Editor: Zuyy
Trần Phong nhìn chằm chằm bức tượng cao lớn trong hình ảnh đen trắng, cảm thấy danh hiệu Thần Ánh Sáng vừa kỳ quái vừa xa lạ.
Rõ ràng mới mấy ngày trước hắn vẫn tin chắc mình chỉ là một người bình thường, không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn lại trở thành một vị thần được ngàn vạn yêu quái kính ngưỡng.
Trong cái rủi có cái may, cuối cùng hắn cũng biết thân phận của mình. Tuy rằng thân phận này vượt xa tưởng tượng của hắn.
Nhìn thấy biểu cảm sững sờ của Trần Phong, những con bọ đen nhỏ không ngừng thay đổi hình dáng và vị trí trên không trung, khiến hình ảnh không ngừng thay đổi, tạo thành một bộ phim đen trắng.
Những con bọ đen nhỏ nói với Trần Phong thông qua những hình ảnh chuyển động rằng tuổi thọ của chúng rất ngắn, vì vậy chúng chỉ được nghe kể truyền thuyết về vị thần Ánh Sáng từ tổ tiên của chúng.
Nghe nói, không có quái vật nào trong Hồ Minh giới từng nhìn thấy người thật của thần Ánh Sáng, nhưng có kẻ đã từng thấy người xuất hiện trong một lâu đài trên mặt hồ, cũng có kẻ từng thấy người sử dụng ánh sáng để biến thành ảo ảnh.
Nghe nói rằng chính người đã sáng tạo ra vạn vật, và cũng chính người đã bình ổn chiến tranh.
Có một truyền thuyết được lưu truyền ở Hồ Minh Giới nói rằng: Nếu ai đó đến hồ nước phía sau lâu đài thành tâm cầu nguyện, sẽ có một vị thần đáp ứng lời cầu nguyện chân thành của người đó.
Người ta gọi hồ đó là hồ Ánh Sáng, và vị thần đó được gọi là thần Ánh Sáng.
Tuy nhiên, bắt đầu từ một ngày nào đó, thần Ánh Sáng không bao giờ xuất hiện nữa.
Mặt hồ dần trở nên khô cạn, nơi từng là hồ trở thành hố trũng.
Vì vậy, quái vật đã xây dựng một bức tượng thần Ánh Sáng trên mặt hồ khô cạn.
Mỗi ngày họ đều cầu nguyện.
Cầu nguyện thần Ánh Sáng không bỏ rơi họ.
Cầu nguyện thần Ánh Sáng trong phút giây ngang qua thế giới này, liếc nhìn xuống các tín đồ thành kính dù chỉ một chút.
Trần Phong nghe xong, im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "... Vậy ta bao nhiêu tuổi?"
Những con bọ đen nhỏ nhìn nhau, rồi cùng nhau lắc đầu. Chúng cũng không biết. Mọi chuyện về thần Ánh Sáng, chúng cũng chỉ được nghe các bô lão kể lại. Nhưng các bô lão của chúng tuổi thọ cao nhất cũng chỉ một hai năm, làm sao có thể biết được tuổi của thần Ánh Sáng.
“Làm sao mới có thể vào Hồ Minh giới?” Trần Phong hỏi.
Bây giờ hắn đang trong tình trạng mất trí nhớ hoàn toàn, mặc dù hắn mơ hồ biết được thân phận của mình, nhưng đầu óc hắn vẫn trống không, có nhiều chuyện không thể nghĩ ra.
Trần Phong nghĩ nếu đi đến một nơi quen thuộc, có thể sẽ giúp hắn khôi phục trí nhớ.
Mặc dù bọ đen nhỏ nói với hắn rằng chưa từng có ai trong Hồ Minh giới tận mắt nhìn thấy hắn, nhưng nếu Vương Tử biết hắn, Hồ Minh giới sẽ có người thứ hai biết hắn.
Nghe nói Trần Phong sẽ tới Hồ Minh giới, bọ đen nhỏ vô cùng tích cực, dùng đôi cánh vẫy ra thanh âm nghe như thơ ca ca ngợi, dùng thân thể tạo thành hình mũi tên, chúng bay bay đầy kích động chờ mong trên không trung, dường như muốn mang Trần Phong xuất phát ngay lập tức.
Lúc này, quái vật giác hút mắt đậu đỏ trong góc tường đột nhiên run lên. Sau đó, nó nhổ từ miệng một quả bóng nước lớn. Gần như ngay lập tức, tất cả bọ đen nhỏ đều phun ra một quả bóng nước giống thế.
