Chương 18: Thần Ánh Sáng trong l*иg

Editor: Zuyy

Đội trưởng đội binh lính hít một hơi thật sâu, sau đó lại biến thành hình dáng loài người. Sau khi biến thành người, khả năng ức chế tri giác tự động đóng lại, nhưng vì ham muốn riêng, hắn dùng linh lực mở ra khả năng tri giác của mình, để có thể hấp thu hơi thở và ân trạch của thần Ánh Sáng tốt hơn.

Hắn tiến lên một bước, cố gắng hết sức giữ cho giọng mình bình tĩnh nhưng vẫn run lên vì kích động và phấn khích:

"...Bẩm thần, thần Ánh Sáng, ngài có chỉ thị gì không ạ?"

“Tùy ý dạo một vòng trước đã.” Trần Phong tiến lên một bước, phát hiện đoàn người đông đảo phía sau cũng đi theo hắn.

“Các ngươi không cần đi theo.” Trần Phong nói thêm.

Nhưng Trần Phong phát hiện cho dù không có binh lính đi theo, hắn cũng không thể tùy tiện đi lại. Trần Phong bước chân ra khỏi cổng trạm kiểm soát liền gặp nhiều quái vật hơn. Những quái vật này vừa nhìn thấy hắn liền sững lại.

Người bán hàng và người mua đang cãi nhau ỏm tỏi đột ngột tắt tiếng, đứa trẻ trong vòng tay một người phụ nữ ngừng khóc oa oa, một con quái vật có miệng trên đỉnh đầu cầm một cành cây nhét vào tới miệng rồi lại quên nhai.

Xe ngựa tắc đường, vạn vật im phăng phắc.

Không biết là ai đã hét lên "Thần Ánh Sáng!", mọi âm thanh trên thế giới này đều quay trở lại.

Vui mừng, phấn khích, biết ơn, kìm nén, tiếng nức nở vang lên không ngừng.

Đàn ông, phụ nữ, trẻ em, động vật, cây cối thành tinh, kẻ hình dạng kỳ quái, tất cả cùng nhau hô vang thần Ánh Sáng hết lần này đến lần khác.

Mọi con đường mà Trần Phong bước qua đều từ ầm ĩ trở nên im ắng, mọi quái vật cấp cao hình người mà hắn nhìn thấy đều biến trở về nguyên hình.

Tất cả yêu quái và thần dân trong Hồ Minh giới sau khi nhìn thấy hắn, đầu tiên là sững sờ, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng là lần lượt hô vang, như sóng thủy triều quỳ xuống, biến trở về nguyên hình thành một con quái vật khổng lồ hoặc tí hon, bình thường hoặc quái kỳ ngay tại chỗ.

Quái vật biến về nguyên hình trở nên im lặng, bọn họ bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Trần Phong, cả người cảm nhận được hơi thở hấp dẫn của Trần Phong, si mê gần như đánh mất lý trí, từng bước đi theo sau Trần Phong.

Đội ngũ phía sau Trần Phong ngày càng lớn mạnh. Tất cả những quái vật nhìn thấy hắn đều sắp hàng đi theo sau một cách tự nhiên.

Có con bé xíu xiu, có con cao mấy mét, cũng có con cao đến mấy trăm mét. Trần Phong tiến lên một bước, quái vật phía sau cũng theo sát một bước. Do số lượng quá lớn, Trần Phong gần như có thể cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất.

Trần Phong cảm thấy hơi ngột ngạt, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười điềm tĩnh

May mắn thay, trạng thái này không kéo dài lâu.

Một đàn chim có hình dáng kỳ lạ đột nhiên bay trên bầu trời, chúng bay vòng quanh trên không trung một lúc rồi đáp xuống trước mặt Trần Phong.

Chúng cúi đầu, mỏ vàng và lông trắng ép xuống đất, cúi đầu trước Trần Phong hành lễ. Khi chúng ngẩng đầu lên đã biến thành những bô lão với nước da hồng hào và râu tóc bạc phơ.

Bô lão đứng phía trước tuổi rất cao, nhìn Trần Phong toàn thân khẽ phát run, vẻ mặt không giấu được hưng phấn: "Thần Ánh Sáng tôn kính, cảm tạ Người đã hạ phàm, cảm tạ người đã không quên muôn vàn con dân của Hồ Minh giới."

