Editor: Zuyy
“To gan.”
Lục Phi đang cong eo đứng một bên cuối cùng cũng có cơ hội chen vào, hắn dựng thẳng sống lưng, chỉ vào mũi Tề Dư, hếch mặt quát: “Con sâu sụn bé tí như ngươi mà dám cả gan đứng trước mặt Điện hạ nói ra những lời lẽ đại bất kính ô ngôn uế ngữ như thế, Tề Điềm Duyệt kia quá làm càn, phải áp giải đến Ám Đàm nhốt vào ngục tối mười tám năm!"
Lộc Cốt bên cạnh kéo tay áo hắn nhắc nhở: "Con sâu sụn kia đã đi Ám Đàm tu hành rồi... "
Lục Phi:" ..."
Vương Tử giơ một tay, chặn Lục Phi đang có ý định la hét lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Dư: “Tại sao Tề Điềm Duyệt lại nói Trần Phong thích đàn ông?”
Tề Dư lắc đầu: "Thuộc hạ không biết, trong thư tiểu muội không có nhắc tới, nhưng ... nhìn qua giọng điệu thẳng thắn khẳng định của nàng, hẳn là đã nhận ra điều gì đó ... Tiểu muội cũng không phải người ăn nói bậy bạ, nhất định sẽ không nói nhảm... Hơn nữa ... ”
“Nói tiếp đi.” Vương Tử nói.
Tề Dư cúi đầu nói nhỏ: "Hơn nữa, không chỉ có tiểu muội, ta và nhị muội cũng cảm thấy Trần Phong có vẻ không thích phụ nữ ... Khi ngài ra lệnh cho chúng ta tiếp cận hắn, chúng ta đã thử qua tất cả thủ đoạn cũng không làm gì được hắn, ngược lại còn bị Trần Phong nhìn ra sơ hở…”
Đàn ông đàn ang, ai lại chỉ chú ý chuông cửa!
Vương Tử nhướng mày, im lặng một hồi rồi đột nhiên hỏi.
“Nhưng đàn ông, thích đàn ông như thế nào…” Cậu dừng lại, có vẻ nghĩ mãi không ra “Bọn họ… đều là đàn ông.”
Hội trường im lặng trong giây lát.
Một lúc sau, Tả Ngạn cúi người, tiến đến chỗ Vương Tử, ghé vào lỗ tai giải thích bằng ngôn ngữ đơn giản nhất có thể.
Vương Tử sắc mặt trở nên lúc đỏ lúc trắng, nghe xong nghiến răng nghiến lợi ném một câu: “… Biếи ŧɦái chết tiệt.”
Cho dù Trần Phong phát hiện ra sự tồn tại của quái vật, cho dù Trần Phong không thích phụ nữ, kế hoạch đi vẫn phải tiếp tục.
Vương Tử gần như bóp mũi ra lệnh: "Tả Ngạn, đi tìm mấy người đàn ông…xinh đẹp"
Không biết có phải ảo giác hay không, mấy ngày nay Trần Phong luôn cảm thấy Vương Tử nhìn mình với vẻ mặt kỳ quái.
Như kiểu nhìn vào động vật đột biến.
So với anh mắt đó thì càng kỳ cục hơn là, trên đường thường xuyên có nam sinh trung học đâm sầm vào ngực hắn, đâm hỏng cả xe điện của hắn, sau đó nói muốn mời hắn đi ăn tối để xin lỗi.
Thậm chí có thanh niên đang bị côn đồ vây quanh trên đường, đúng lúc Trần Phong và dàn vệ sĩ theo sau ra tay giải cứu, thế là cậu ta hướng Trần Phong một mực lấy thân báo đáp.
Trần Phong sững sờ hồi lâu mới nhận ra người thanh niên kia không phải đang nói đùa nên cẩn thận đẩy người vệ sĩ ra trước mặt: “Đó là… là anh này cứu cậu.”
Nói xong liền ôm lấy Trần Cửu Tinh vội vàng rời đi.
Trần Cửu Tinh ra khỏi công viên giải trí vẫn còn chưa đã thèm.
Trần Cửu Tinh ánh mắt sáng ngời hỏi Trần Phong: “Ba, khi nào chúng ta đi công viên giải trí tiếp?”
Trần Phong sờ sờ đầu bé, cười nói: “Bất cứ khi nào con muốn.”
“Thật không?” Trần Cửu Tinh vui mừng nhảy cẫng lên, “Ngày mai có được không?”
“Được.”