Quả bóng nước của bọ đen nhỏ quá nhỏ, giống như hạt ánh sáng, Trần Phong không thể nhìn rõ, nhưng thân hình của quái vật giác hút mắt đỏ rất lớn, quả bóng nước mà nó phun ra cũng lớn.
Quả bóng nước trong suốt như pha lê, nhìn rõ hình người bên trong. Đó là một người đàn ông đeo mặt nạ trên má trái. Mồ hôi trên trán nhễ nhại, trông rất khẩn trương, khóe môi khô khốc mở ra, giọng nói có chút gấp gáp, căng thẳng:
"Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp, tất cả quái vật trên thế giới nghe thấy tiếng gọi này ngay lập tức dừng mọi việc lại tìm kiếm Vương Tử Điện hạ, tính mạng Điện hạ đang bị đe dọa, sắp không trụ nổi, tình huống khẩn cấp, yêu cầu mọi người ngay lập tức tìm kiếm Điện hạ."
Khi giọng nói vừa dứt, quả bóng nước vỡ ra, phân tán thành một màn sương mù trong không khí.
Trần Phong sững sờ.
... Vương Tử, tính mạng của cậu bị đe dọa sao?
Là vì máu của hắn?
Bây giờ cậu đang ở đâu?
Quái vật giác hút mắt đỏ nhìn sương mù trong không khí, sau đó nhìn về phía Trần Phong, vẻ mặt có chút rối rắm. Những con bọ đen nhỏ cũng dừng lại trên không, không biết nên di chuyển như thế nào.
Trần Phong nói: "Các ngươi đừng quan tâm ta, trước tiên tìm Vương Tử. Cậu ta bị ta làm bị thương rất nghiêm trọng, không thể chờ nữa. Tìm được Vương Tử thì nói ta một tiếng."
Những con bọ đen nhỏ bé biến thành người que đầu to đen sì, cúi đầu trước Trần Phong, rồi cùng quái vật mắt đỏ lao ra khỏi tầng hầm, biến mất.
Sau khi bọn chúng rời đi, Trần Phong đứng ở đó rất lâu.
Trong đầu hắn cứ tua đi tua lại câu nói "Tính mạng Vương Tử đang bị đe dọa", tiếng rên đau đớn của Vương Tử khi bị thương vẫn không ngừng xuất hiện trước mặt hắn.
Trần Phong nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra. Hắn lấy điện thoại di động gọi cho đội trưởng đội vệ sĩ nhờ hắn giúp tìm Vương Tử. Đội trưởng đội vệ sĩ nói với hắn rằng Trần Tử Hoa cũng vừa ra mệnh lệnh giống thế.
Trần Phong đặt điện thoại xuống, đi vào tầng hầm định tắt đèn. Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào công tắc thì khựng lại. Bây giờ hắn là người duy nhất còn lại dưới tầng hầm, xung quanh yên tĩnh không chút tiếng động.
Vì vậy khứu giác của Trần Phong trở nên vô cùng nhạy bén.
Có một mùi tanh rỉ sắt thoang thoảng trong không khí, xen lẫn với mùi thối rữa.
Trần Phong trong lòng vừa động, chợt nhớ tới vết thương trên vai Vương Tử cũng có mùi tương tự, giống như bị bỏng, lại có mùi rỉ sắt.
Trần Phong lần theo mùi từng bước đi vào sâu trong tầng hầm. Dưới tầng hầm có một đống đồ linh tinh, tận cùng bên trong được bao phủ bởi một màng nhựa đen rất lớn. Trần Phong bước tới nâng tấm nhựa lên.
Giây tiếp theo, Trần Phong cảm thấy da đầu tê dại, lòng bàn chân lạnh ngắt, một trận buồn nôn từ trong bụng trào lên.
Hắn từ từ lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.
"110? Đây là khu nhà Hạnh Phúc, đường Trọng Cố, quận Trường Thịnh. Tôi tìm thấy hai thi thể ngay dưới tầng hầm."
Sau khi báo cảnh sát, Trần Phong đi ra khỏi tầng hầm, chuẩn bị ra ngoài đợi cảnh sát đến.
Khoảnh khắc đóng cửa, hắn lại liếc vào trong. Hắn mơ hồ cảm thấy hai thi thể kia rất quen thuộc. Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu vội quên suy nghĩ đó đi.
