Chương 17: "Hắn là đồ thần Ánh Sáng chết dẫm!"

Editor: Zuyy

Tiểu Vương Tử bây giờ vẫn rất ngoan, ngoại trừ lúc Trần Phong lau người cho sạch bùn đất, cậu đã đánh Trần Phong ba lần, cắn Trần Phong hai lần và có ý đồ chạy trốn một lần, cũng không có hành động quá khích nào.

Hơn nữa, dù là đánh hay cắn thì cũng như gãi ngứa, lúc đầu hung hăng đánh cắn, sau lại thành chạm nhẹ, cuối cùng tức giận rụt móng vuốt và răng lại, không để cho Trần Phong chảy nửa giọt máu.

Qua chuyện này, Trần Phong cũng biết được vùng cấm trên người tiểu Vương Tử, cái đuôi nhỏ không được sờ, nếu sờ trúng, tiểu Vương Tử sẽ trừng lớn hai mắt hồng hồng nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ tức giận.

Vì vậy Trần Phong đành phải giơ tay đầu hàng, nghiêm túc hứa với tiểu Vương Tử rằng sẽ không chạm vào cái đuôi nhỏ của cậu nữa, tiểu Vương Tử lúc này mới chịu thu hồi hàm răng, lại cuộn tròn trong l*иg ngực của Trần Phong.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, anh shipper mang theo hộp y tế Trần Phong vừa đặt đến. Trần Phong không biết làm cách nào để chữa trị vết thương cho tiểu Vương Tử, nhưng hắn lại không thể gửi tiểu Vương Tử đến bệnh viện cho người hay bệnh viện cho thú y.

Hắn không biết cách liên lạc với yêu quái Hồ Minh giới, cũng không thể cứ để vết thương của tiểu Vương Tử như vậy, đành tra thông tin trên mạng, đặt mua cồn i-ốt, thuốc bột và băng gạc rồi tự mình băng bó cho Vương Tử.

Trần Phong nhận ra rằng tiểu Vương Tử thực sự là một quái vật nhỏ rất sợ đau.

Vừa mới bôi cồn i-ốt vào vết thương trên vai, cậu đã đau đến cứng đờ cả người, duỗi chân muốn né, từ đầu đến chân khẽ run. Trần Phong duỗi tay ra, vuốt nhẹ từ gáy đến sống lưng cậu, giọng nói trầm thấp chậm rãi, trong phòng trống trải yên tĩnh nghe rất ôn nhu.

"Ngoan, đừng sợ, sẽ sớm ổn thôi."

Vương Tử từ từ thả lỏng, nhắm mắt dựa đầu vào lòng bàn tay Trần Phong . Từ khử trùng đến băng bó vết thương, Vương Tử đều phản ứng rất ngoan, nằm trên chăn nhỏ trước mặt Trần Phong không nhúc nhích. Dù có là khi bôi thuốc, lông tơ trắng trên cổ bị đau đến ướt đẫm mồ hôi, cậu cũng chỉ nghiến răng, không cựa quậy cũng không nói lời nào.

Trần Phong quấn băng gạc, thắt nút xong cậu mới cẩn thận mở mắt ra, nhìn Trần Phong với đôi đồng tử đỏ sẫm đẹp như đá quý, hàng mi đen dày khó chịu khẽ rung lên.

Trần Phong lúc này cảm thấy trái tim mình như bị gõ nhẹ một cái, cúi người hôn nhẹ lên mắt tiểu Vương Tử, nói:

"Đừng sợ, xong hết rồi."

"Bẹp!"

Vương Tử duỗi móng vuốt tát vào mặt Trần Phong, lộ ra hàm răng sắc bén, lùi lại một bước, lại duỗi chân trước ra lau lau mắt mình.

Vẻ mặt đầy ghê tởm không thèm che giấu.

Trần Phong: "…" (Dòng dê cụ bị em cho ăn tát zừa lắm :))) )

Trần Phong sờ lên mặt, cảm giác vừa rát vừa đau, lại sờ sờ, hình như sưng lên rồi.

“...Sức lớn lắm, xem ra đang hồi phục rất tốt.” Trần Phong nói.

