, không hẹn mà gặp đều suýt nghẹn.

Ba người Trần Duy Hưng, Tống Hàn và Liêm Thanh: thì về đây hóng chuyện, chứ còn gì nữa!

Trần Vũ: đúng là gần mực thì đen mà!

Liêm Thanh sau khi nhấp ngụm trà cho trôi cục nghẹn thì lên tiếng trước:

"Phải về bái kiến Hoàng tử chớ! Vả lại, phía ải Bạch Vân cũng..."

"Lo ăn đi!" Liêm Thanh chưa kịp nói xong đã bị Tống Hàn nhét một nắm xôi gấc to đùng vào miệng.

Khung Dực cụp mắt, thản nhiên ăn miếng bò hầm cực mềm trong chén mà Ngọc Huyên gắp cho mình.

Bốn người này đều là võ tướng cấp cao. Chủ quản Tượng Binh Trần Lượng cũng không ở chiến trường. Ải Bạch Vân chắc chắn chỉ còn Tống Cơ Long, chủ quản Bộ Binh trấn giữ.

Như vậy có nghĩa là, cánh quân nam tiến của đại ca và Quảng Ngân Trình đang gặp khó, chưa thể gây ra áp lực gì cho Kinh Lạc. Nhưng chắc chắn Nhạn Quân phải xuất binh trợ lực rồi. Theo danh sách tướng lĩnh hiện giờ, chỉ còn mỗi Đinh Đại Đồng là thích hợp.

Khung Dực bưng chén rượu lên môi, lòng miên man suy nghĩ.

Lão Đinh chỉ được cái sức trâu, nói đến dùng mưu dùng trí thì không hề giỏi. Nếu vậy, ở ải Bạch Vân chỉ cần một người trong Tam Đại Soái mà cũng chặn được hai mũi công của Đại Thương.

Quả nhiên danh tướng phương nam không thể coi thường.

"Hôm nay ăn cơm nhà thôi. Ngọc Huyên mới về nước, sắp tới chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, những chuyện còn lại không cần quan tâm."

Ngồi bên này, Vũ Miên thủng thẳng lên tiếng, bốn vị tướng quân kia lập tức biết ý mà không hề nhắc gì đến cuộc giao tranh hai nước.

Khung Dực hiểu rõ Vũ Miên còn e ngại mình. Hắn chẳng hề để bụng, vì nếu đổi ngược lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy. Chỉ có một điều, hắn vốn đã thắc mắc từ chiều tới giờ...

"Bốn vị này là..." Khung Dực đằng hắng rồi nghiêng qua hỏi Ngọc Huyên.

"À! Em quên mất!" Ngọc Huyên vỗ vỗ trán rồi bắt đầu giới thiệu. "Anh Vũ và anh Hưng đây là con bác Lượng. Anh Hàn là con của bác Long. Còn anh Liêm Thanh là đệ nhất cung thủ dưới trướng bác Long đấy. Tất cả bọn em đều quen biết từ nhỏ, cùng nhau lớn lên."

"Ồ, thì ra là thế." Khung Dực gật gù. Ủa, mà khoan...

Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Khung Dực, Tống Hàn liền chỉ vào Liêm Thanh rồi nói:

"Ông đang thắc mắc vì sao cái thằng này không phải con cháu tướng gia mà cũng được ngồi đây ngang vai phải lứa với tụi tôi, đúng không?"

Khung Dực chưa quen cách xưng hô của Tống Hàn, thế nhưng cũng thành thật gật đầu.

"Tại nhà nó giàu." Trần Duy Hưng bình thản đáp.

Hở?

"Nhà nó buôn gạo khắp Kinh Lạc này, ruộng vườn mấy trăm ngàn mẫu, trâm anh thế phiệt đấy chứ chả đùa! Nhưng nó đam mê bắn cung luyện võ, không chịu nối nghiệp gia đình. Lúc nhỏ, có lần tụi tôi chọc giận nó, nó hạ lệnh xuống một phát, mấy trăm tiệm gạo ở Loa Thành lập tức không thèm bán gạo cho nhà tôi! Điên không chứ, lần đó suýt nữa phải ăn khoai cả tháng! Từ đó về sau, không ai dám chọc giận nó hết!"

Liêm Thanh nãy giờ đang chăm chỉ gặm đùi gà, lúc này mới từ tốn ngẩng lên:

"Chuyện từ đời nào rồi, Trần đại tướng quân cứ đem ra nói hoài vậy nhỉ?"

Hắn vứt mẩu xương trơ trọi xuống đĩa rồi quay sang vỗ vai Trần Duy Hưng:

"Muốn ăn khoai nữa không?"

Khung Dực ngồi nghe mà nghệt cả mặt ra, khó khăn lắm mới tiếp thu được đống kiến thức mới mẻ, kỳ quái này.

"Nghe nói..." Tống Hàn rót đầy chén rượu cho Khung Dực rồi hỏi: "Hồi chiều Vua chủ dùng gia pháp với ông à?"