Nói xong, ông lão chuẩn bị quỳ xuống hành lễ với Trần Phong.

Trần Phong thấy cụ già rồi, quỳ xuống không chừng sẽ lăn đùng ra mất, liền đưa tay đỡ cụ một chút, nói: "Không cần lễ nghĩa phức tạp."

Ông lão lại càng run hơn.

Trần Phong liếc nhìn bộ y phục sang trọng và biểu tượng hình vương miện trên ngực của họ, ngầm hiểu trong lòng: "Các người là người của hoàng gia?"

"Vâng, thưa thần Ánh Sáng, một lần nữa cảm tạ Người đã tới, chúng thần sẽ đón Người về lâu đài, sẽ có thủ lĩnh tối cao nhất của Hồ Minh giới đích thân phục vụ Người."

Trần Phong nhướng mày: "Thủ lĩnh tối cao?"

"Đó là Vương Tử Điện hạ của chúng thần, hoàng gia Hồ Minh giới tồn tại là vì Người phục vụ, chúng thần sẽ luôn là người hầu trung thành nhất của Người."

Trần Phong thật sự không thể tưởng tượng được tiểu Vương Tử kiêu ngạo sẽ phục vụ người ta như thế nào, vì vậy gật đầu nói: "Đi thôi."

Đại sảnh lâu đài đã được dọn dẹp sạch sẽ. Những món ăn xa hoa sang trọng được đặt trên chiếc bàn trung tâm, trước bàn dựng sân khấu trên một khu đất trống. Ngay lúc Trần Phong bước vào, tấm rèm sân khấu được kéo ra, vở kịch mở màn.

Vở kịch trên sân khấu kể chuyện xưa về thần Ánh Sáng. Trần Phong rất có hứng thú với chủ đề này, liền kéo ghế ngồi vào bàn xem.

Vở kịch ca ngợi vị thần Ánh Sáng. Kể chuyện Người sáng tạo ra thế giới, kể chuyện Người lắng nghe nguyện vọng thông qua mặt hồ, kể chuyện Người sau khi nghe được lời cầu nguyện của hoàng tộc, ảo ảnh hiện ra, một cái vung tay liền đàn áp đại quân Vu Ma nổi loạn, bình ổn chiến tranh, kể về Người bỗng nhiên biến mất, kể về sự tồn tại của Người làm thế giới trở nên hòa bình, phồn vinh.

Vở kịch trên sân khấu này giống hệt như những gì bọ đen nhỏ từng kể với hắn, chỉ là có thêm một số chi tiết về hoàng tộc.

Chuyện vào sinh nhật lần thứ mười ba của Vương Tử, thủ lĩnh Vu Ma âm thầm mưu đồ từ lâu quyết định khai chiến. Cha mẹ của Vương Tử và thủ lĩnh Vu Ma đại chiến một hồi, xương vùi chiến trận, chẳng thể quay về.

Vương Tử mười ba tuổi và một nhóm các quan đại thần quỳ gối bên hồ cầu xin sự giúp đỡ của thần Ánh Sáng.

Vào thời điểm nghi lễ cầu nguyện của họ hoàn tất, ảo ảnh thần Ánh Sáng xuất hiện trực tiếp hiện lên trong đại doanh quân Vu Ma, biến thủ lĩnh Vu Ma thành một đại thụ không thể nói không thể chuyển động, một cái vung tay kết thúc chiến tranh.

Kể từ đó, thần Ánh Sáng sẽ thường xuất hiện trên mặt hồ, lắng nghe lời cầu nguyện của mọi người, giúp họ hiện thực hóa mong muốn của mình. Sau đó, số lần xuất hiện của Người dần dần ít đi, cho đến khi không bao giờ xuất hiện nữa.

Trần Phong xem trọn vở kịch từ đầu đến cuối cũng không tìm ra lí do tại sao tiểu Vương Tử lại hận hắn như vậy.

Trần Phong đột nhiên nhớ lại những ký ức thời thơ ấu lóe lên trong đầu hắn một thời gian trước. Những ký ức này không được nhắc đến trong vở kịch. Giữa hắn và tiểu Vương Tử nhất định còn có những mâu thuẫn mà người khác không biết.

Mà, tiểu Vương Tử đâu rồi?

Trần Phong phát hiện vở kịch đã khép màn, các món ăn trên bàn đều đã nguội lạnh, vẫn không thấy tiểu Vương Tử đâu.