Trần Phong cảm thấy mình thật sự không hiểu được tâm lý của Vương Tử.

Vương Tử rõ ràng rất hận hắn, nếu không thì cũng không xóa trí nhớ, sửa mặt hắn, bày ra trò chơi khăm lớn như vậy để chơi hắn, nhưng mà hiện tại biến trở về nguyên hình, cậu lại cực kỳ bám người.

Nửa đêm, Trần Phong vừa nằm trên giường, vật nhỏ liền nhảy qua muốn cùng hắn ngủ.

Không quan tâm nữa.

Trần Phong nghĩ, nếu đã không hiểu thì cứ không hiểu đi, sướиɠ là được.

Vì vậy, hắn không hề do dự dang rộng cánh tay dài, ôm lấy vật nhỏ bé mềm mại ấm áp vào trong vòng tay. Vẻ mặt mãn nguyện mà ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Vương Tử được Trần Phong ôm trong tay, hơi thở của Trần Phong vây quanh.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng linh lực của mình đang hồi phục, miệng vết thương đang lành lại. Cậu cảm giác toàn thân cực kỳ thoải mái, như đang dạo chơi trên mây, tựa đang ngủ say ở nơi mềm mại nhất thế giới.

Sự thỏa mãn đáng xấu hổ này khiến trái tim cậu trong giây lát rung lên. Nhưng sự dao động này khiến cậu lúc tỉnh táo càng thêm đau đớn.

Cậu buồn bã, thế mà trong một hai giây, cậu lại muốn nằm trong vòng tay của kẻ thù mãi mãi mà không không muốn rời đi.

Thực sự đáng sỉ nhục.

Vương Tử cứ thế giằng co giữa liêm sỉ và sung sướиɠ, đau buồn và thoải mái, dựa sát vào thân thể của Trần Phong, hai giây sau liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi những con bọ đen nhỏ xuất hiện trước mặt Trần Phong, hắn đang ngồi đọc sách bên cửa sổ. Nào biết vừa mới đóng sách lại, ngẩng đầu liền thấy bọ đen nhỏ đã bu dày đặc một bức tường.

Những con bọ đen nhỏ biến thành hình người que cúi chào Trần Phong. Sau đó chúng biến thành một mũi tên, chỉ hướng con đường dẫn đến ranh giới Hồ Minh giới. Có lẽ là vì quá hưng phấn, mũi tên rung lên bần bật giữa không trung, như kiểu tim đập như điên.

“Các ngươi đã tìm được Vương Tử?” Trần Phong nhìn tiểu Vương Tử đang ngủ trên đùi mình, biết rõ còn cố tình hỏi.

Những con bọ đen nhỏ tạo ra một cây thánh giá trên không, sau đó xếp thành dáng vẻ của Vương Tử. Ngay sau đó, Vương Tử đen trắng trên bầu trời biến thành một cái cây khô héo. Cái cây khô héo trong vài giây, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng những chồi non bất ngờ nhú lên, phát triển mạnh mẽ, vươn cao tận trời.

Trần Phong biết chúng muốn nói gì: cây sự sống của Vương Tử đã khôi phục khỏe mạnh, chúng không cần phải tìm kiếm Vương Tử nữa.

Đúng thật.

Trần Phong trong lòng thầm nghĩ, tiểu Vương Tử hai ngày nay ở nhà ăn no ngủ kỹ, không khỏe lại mới là lạ? Mặc dù khỏe nhanh hơn hắn tưởng rất nhiều.

Tiểu Vương Tử đang nằm trên đùi Trần Phong rốt cuộc cũng tỉnh dậy, mở đôi mắt còn đang ngái ngủ, hờ hững liếc nhìn bọ đen nhỏ.

Những con bọ đen nhỏ cũng phát hiện ra quái vật nhỏ này đang ung dung ngồi trên chân của thần Ánh Sáng, động tác run rẩy của chúng đột ngột dừng lại, thậm chí chúng còn quên vỗ cánh, từng lớp từng lớp rơi từ trên không xuống đất, tạo thành một gò đất lớn đen sì sì. Gò đất đen sì này có hàng nghìn tỷ cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào tiểu Vương Tử, vừa kinh ngạc vừa ghen tị.