Nghe tới hai chữ "gia pháp" này, mặt Khung Dực hơi mất tự nhiên. Mấy người hạ nhân đứng gần đó cũng nghe thấy, bụm miệng cười khúc khích.

Cái đệt!

Nói về độ lì đòn thì hắn chả ngán cái que bé xíu xiu đó, cơ mà về vụ bị tuột quần ra đánh mông thì... Hừ, thanh danh cả đời đã bị hủy tại mảnh đất phương nam này rồi!

Tống Hàn thấy Khung Dực chưa trả lời thì hiểu ngay. Hắn cười rồi xua xua tay:

"Đừng ngại. Tất cả mọi người ngồi trên cái bàn này đều ăn roi mây mà lớn đó!"

"Thật hả?" Khung Dực nghi hoặc hỏi. Chả lẽ Hoàng tử và Công chúa cũng bị đánh đòn?

Đúng lúc này, Liêm Thanh chợt lên tiếng:

"Bậy nào, nhà tôi không dùng roi mây nhé! Trâm anh thế phiệt nó phải khác!"

Trần Duy Hưng quay sang liếc hắn:

"Đừng có láo. Không dùng roi mây thì dùng cái gì?"

Liêm Thanh từ tốn bưng chén rượu lên, ngửa cổ uống sạch rồi mới điềm nhiên nói:

"Chổi."

Sau một giây im lặng, cả bàn phá ra cười. Ngay cả Vũ Miên cũng nhịn không được mà cười rũ ra. Khung Dực ngẩn ra một chút, sau đó cũng đành vừa lắc đầu cười vừa rót rượu cho cái tên công tử thế gia phải ăn chổi mà lớn lên kia.

Một hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí Khung Dực.

Ngày xưa, hắn cũng có huynh đệ, có bằng hữu, cũng đã từng ngồi uống rượu nếp mật, ăn thịt nai nướng, trong đêm giá buốt của Khúc Băng mà cùng nhau chuyện chuyện trò trò, tưởng như đêm dài và lửa trại sẽ không bao giờ dứt.

"Đã toét mông thì đừng ăn thịt bò nữa." Trần Vũ gõ nhẹ vào chén Khung Dực rồi quay sang nói với Ngọc Huyên. "Hoàng tử, từ mai cho hắn ăn mấy món thanh đạm thôi."

"Dạ." Ngọc Huyên cảm kích nói, đoạn nhanh tay gắp miếng thịt bò trong chén Khung Dực sang chén mình.

"Đã có thuốc bôi rồi." Vũ Miên lên tiếng. "Hộp đó phải dùng cả tháng."

Nghe đến hộp thuốc, Khung Dực và Ngọc Huyên đều bặm môi chột dạ. Ái chà, lỡ... dùng hết rồi còn đâu!

Đúng lúc đó, phía bên bàn của "người già" lại có giọng của Chu An vọng sang:

"Kỳ này ta có đem theo một ít thốt nốt tiến vua mà miền nam gửi ra, đã dặn hạ nhân nấu chè rồi. Người đâu, mang lên cho tụi nhỏ ăn thử đi." Ngừng một chút, ngài lại nói: "Mỗi người một chén."

Trần Lượng ngồi cạnh Chu An, nghe vậy cũng chỉ cúi đầu cười cười, tiếp tục uống rượu của mình.

Mỗi người một chén nghĩa là không được thiếu phần của Khung Dực.

Khi chén chè thốt nốt đựng trong bát sứ men xanh được bưng ra rồi đặt xuống trước mặt mình, Khung Dực vẫn cảm thấy không chân thực.

Mối quan hệ quân thần, bằng hữu, binh tướng, người thân lẫn lộn này, trên dưới bất phân này... vừa khó tiếp nhận, vừa... ấm áp đến mức lạ lùng, hốt hoảng.

Ăn uống xong, theo thông lệ, lớp cha chú sẽ rút đi trước để lớp trẻ thoải mái chuyện trò. Trần Lượng tháp tùng Chu An đi về viện, khi đã đi ra khỏi khoảnh sân nọ mới quay sang hỏi Vua chủ của mình:

"Ông ưng ý Khung Dực rồi?"

Chu An cười cười, sau cùng thở ra một hơi rồi nói:

"Thằng nhỏ này rất trọng tình trọng nghĩa."

"Nhưng dù sao nó cũng là Nhị vương tử Đại Thương."

"Đã từng thôi." Chu An trầm ngâm. "Tương lai như thế nào thì... còn phải xem quyết định của nó."

Hai người đi thêm một đoạn, Chu An lại hỏi:

"Phía ải Bạch Vân sẽ cầm cự được bao lâu?"

Trần Lượng vuốt râu, khẳng định như đinh đóng cột:

"Ít nhất cũng phải một tháng nữa."

"Ừm."

Một tháng nữa, thiên hạ sẽ xoay vần. Cuộc chiến tranh này sẽ đi vào hồi kết.

- -----------------------------------------

(Từ chương sau là vô cao trào đợt cuối nhen!)