Hai cái xác trên mặt đất, một lớn một nhỏ, toàn bộ khuôn mặt đều bị nhai nát bét. Hắn làm sao mà nhận ra?
Rời khỏi đồn cảnh sát đã là 2 giờ chiều, thời điểm nóng nhất trong ngày. Bầu trời xám xịt, vầng dương chói chang treo lơ lửng trên đầu khiến người ta choáng váng.
Trần Phong đỡ lan can bên cạnh nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy chắc là do đói bụng. Giờ hắn không thể nhớ bữa cuối mình ăn là khi nào. Trần Phong bước vào quán ăn gần đó và gọi một tô mì sợi. Nhưng hắn mới ăn được một nửa đã không thể nuốt nổi nữa. Hắn nhớ đến hai cái xác vô danh, lại nghĩ tới Vương Tử.
Cậu hiện tại ở đâu?
Có phải đang nằm trong góc tối u ám nào đó chảy máu, thoi thóp thở không?
Cậu cũng sẽ chết?
Nếu Vương Tử chết ở một góc xa lạ nào đó, phải mất bao lâu mới được phát hiện?
Liệu có giống như hai cái xác kia, ở tầng hầm u tối chờ đợi nhiều ngày, cuối cùng được một người lạ không quen biết phát hiện, bị đưa đến nhà xác trong tình trạng thối rữa.
Trần Phong bước ra khỏi quán ăn, gọi một chiếc taxi về nhà. Trần Phong đi theo con đường lát gạch đỏ vào biệt thự, mày nhíu chặt.
"Phịch."
Trần Phong giẫm phải thứ gì đó. Hắn nhìn xuống.
Là một chiếc lông vũ đen nhánh.
Nhịp tim Trần Phong đột nhiên tăng nhanh.
Hắn lập tức quỳ xuống nhặt chiếc lông vũ lên.
Không sai, đúng là lông của Vương Tử.
Cậu ở gần đây sao?
Trần Phong nắm chặt sợi lông vũ trong tay, xoay người gọi tên Vương Tử, nhìn quanh tìm dấu vết của Vương Tử.
Cuối cùng, trong bụi cây, hắn nhìn thấy một vật nhỏ bé có lông tơ trắng muốt và đôi cánh đen tuyền với một vết thương trên vai.
Là Vương Tử.
Máu trên vai vấy bẩn bộ lông tơ mềm mại trắng muốt của cậu, màu đỏ đen dính nhớp dán bộ lông của cậu thành một cục, trông có vẻ vừa rối vừa bẩn. Ngoại trừ chỗ gần vết thương, phần còn lại của cơ thể cậu cũng bẩn thỉu, giống như vừa mới lăn lộn trong đống bùn, trông cực kỳ đáng thương. Bởi vì bị thương nặng, vật nhỏ lúc này nhắm mắt lại, cả người run lên khe khẽ vì đau.
Tim Trần Phong thắt lại, vô thức đưa tay ra ôm lấy. Nhưng hắn đưa tay đến giữa không thì dừng lại, cởϊ áσ khoác ra, dùng áo khoác quấn chặt tay phải bị thương của mình để ngăn không cho máu chảy ra dù chỉ một giọt. Sau khi làm xong, hắn cẩn thận cúi xuống và ôm Tiểu Vương Tử trên mặt đất lên.
Hôn mê làm ý thức trở nên mơ mơ hồ hồ, Vương Tử mơ hồ cảm nhận được một luồng hơi thở ấm áp đang quấn chặt lấy mình, hơi thở này dường như có tác dụng chữa bệnh thần kỳ, khiến cậu cảm thấy thần thức và linh lực của mình được khôi phục từng chút.
Vương Tử mờ mịt mở mắt ra, chỉ có thể nhìn thoáng qua khuôn mặt phóng to của Trần Phong.
Vương Tử: "…"
Vương Tử lặng lẽ ngả người ra sau, dùng móng vuốt vỗ nhẹ vào mặt Trần Phong. Nhưng bởi vì hiện tại thân thể của cậu quá yếu cùng với lực quá nhỏ, một vuốt này không có tí lực công kích nào, trên mặt Trần Phong thậm chí còn không để lại dấu vết.
Trần Phong không những không cảm thấy đau đớn, ngược lại vì thấy cậu tỉnh lại mà trong mắt lóe lên tia vui mừng.
Vương Tử hung ác mở miệng, lộ ra hàm răng nhọn, cắn vào tay Trần Phong.