Đúng lúc này, con quái vật giác hút lại đột ngột trèo lên cửa kính, nó trợn to đôi mắt đỏ tức giận nhìn tiểu Vương Tử.

Tiểu Vương Tử vừa mở mắt đã nhìn thẳng vào nó, nó hung hăng há to miệng rộng, lộ ra hàm răng đen nhánh và chất nhầy nhụa đầy trong miệng, đôi mắt màu đỏ lóe lên tia nguy hiểm, chính là đang trực tiếp uy hϊếp.

——Ngươi làm sao dám, sao dám ngồi trên đùi thần Ánh Sáng?!

—---Đi xuống!

Nó gầm lên một tiếng giận dữ với Tiểu Vương Tử.

Tiểu Vương Tử nhàn nhạt liếc nó một cái, đôi mắt màu đỏ hơi híp lại, cố ý duỗi người về phía Trần Phong.

Trần Phong bế Tiểu Vương Tử lên, Tiểu Vương Tử dựa lên ngực Trần Phong, thản nhiên liếc nhìn quái vật giác hút, ngáp một cái.

Trần Phong đột nhiên muốn thơm cậu một cái, nhưng sợ bị đánh nên ôm cậu lên, nhẹ nhàng cọ cọ cằm lên lớp lớp lông tơ trên đỉnh đầu cậu.

Gò đất đen đột ngột sụp đổ, rải rác trên mặt đất thành một mảnh sông đen kịt vô hồn.

Con quái vật giác hút đập vỡ cửa kính xông vào nhà.

Ban đầu nó lao thẳng về phía Trần Phong, nhưng khi cách Trần Phong nửa mét, nó dừng lại.

Nó nhìn Trần Phong, và sau đó nhìn tiểu Vương Tử, có chút ngượng ngùng vặn vẹo thân mình, lắc nhẹ từ đầu đến chân như thạch rau câu. Ngay sau đó, nó cẩn thận di chuyển, chuẩn bị ngồi lên đùi Trần Phong.

Trần Phong: "…"

Đừng nha.

Trần Phong còn chưa kịp từ chối, tiểu Vương Tử đã duỗi ra một cái chân lông xù xù vẫy vẫy trong không khí.

Giây tiếp theo, con quái vật giác hút mắt đậu đỏ như bị thiên thạch đâm vào, lao ra ngoài cửa sổ, ngay cả một cái bóng nhỏ nhất cũng không thể nhìn thấy được.

"Ha."

Tiểu Vương Tử khinh thường chế nhạo một tiếng, liếc nhìn “cái đống” bất động trên mặt đất, chỉ ngây người nhìn đám bọ đen nhỏ, uể oải ngáp một cái rồi lại ngã vào trong l*иg ngực của Trần Phong.

Những con bọ đen nhỏ dẫn Trần Phong đến vùng ngoại ô.

Vào ngày thứ ba kể từ khi mất trí nhớ, Trần Phong từng cầm một tấm bản đồ, tỉ mỉ nhớ hết mọi con đường, ngóc ngách, ngõ hẻm, mọi địa điểm trong thành phố mà hắn quan sát được thông qua mỗi chuyến xe buýt.

Lại không nhớ được gì về vùng ngoại ô này, nơi chỉ cách trung tâm thành phố nửa giờ đi xe. Hơn nữa, thành phố này ở một vùng đồng bằng, nhưng trước mặt Trần Phong lại xuất hiện một thác nước rất lớn.

Ở đây cực kỳ đẹp, đẹp đến mức trông như một bức tranh giả dối.

Quái vật giác hút mắt đậu đỏ vừa bị đuổi ra ngoài cũng lao tới hiện trường, nó liếc nhìn tiểu Vương Tử trong l*иg ngực Trần Phong, sợ hãi lùi lại một bước, di chuyển cơ thể to lớn nhớp nháp cùng đám bọ đen nhỏ quỳ gối trước mặt thác nước, trên đỉnh đầu nâng một hòn đá màu nâu.

Thác ngừng chảy, bướm ngừng bay.

Cảnh đẹp như tranh vẽ này cũng giống như bức tranh bị người bóc xuống.