Không phải các trưởng lão nói rằng hắn sẽ được tiểu Vương Tử đích thân hầu hạ sao?

Các vị trưởng lão, thủ lĩnh các tộc và vương tôn quý tộc đều đang nghiêm chỉnh ngồi trên bàn, thấy Vương Tử vẫn chưa tới, liên tục nhìn ra cửa, trên mặt có chút mồ hôi vì lo lắng.

“Xin lỗi, có chút không thoải mái, đến muộn.” Giọng điệu lãnh đạm tự phụ vang lên, Vương Tử Điện hạ trong bộ lễ phục đầu đội vương miện khoan thai đến muộn. Các trưởng lão cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vương Tử theo thói quen đi tới ghế chủ tọa của bàn ăn, mới đi hai bước liền nhìn thấy Trần Phong đã an vị ở đấy. Cậu cụp mi xuống, nói: "Chào mừng thần Ánh Sáng đến đây, tôi cực kỳ biết ơn."

Nói thì nói vậy nhưng vẻ mặt của cậu lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh, nhìn không ra một chút chào đón nào. Các trưởng lão ngồi bên ho khan hai tiếng rồi ra hiệu cho Vương Tử hiện nguyên hình quỳ xuống hành lễ. Vương Tử giả vờ không nhìn thấy, nhấc chân đi tới chỗ ngồi cách Trần Phong xa nhất.

"Lại ngồi đây."

Trần Phong mỉm cười vỗ nhẹ vào chiếc ghế gần hắn nhất. Vương Tử quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn. Trên mặt Trần Phong nở một nụ cười hiền lành thân thiện. Các vị trưởng lão ho khan hết lượt này đến lượt khác, láo liên đưa mắt ra hiệu muốn lác cả mắt. Vương Tử mím chặt môi, xoay người ngồi xuống bên cạnh Trần Phong. Đại trưởng lão thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tất cả người dân ở Hồ Minh giới đều yêu mến và kính trọng thần Ánh Sáng từ tận đáy lòng, đó là vị thần của họ, là tín ngưỡng của họ, là trời cao đất rộng của họ.

Nói một cách khoa trương, kể cả có phải hiến dâng sinh mạng cho thần Ánh Sáng thì tất cả quái vật cũng sẽ không ngần ngại tranh nhau hy sinh mạng sống của mình.

Nhưng Vương Tử Điện hạ thì khác.

Năm ngoái, Vương Tử còn có ý đập bỏ bức tượng thần Ánh Sáng ở quảng trường trung tâm. Khi nghe được lời đề nghị này, tất cả các trưởng lão đều sợ tới mức quỳ sụp xuống không dậy nổi.

Nếu Vương Tử Điện hạ dám đập vỡ tượng thần Ánh Sáng thật, hôm sau tất cả quái vật trong Hồ Minh giới sẽ bạo loạn mà khởi nghĩa vũ trang, san bằng cả tòa lâu đài luôn.

“Vai của Điện hạ sao rồi?” Trần Phong đột nhiên hỏi.

Động tác ăn cơm của Vương Tử khựng lại.

Các trưởng lão nhìn nhau, có vẻ khó hiểu.

Trần Phong mặt mỉm cười, ngẩng đầu giải thích với bọn họ: "Các vị trưởng lão có thể không biết, ta cùng Vương Tử Điện hạ ở thế giới loài người có một mối quan hệ rất..."

“Cốp!” Vương Tử vỗ vỗ dao nĩa trên bàn, sau đó dùng phép thuật đổ cả đĩa đậu Hà Lan xào bơ cách đó không xa vào đĩa của Trần Phong, nói: “Vai của tôi không có vấn đề gì, không phiền thần Ánh Sáng quan tâm. "

Trần Phong nhìn xuống đậu Hà Lan ngập trên đĩa của mình.

Chợt cong mắt cười.

Hắn chợt cảm thấy Vương Tử rất để ý đến mình. Chỉ ăn cùng nhau vài bữa cơm đã nhớ kỹ hắn ghét nhất ăn đậu Hà Lan.

Nhìn thấy động tác của Vương Tử, Nhị trưởng lão cau mày, sau đó thỉnh tội với Trần Phong: "Kính thưa thần Ánh Sáng, Điện hạ trước đây chưa từng hầu hạ người khác, có đôi chỗ còn vụng về, sinh hoạt thường ngày của Người, hay là để tiểu nhân xin gánh vác?"