Nhưng ngay khi răng cậu chạm vào da thịt của Trần Phong, cậu chợt nhớ ra máu của Trần Phong có sức mạnh kinh khủng đến mức nào, đành ngượng ngùng thu hồi hàm răng lại.
Không thể không nói tuy Trần Phong là kẻ khó ưa nhất trần trời nhưng hơi thở của hắn vẫn rất dễ ngửi.
Ban đầu Vương Tử tưởng rằng mình sẽ chết vì đau, nhưng bây giờ được ôm vào lòng, ngửi mùi hương từ cơ thể hắn, cảm giác đau đớn lại như được rút khỏi, những vết thương đều có xu hướng từ từ lành lại.
Nhìn thấy Vương Tử vừa mới tỉnh thấy hắn đã muốn đánh muốn cắn, Trần Phong đương nhiên nhận ra Vương Tử cực kỳ không muốn nhìn thấy mình, vì vậy biết điều mà đặt Vương Tử lên chiếc chăn lông mềm mại nhất.
Vương Tử được đặt lên chăn lông, cả người đều ngẩn ra.
Cậu gần như có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Trần Phong đang rời đi, đồng thời cảm giác được chút linh lực mới khôi phục trong cơ thể dần dần biến mất, miệng vết thương càng lúc càng đau.
Nếu có thể, hiện tại Vương Tử gần như muốn trốn khỏi đây, cậu không muốn nhìn thấy Trần Phong một chút nào. Nhưng vấn đề là với tình hình hiện tại của cậu, cho dù muốn trở lại Hồ Minh giới chữa trị vết thương, nửa đường không chừng đã chết toi. Cách tốt nhất bây giờ là ở bên cạnh Trần Phong điều trị một hồi lại rời đi.
Nhưng Trần Phong là kẻ thù của cậu. Làm sao cậu có thể sống bằng hơi thở của kẻ thù?
Còn biết xấu hổ không, còn lòng tự trọng không?
Trần Phong đã đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Khí tức của Trần Phong càng ngày càng xa, Vương Tử cảm giác được đau đớn nơi vết thương đang ăn mòn lý trí của cậu từng chút một.
Vương Tử nghiến răng dùng chút sức lực cuối cùng vẫy cánh bổ nhào vào người Trần Phong.
Trần Phong mất cảnh giác trở tay không kịp, hoảng sợ ôm Tiểu Vương Tử vào lòng.
Tiểu Vương Tử tức giận chui đầu vào quần áo của Trần Phong.
Mặt mũi mặt mo cái gì, kẻ thù kẻ thiệt cái gì, dù sao thì kẻ thù của cậu giờ bây giờ cũng không biết cậu là ai.
Toàn bộ Hồ Minh giới cũng chỉ có vài người từng nhìn thấy nguyên hình của cậu, hiện tại ai mà biết được cậu chính là con quái vật nhỏ chui rúc trong l*иg ngực Trần Phong?
Còn cậu bây giờ...
Khụ khụ, cậu đang ác ý triệt để lợi dụng kẻ thù.
Đúng vậy, là lợi dụng.
Ép khô giá trị thặng dư của hắn, làm bản thân khôi phục tinh lực để có thể báo thù hắn ghê gớm hơn!
Nghĩ đến điều này, Vương Tử cuối cùng cũng thuyết phục được chính mình. Cậu yên tâm thoải mái nằm trong l*иg ngực Trần Phong, để Trần Phong ôm mình, toàn thân đều thả lỏng.
A~
Trần Phong đương nhiên không biết, hiện tại hắn đang dùng hơi thở chính mình để chữa thương cho thân thể của kẻ thù.
Càng nghĩ đến đây, Vương Tử càng thấy tự hào, cậu vui vẻ khoan khoái nhào vào l*иg ngực của Trần Phong, dụi cả đầu vào ngực hắn cọ cọ.
Tim Trần Phong sắp mềm nhũn luôn rồi.
Cho dù Vương Tử có làm những điều tồi tệ với hắn thì cũng không ngăn được hắn nghĩ Tiểu Vương Tử lúc này là vật nhỏ đáng yêu nhất trên đời.
Nhưng đồng thời, hắn cũng lo lắng nhíu mày.
Tiêu rồi.
Vương Tử Điện hạ có phải bị thương nặng sắp chết không?
Không thì cậu sao lại chập mạch mà bày ra dáng vẻ cả người mềm nhũn, vừa ngoan vừa bám người chui vào l*иg ngực của hắn, thân thiết với hắn như vậy.
-------
Hết chương 16.