Trần Phong đi theo bọ đen nhỏ vào một hang động tối thui. Cuối hang động cuối cùng cũng có ánh sáng. Một tên lính mặt đen mặc áo giáp đang ngồi nghiêm trang trên chiếc ghế trước cửa hang. Hắn cầm lấy viên đá trong tay quái vật giác hút, dùng bút lông viết lên quyển sổ, nói: “Qua!”.

Khi mấy con bọ đen nhỏ đưa viên đá cho hắn, hắn cầm lấy bút lông ghi chép như bình thường, nhưng ngay khi đầu bút chạm vào tờ giấy da dê, hắn dừng lại: “Sao lại có hơi người ở đây?"

Những con bọ đen nhỏ đánh vần từng từ trong không khí: "Chúng tôi dẫn theo..."

“To gan!” Tên lính ngắt lời, lạnh giọng quát lớn, “Các ngươi dám đem con người vào trong, bây đâu, tóm chúng nó vào thành, giao cho Điện hạ xét xử!

Trần Phong gạt mấy con bọ đen nhỏ trước mặt sang một bên, bước vào. Hắn bước ra khỏi hang, bóng đêm che kín người hắn biến mất. Ánh mặt trời bao phủ lấy hắn. Tên lính cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ người này.

Bàn chân, đôi chân, thân mình... và sau đó là khuôn mặt.

Hắn kinh ngạc mở to mắt, môi run run, bút lông trên tay rơi xuống bàn lộp bộp, mực loang lổ thành những đốm đen lấm tấm trên mặt giấy. Chân hắn mềm nhũn quỳ thẳng xuống.

Tên lính ngẩng đầu nhìn Trần Phong, ba hồn bảy vía đều bay mất, không thể tin được mà lẩm bẩm:

"Thần… thần Ánh Sáng."

Những binh lính vừa được gọi ra cũng đến hiện trường vào lúc này.

Hàng quân đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của Trần Phong thì lập tức dừng lại tại chỗ, quân lính phía sau không ngờ người phía trước đột nhiên dừng lại nên va vào nhau.

Không ồn ào, không xô đẩy, không tạp âm, tất cả mọi người đều hoàn toàn im lặng ngay lúc vừa ngẩng đầu lên.

Khoảng một phút sau.

Tiếng vũ khí rơi xuống đất và tiếng quần áo cọ xát vang lên trong không khí.

Bọn họ ném vũ khí xuống, từ từ quỳ xuống đất, nhỏ giọng nói:

"Thần Ánh Sáng."

Đầu chạm đất, tất cả họ đều biến trở về nguyên hình - một đám đông bọ hung chỉnh tề ngay ngắn.

Hóa về nguyên hình là nghi thức tối cao của quái vật Hồ Minh giới khi đối mặt với những kẻ có địa vị tối cao.

Đây là lần đầu tiên Trần Phong nhìn thấy một thế trận lớn như vậy, đương nhiên cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều bọ hung như vậy.

Những binh lính ngẩng đầu lên khỏi mặt đất, nhưng bọn chúng không biến về hình dạng dạng ma nhân. Chúng nhìn chằm chằm vào Trần Phong, vẻ mặt vừa tôn kính vừa si mê. Rõ ràng là khi biến về nguyên hình chúng đã ngửi thấy hơi thở thoải mái trên cơ thể Trần Phong, làm người ta không nhịn được muốn lại gần.

Linh lực của Vương Tử gần như đã khôi phục, lập tức nhảy ra khỏi l*иg ngực của Trần Phong.

Trần Phong nhất thời không bắt được cậu, liền không biết cậu đã bay đi đâu.

Vương Tử tới sau một ngọn núi đá cách đó không xa biến thành người. Cậu lạnh lùng quan sát thần dân của mình quỳ xuống trước kẻ thù của mình một cách thành kính.

Khóe miệng cậu khẽ co giật, vẻ mặt hết sức châm chọc.

Tiểu Vương Tử Điện hạ sống trong nhung lụa lần đầu tiên trong đời nghiến răng nghiến lợi chửi tục:

"Thần Ánh Sáng?"

"Hắn là đồ thần Ánh Sáng chết dẫm!"

--------

Hết chương 17.