“Không sao.” Trần Phong liếc mắt nhìn Vương Tử, nói: “Bản thân Điện hạ thân phận cao quý, hầu hạ còn vụng về cũng không sao, với lại cậu ấy cũng còn nhỏ… À mà, Vương Tử Điện hạ bao lớn rồi?"

Thực ra câu hỏi này đã chôn chặt trong đầu Trần Phong từ rất lâu rồi.

Nhớ đến ký ức trong đầu hắn lúc đó, Vương Tử chắc bằng tuổi hắn. Nhưng bây giờ, khuôn mặt của Vương Tử vẫn chưa hết nét trẻ con, trông như một thiếu niên, nhìn qua như mới mười tám, mười chín tuổi.

Hắn biết nếu hắn mở miệng hỏi tiểu Vương Tử, Vương Tử nhất định sẽ không để ý tới hắn, cho nên hắn đem thắc mắc ra trước bàn cơm ba mặt một lời với mọi người cho rõ ràng luôn.

Đại trưởng lão cung kính đáp: "Điện hạ đúng thật là còn nhỏ, năm nay vừa tròn 19 tuổi."

Trần Phong có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Vương Tử chỉ là dáng vẻ nhỏ tuổi, không ngờ cậu thật sự còn trẻ như vậy.

Nếu Vương Tử mới 19 tuổi, không phải bây giờ hắn cũng bằng tuổi cậu sao?

Trần Phong vô thức sờ sờ mặt của mình. Sờ qua sờ lại, sờ kiểu gì cũng không giống mới 19. Nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng ra thanh niên đã quá 25.

... Nhưng khuôn mặt của pho tượng lại có dáng vẻ vừa tròn hai mươi tuổi.

Mặc dù trong đầu xẹt qua hàng ngàn ý nghĩ, nhưng Trần Phong vẫn mỉm cười gật đầu, nhìn Vương Tử, giọng điệu tràn đầy yêu thương chăm sóc: "Tuổi vừa đẹp."

"Răng rắc"

Tiếng nắm tay của Vương Tử vang lên.

Trần Phong yên lặng kéo ghế dựa cách xa một chút.

Bữa tối kết thúc, mọi người hành lễ với thần Ánh Sáng và Vương Tử xong thì rời đi.

Vương Tử Điện hạ, theo sau là những người hầu gái và cận vệ, dẫn Trần Phong vào phòng ngủ lớn nhất và sang trọng nhất trong lâu đài. Sau khi vào phòng ngủ, Vương Tử vẫy tay, bảo người hầu và lính canh lui ra, rồi khóa cửa phòng lại.

Trần Phong dạo một vòng, nói: "Căn phòng này lớn quá, có chút trống trải."

“Không trống trải.” Vương Tử nói.

Ngay khi giọng nói của Vương Tử vừa dứt, Trần Phong phát hiện ra một cái l*иg màu đen khổng lồ hiện ra từ không khí lủng lẳng trên đỉnh đầu hắn, cái l*иg bề ngoài đơn giản, nhưng dọc theo mỗi một thanh kim loại đều gắn gai vừa cứng vừa lạnh.

Cái l*иg ụp thẳng xuống đầu Trần Phong, úp sọt hắn.

Trần Phong sửng sốt, quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Vương Tử cất một cây bút vào ngăn kéo. Đóng ngăn kéo kín lại, cậu chậm rãi đi về phía Trần Phong.

Căn phòng trống trải tĩnh lặng, đôi giày của cậu giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng vang lạnh lùng, cậu ngẩng cao đầu, chiếc áo choàng lộng lẫy màu đỏ sậm kéo lê trên nền gạch đen, khiến cậu trở nên vừa xinh đẹp vừa tôn quý không ai có thể với tới.

Đi đến trước mặt Trần Phong, đôi mắt đỏ sậm của Vương Tử khẽ nheo lại. Đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ môi cười đắc thắng.

"Thần Ánh Sáng tôn kính."

Vương Tử nhìn thần Ánh Sáng trong l*иg với vẻ mặt chế giễu:

"Anh là vị thần tối cao được vạn yêu kính ngưỡng, không ai sánh bằng, vì sao bây giờ lại bị tôi nhốt trong l*иg như một con chó vậy?"

---------

Hết chương 18.