“Ngày mốt có được không?”
“Được.”
“Ngày kia thì sao?”
“Trần Phong.” Một giọng nói đột nhiên vang lên, Trần Phong cùng Trần Cửu Tinh dừng tại chỗ.
Trần Cửu Tinh chớp chớp mắt, nhỏ giọng hô: “Mẹ.”
Triệu Lâm Lâm đã trở lại.
Ngón tay châm điếu thuốc, Triệu Lâm Lâm khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, nhìn quanh bốn phía, phủi phủi bụi trên mặt đất, nói: “Nghe nói bây giờ anh rất giàu, sao anh còn sống ở đây.”
Trần Phong lấy gạt tàn ra, đặt ở bên cạnh Triệu Lâm Lâm, hỏi: "Cô nghe ai nói?"
“Vương Bát Cường.” Triệu Lâm Lâm không chút e dè. “Hắn ta nói nhìn thấy anh ngồi trên siêu xe về nhà, còn nghe Cửu Tinh nói các người sẽ dọn đến một ngôi nhà lớn. Khi nào thì các người chuyển đi?”
“Ngày mai.”
Triệu Lâm Lâm nói: “Tôi muốn sống trong một căn phòng có cửa sổ kính sát đất.”
“Tôi đoán là không được.” Trần Phong nói, “Tôi muốn ly hôn với cô.”
“Ly hôn?” Triệu Lâm Lâm đột ngột đứng lên, cô tức giận nói: “Khi đó anh nghèo, tôi toàn tâm toàn ý theo anh, hiện tại anh liền tham phú phụ bần, một chân muốn đá tôi ư? Tưởng bở!”
Cửa phòng đột nhiên bị gõ hai lần .
Trần Cửu Tinh chạy đến nhón gót mở cửa.
Đó là luật sư của Trần Phong.
Sau khi anh ta tới, trực tiếp đưa cho Triệu Lâm Lâm thỏa thuận ly hôn.
Nhìn tư thế này, Triệu Lâm Lâm biết mình sẽ không thể nào chiếm tí lời nào, lại nghĩ đến những việc mình đã làm trước đây, cô càng không thể ngồi yên.
Vốn dĩ cô cho rằng Trần Phong là đồ ngốc, nhưng Trần Phong không ngốc, Trần Phong không những không ngốc, mà dường như còn chuẩn bị sẵn, lúc nào cũng có thể rời đi.
"Trần Phong, anh không chết tử tế đâu! Anh đang muốn ép chết mẹ con chúng tôi à!"
"Trần Cửu Tinh tôi sẽ nuôi." Trần Phong ngắt lời cô.
Triệu Lâm Lâm không muốn nuôi Trần Cửu Tinh, ngay lúc đó cô ta còn đang nghĩ cách ném Trần Cửu Tinh cho Vương Bát Cường, rồi tống tiền Vương Bát Cường một số tiền.
Nhưng lúc này cô nhìn thấy Trần Phong đang tranh quyền nuôi Trần Cửu Tinh, đột nhiên đổi ý, run chân nói: "Con của anh cũng là con của tôi, dựa vào cái gì anh nuôi nó?”
Trần Phong nói: “Cô nói điều kiện đi!”
“Anh bây giờ có bao nhiêu tiền?"
Luật sư thực sự không nghe được nữa, bước tới nói: "Cô Triệu, tôi khuyên cô nên dừng lại. Cô là bên sai trong cuộc hôn nhân này. Đưa nhau ra tòa kiện tụng thì đứa trẻ cũng được phán cho anh Trần đây nuôi.”
Triệu Lâm Lâm vừa nghe đến kiện tụng liền lo lắng, cô ta cười lớn một tiếng: "Kiện tụng, anh nói với tôi rằng anh đi kiện, được thôi, bỏ qua quá trình kiện như nào, Cửu Tinh cũng chẳng phán cho Trần Phong được, bởi vì Trần Cửu Tinh không phải ... ",
"Tôi biết." Trần Phong bịt tai Trần Cửu Tinh, hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Lâm Lâm, trên mặt không có một tia cảm xúc, "Nhưng ở trước mặt con, cô tốt hơn hết là đừng nói.”
Triệu Lâm Lâm nghẹn họng.
Cô hơi nghi ngờ.
Trần Phong biết?
Hắn thực sự biết?
Hắn biết khi nào?
Nếu hắn biết Trần Cửu Tinh không phải là con mình, vì cái gì còn khăng khăng đòi nuôi Trần Cửu Tinh?