Chương 3.1: Thật đáng lo!

Editor: Zuyy again~

Tua vít và cờ lê nằm trên mặt đất.

Nhặt hay không nhặt là cả một vấn đề đáng để chúng ta suy ngẫm.

Nếu cúi đầu nhặt lên, con quái vật có thể thừa cơ đánh lén.

Còn nếu cứ đứng đực ra ngắm nhau mãi mà không nhặt thì không có vũ khí, tay không tấc sắt lòng bất an.

Tình huống lâm vào thế bế tắc, cùng con quái vật với đôi mắt híp đỏ ngầu trừng nhau một hồi, cuối cùng Trần Phong cũng động đậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào con quái vật không chớp mắt, sau đó cố điều khiển tay chân cứng ngắc, từng chút, từng chút, ngồi xổm xuống.

Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào cờ lê.

Con quái vật trên tường đột nhiên lao cái vèo ra khỏi cửa sổ như một cơn lốc đen sì.

Theo sau một tiếng động lớn, ba cái cửa kính trong bếp đều vỡ nát, mảnh thủy tinh văng tứ tung xuống đất, vật dụng trong bếp cứ như bị lũ tạt qua, chai lọ rơi đầy sàn, nồi xoong tô chén không có cái nào may mắn thoát khỏi số mệnh tan nát móp méo.

Chỉ có cả người Trần Phong là còn lành lặn.

Chỉ là có chút lạnh.

Không có cửa kính, gió đêm mạnh mẽ lùa vào, lùa cả vào trong quần xà lỏn của Trần Phong làm nó bay phấp phới.

Trần Phong nhìn lên chỗ con quái vật vừa dính, trên tường vẫn còn chất nhờn màu đen, chứng tỏ sự tồn tại của nó.

Trần Phong nhìn chằm chằm chất nhờn hồi lâu, đến nỗi không để ý đến biến hóa dưới chân.

Những bọ đen sì nhỏ hơn cả kiến

chui ra từ mọi ngóc ngách. Chúng trồi lên từ các góc tường, chui ra từ đáy tủ, xuất hiện từ mọi góc tối.

Một con chia thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám ... rồi hàng trăm, hàng nghìn, hàng tỷ con.

Những đám bọ nhỏ dày đặc tụ lại với nhau, nếu không nhìn kỹ, giống như một bức màn màu đen đang chuyển động. Chúng ăn mảnh vụn thủy tinh tứ tung trên mặt đất, ăn những vết bẩn do thùng dầu rơi để lại, mọi nơi chúng đi qua đều sạch sẽ y như cũ.

Hàng nghìn con bọ nhỏ tụ lại lượm đũa dưới đất, hàng vạn con bọ khác lượm thìa, hàng trăm ngàn con bọ khác hợp lại lượm bát inox.

Chúng đặt mọi thứ trở lại vị trí ban đầu, sau đó nuốt sạch bụi và vết bẩn như lấy tiền công.Vương Tử Nguệch Ngoạc - Chương 3.1: Thật đáng lo!(Tưởng tượng như lũ bồ hóng trong Totoro với Spirited away mà nó có cánh ấy.)

Khi Trần Phong chú ý đến chúng, đã có những con bọ túm tụm lại một chỗ đang hự hự nâng những cánh cửa sổ mới toanh mà không biết lấy từ đâu ra, loay hoay vẫy vẫy đôi cánh trong suốt, giữ cửa sổ bay lên rồi lắp lại trên tường.

Trần Phong dụi dụi mắt, cúi đầu xuống, chỉ thấy trên mặt đất đám bọ đang bận rộn thu dọn những thứ khác.

Nhưng điều kỳ lạ là tất cả đều tránh không đυ.ng vào chân Trần Phong.

Màn đen đang di động tự nhiên tạo thành một cái lỗ xung quanh chân hắn.

Căn bếp nhanh chóng trở nên hoàn hảo như lúc đầu.

Xong việc, những con bọ bắt đầu ăn luôn chính đồng bọn của mình.

Hai thành một, bốn thành một, tám cũng thành một ... Một trăm, một nghìn, một triệu, một tỷ con bọ đang giảm quân số với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuối cùng biến thành một con bọ đen nhỏ duy nhất, lẻn vào một góc vô hình.

Trần Phong ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trên vách tường không còn dính chất nhầy màu đen, đứng tại chỗ thật lâu.

Hai chân Trần Phong nhanh chóng tê dại.

“... Là mơ.”

Trần Phong lẩm bẩm nói, sau đó xoay người đi trở về phòng ngủ.

À quên, để tắt đèn.

Trần Phong quay lại.

Nhưng đúng lúc này đèn đột ngột vụt tắt.

Trước khi thế giới chìm trong bóng tối. Trần Phong vẫn kịp nhìn thấy một hàng bọ đen đang bò xuống khỏi công tắc.

Bọ đen nhỏ đã giúp hắn tắt đèn luôn rồi.

Trần Phong chớp chớp mắt.

Đầu óc hắn vừa rồi chắc chắn bị lag rồi, còn nghĩ lũ bọ này đúng là hiểu ý người.

Lúc Trần Phong nằm lên giường đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, trong lúc bối rối mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống đầu ngón tay.

Sáng hôm sau, Trần Phong thức dậy, hắn chỉ cảm thấy chóng mặt, thậm chí không nhớ nổi hôm nay là ngày nào tháng nào.

Trần Phong lắc đầu thật mạnh cho tỉnh, nhớ lại những điều khó tin mà hắn trải qua hôm qua, cứ như mơ vậy.

Hắn bị người ép nhảy lầu, bị mắc vào giàn phơi đồ, nhưng lại ảo tưởng hắn đã được cứu bởi một thiên thần. Ba hắn lại là sugar daddy chính hiệu, thẳng tay ném cho hắn một tỷ.

Ngoài ra, hình như con trai hắn là con của ông hàng xóm.

Trần Phong ấn huyệt thái dương.

Còn có...còn có ...

Hắn hình như còn thấy trong mơ, giấc mơ, ừm. Hình như, hình như,... hình như vòi nước bị hỏng, trần nhà dính chất nhờn gì đó, cửa sổ bằng kính vỡ tan tành ... hạt mè đen rơi khắp sàn?

… Toàn là cái gì thế này?

Không thể tin được.

Trần Phong đi đến phòng bếp, vặn vòi nước rồi lại tắt.

Hỏng chỗ nào, xài tốt thế này mà.

Những 558 đồng, làm sao mà hỏng được.

Đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn, Trần Phong từ từ đưa tay phải lên trước mặt.

Một dấu răng nhỏ trên đầu ngón trỏ của bàn tay phải xuất hiện từ lúc nào không rõ.

Trần Phong giơ tay phải chạy vào phòng đưa cho Trần Cửu Tinh xem: “Cửu Tinh, tối hôm qua con cắn ba à?”

“Không!” Trần Cửu Tinh vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa mặc quần áo, “Con ngủ ngoan mà!”

Trần Phong nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của con, sau đó mỉm cười cởϊ qυầи áo bị bé mặc ngược ra, mặc lại lần nữa.

Đang cười lại nhớ tới Trần Cửu Tinh không phải con ruột của mình, trong lòng đột nhiên có chút phiền muộn.